Chương 106: Thực Hư Tin Tức.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 106: Thực Hư Tin Tức.

Sơn vỗ vai anh ta an ủi, anh Chu hít thêm một hơi thuốc lá thật dài rồi mới như tỉnh thần lại nói tiếp.

- Trong quân khu chúng tôi ngoài Tống tư lệnh ra có bốn phó tư lệnh nắm quyền tương đương nhau, trong ba người thì có một tên là Trần Thế là anh em họ của lão Trần thị trưởng kia, ban đầu có tên đó thì lão Trần thị trưởng mới mở rộng thế lực của ông ta. Tôi nghĩ lão cũng không làm được gì vì bên này có tận ba người vẫn theo phe của Tống tư lệnh mà. Nhưng không ngờ chú biết không