Chương 108: Thi Chiều Vây Công.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 108: Thi Chiều Vây Công.

Tên phó tư lệnh Đố tuy lỗ mãng nhưng là người rất trọng nghĩa khí, thấy Tống tư lệnh còn sống hắn đã bất chấp thủ hạ ngăn cản mà lao nên ôm lấy ông ta.

- Đoàn trưởng tôi đã thấy xác ngài trong lâu đài Hải Băng, hãy cho tôi biết chuyện gì xảy ra, kẻ nào đã làm chuyện này.

Tống chỉ huy nghe vậy thì cũng hiểu được chuyện gì ban đầu có người vây nhà lão là do bọn hắn tưởng ông ta chết sau đó vậy quanh nhà lão mà thôi, chứ không phỉ bị mua chuộc bởi tên họ Trần kia. Ông ta cũng cản mọi người lại rồi ôm lấy ông ta.

- Đúng vậy tôi vẫn còn sống, người bị chết đó chỉ là một thế thân của tôi mà thôi. Tôi đã nghi ngờ nên cho anh ta ra từ hồi chiều để tiếp khách không ngờ tên Phạm Hải hắn đã cấu kết với anh em Trần Thế ám sát tôi. May có Toàn đưa rôi thoát khỏi đó, khi đó tôi nghĩ các chú đã bị lung lạc hết mệnh lệnh tôi đưa ra không còn tác dụng nưa nên đã phải chạy chốn.

Hiểu ra chuyện gì thì lão Đỗ mới quay lại đám lính kia rồi quát.

- Anh em mau bắt tên Trần Thế đó lại giám ám hại Tống tư lệnh của chúng ta.

Đám lính đó bắt đầu chia hai phe súng ống bắt đầu nên lòng chĩa vào nhau, tên Trần Thế đó lắc đầu rồi hét nên:

- Không thể nào …không thể nào …ngươi đã bị Phạm Hải giết rồi, xác ngươi vẫn còn ở căn cứ sao ngươi có thể sống được chứ.

Sơn thấy tình hình giương cung bạt kiếm có vẻ không ổn thì đi ra rồi mới nói.

- Anh em nhà ngươi đã bị tên Phạm Hải đó hố thảm rồi, hắn giết được đó chỉ là một thế thân củ chú Tống mà thôi. Còn nữa chưa hết nha, cái tên đó còn biết là chú ấy còn sống mà cử người truy sát đến tận đay, may mà chú ấy mạng lớn không chết, chúng ta còn bắt sống đám đó đây này, ngươi có muốn xem không. Ta đoán chắc rằng giờ cái tên Phạm Hải đó đã không trong căn cứ nữa rồi, hắn đã rời đi nơi đó rồi đúng không. Chỉ có anh em nhà ngươi ngu ngốc mà không biết chuyện mà thôi.

Trần Thế như điên cuồng mà dùng một cái bộ đàm trong ột xe liên lạc rồi hét lớn.

- Đại ca … đại ca tên Phạm Hải đó có trong căn cứ không, bắt hắn lại …. Sao hắn đem theo ba ngàn lính đi ra ngoài rồi sao …. Cái gì cứu viện …. Thi chiều công thành sao ….

Lúc này thấy tình thế không xong Tống tư lệnh mới đi ra rồi nói.

- Các đồng chí chúng ta đã là đồng sự bao nhiêu năm, còn các bạn trẻ các bạn đã vào quân khu bao nhiêu năm, tôi là người thế nào chắc hẳn ai ai cũng biết. Vậy hôm nay hãy hạ vũ khí xuống tất cả là do lỗi của anh em nhà họ Trần không phải do mọi người, chỉ cần bắt anh em cùng đồng đảng của họ lại là căn cứ sẽ được yên ổn.

Đám lính bên lão Trần Thế bắt đầu do dự sau đó bắt đầu hạ súng xuống, quay đầu sung chỉ về phái đám lão Trần Thế cùng thủ hạ. Lão Trần Thế thấy tình thế không xong bèn rút chốt an toàn rồi cầm trên tay lại gần một cái xe bom đạn gần đó, năm sáu tên thân tín biết mình khó thoát cũng làm theo.

- Đừng lại gần nha, các ngươi lại gần ta sẽ thả tay ra khi đó số đạn tỏng này sẽ quét sách các ngươi ở gần đây.

Mấy người đứng gần thấy vậy thì lũi xa xa rồi giơ súng vào ông ta, Sơn cười mỉa sau đó dùng tinh thần lực công kích năm đạo nhỏ bay vào đầu họ khiến đám đó thất thần, Sơn lao nên dùng hết tóc lực rồi lấy mấy quả lựu đán nó ném ra xe. Sự việc chỉ xảy ra trong vài giây, khi tỉnh thần lại đám đó đã bị Sơn bẻ gãy chân tay ném trên mặt đất.

Ngay cả tên Trần Thế đó cũng bị bẻ gãy chan đang nằm trên mặt đất rên la thống khổ, hai tay đang ôm chân, ngực bị một quyền của hắn lún xương vào trong miệng đang phun bọt máu. Đám bên ngoài thấy cảnh đó thì há hốc mồm mà nhìn, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt kính sợ.

Tống tư lệnh lại gần Trần Thế rồi nói.

- Anh còn gì chăn trối trước khi chết không.

- Tư lệnh, xin… xin lỗi là do tôi mờ mắt … do tôi quá mê muội,anh họ tôi đã gieo rắc vào đầu tôi quyền lực …. Hãy tha lỗi cho tôi, cho tôi một cái chết thống khoái đi. Mau Mau về bên căn cứ cứu viện xác sống đang có một thi triều kéo lại đó.


Lão Tống nghe vậy thì cầm khẩu súng lục rồi kết liễu anh ta, vậy là lão ta không hổ thẹn với cách sống của mình trước đó, bọn họ vẫn coi hắn là cấp trên của họ. Bên này Chu chỉ huy và Đỗ phó tư lệnh cũng nhận được điện báo cả hai chạy lại chỗ Tống tư lệnh nói.

- Tư lệnh bên đó dang bị thi triều tấn công chúng ta làm sao bây giờ.

Trên mặt ông ta vẫn không có gì biến chuyển nhiều nắm vỗ vai hai người rồi nói.

- Về bên đó bảo vệ tòa thành đó, đó là nhiệm vụ của chúng ta, không thể chốn tránh mãi được, nếu hôm nay chúng ta chốn tránh thì sau này chúng ta sẽ chốn tránh, sao không dùng hết sức mà đấu một trận cho đáng mặt nam nhi. Cho xứng với danh là một quân nhân.

Hai tên đó như được tẩy lão vậy hưng phấn ầm ầm đồng ý, sau đo quay lại chỉ huy đoàn người quay xe rồi tiến lại căn cứ Hoa Mai để chi viện. Tất cả lính trong khu doanh trại, xưởng vũ khí cũng được kéo đi, không còn ai xót lại ở đó tất cả biết tin đều nên đường chi viện.

Sơn thấy vậy thì cũng nên xe đi với họ về khu căn cứ đó, trên xe Sơn nhắc đám bọn Đạt Huấn cùng Cường phía sau yểm chợ cũng như bảo vệ cho Hải Băng cùng đám chú Tống. Vì bọn hắn mới là kẻ sánh sỏi trong việc giết xác sống nhất.

Sơn nói sơ qua điểm yếu cũng như cách giết xác sống cho bọn họ, rồi từ bộ đàm lan truyền cho mọi người, cách giết Tay Đao cách giết Mập Thi. Giờ đây thì đám bọn hắn mới hiểu được nhiều chi thức mới, cái đó như là một môn học vậy và Sơn đang giảng cho họ khi trên đường đi.

Tất cả rất in lặng nắng nghe chỉ có tiếng động cơ xe ở bên ngoài vang nên. Rồi có tiếng báo cáo trong bộ đàm.

- Có một thi triều xác sống có khoảng sáu bảy van con đang tiến từ hai phía Đông Bắc với hướng Bắc lại gần căn cứ còn khoảng hai km.

Đó là thám thính trên cao mà nắm sáu chiếc trực thăng bay về trước mà trinh sát. Sơn nghe thấy vậy mà cũng nhức hết cả trứng lần trước cái căn cứ Hy Vọng kia cũng chỉ có mấy vạn tấn công thôi hắn đã thấy kinh khủng nắm rồi, lần này sao nó lại nhiều như vậy.

- Phát hiện có rất nhiều Tay Đao, còn có năm sinh vật rất to lớn đang đi theo cùng chúng về phái đó.

- Con mẹ nó là Mập Thi rồi, sao lại nhiều như vậy có hẳn năm con cơ à.


Tất cả vừa nghe hắn giảng một bài về xác sống biết sự lợi hại của Mập Thi nay nghe thấy hẳn năm con tấn công căn cứ thì ai cũng sợ hãi ra mặt, không biết có thể chiến thắng được không đây.

Tiếp đó là phần báo cáo cũng như chỉ huy của ba người đứng đầu, bọn hắn về đến nơi đó đã là chiều mất rồi, tiếng súng đạn cũng như tiếng bom nổ ầm ầm. Một cảnh tưởng kinh khủng đang diễn ra bên dưới chân căn cứ.

Xác chết ngổn ngang thi thể đám xác sống la liệt trên mặt đất, chúng giẫm đạp nên nhau mà nên, hết lớp này đến lớp khác, dưới chân tường mấy công sự bên ngoài cũng bị tan nát do xác sống đi nên, chân thành xác sống cũng đã cao nên hơn một mét.

Mấy con Tay Đao không thể leo nên trên tường thành chỉ có thể đứng dưới mà nhảy tưng tưng với nên mà thôi. Trên đồi mọi người nhìn thấy cảnh đó thì ai cũng phải sởn hết ra gà, bên dưới nhung nhúc nhung nhúc xác sống như một bầy kiến vậy.

Bom trên trời bắt đầu thả xuống chỗ xác sống tập chung đông nhất, mỗi quả nổ có thể chết đến gần ngàn con, máu me be bét chan tay gãy vụn, xương cốt tứ tung tràng diện khiến ai cũng phải nhíu mày.

- Các bạn của tôi. Hãy mạnh mẽ nên, hãy cầm súng nên theo tôi bảo vệ chỗ ở của chúng ta, của gia đình chúng ta. Mẹ già, con nhỏ, người yêu ban bè… củ các bạn trong thành đang chờ mọi người cứu viện … hãy mạnh mẽ nên …Giết …giết…giết.

Sơn tháy mọi người trầm lặng thì hô một câu như vậy động viên mọi người, như thể được hắn kích thích vậy ai cũng máu huyết sôi trào, kích động cả nên mà hô Giết theo hắn, cả nam lẫ nữ đều không ngoại lệ. Sau đó là hơn một vạn người cũng được chia ra thành từng trung đoàn một ba ngàn người phối hợp tác chiến.

Súng lưới cũng như BVS với máu của mấy tên phản đồ đều được dùng để dụ đám Tay Đao, chiến tranh, sự sống không có gì gọi là nhân từ cả. Lúc này thì đã có một chiếc máy bay thả xong bom cũng như hết đạn lại gần đây tiếp đạn.

Sơn quay ra nói với mấy người đứng đầu đang chỉ huy và cả bọn Đạt.

- Mấy vị anh em tôi đây có bốn người, ba người họ giết cũng rất nhiều Tay Đao và xác sống nên kinh nghiệm giết xác sống rất phong phú nên tôi đề nghị hãy để bọn hắn chỉ huy đám người bảo vệ mấy người ở đây thì sẽ an toàn hơn.

Rồi Sơn chỉ cho bọn họ đám Đạt với Huấn cùng Cường, mấy người có hơi dị nghị nhưng Tống chỉ huy nói gì đó khiến họ im lặng. Sơn thì đang đứng trước Hải Băng mà nói.

- Ta sẽ đi xuống đó giết Mập Thi giúp các ngươi bớt hảo lực. Ngươi ở lại đây có nguy hiểm thì anh em của ta sẽ đưa ngươi rời đi.

Nghe Sơn nói vậy thì Hải Băng sông nên ôm hắn rồi nói.

- Ngươi muốn chết ah.. con Mập Thi đó mạnh như vậy sao ngươi có thể giết nó được, sao không để trực thăng, xe tăng giết nó … Ngươi không được đi ….không được …

Lúc này thì mắt nàng đã đỏ ôm chặt hắn hơn, mấy người kia biết chuyện gì xảy ra nên để lại cho bon hắn khoảng chống để cho bọn hắn li biệt.

- Cô gái ngốc ta rất mạnh, ngươi không thấy ta giết con Nữ Vương đó sao. Đám Mập Thi kia còn dễ giải quyết hơn con đó nhiều. Trước kia ta cũng đã giải quyết vài con rồi yên tâm không cần no lắng cho ta.

Sơn chưa kịp nói xong thì đã bị một bờ môi ấm áp ngọt ngào phủ nên, từng giọt nước mắt của nàng chảy nên mặt hắn, hắn cảm thấy nụ hôn đó đầy nhu tình đầy ấm áp xen lẫn vị mặn của nước mắt. Nàng cố hôn hắn thật sâu cố gắng líu giũ lại hắn nhưng đến khi nàng gần nhu ngạt thở mới buông hắn ra rồi ôm đầu hắn sát vào đầu mình nói.

- Em yêu anh … cố gắng sống sót trở về em sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ anh đến sủng hạnh.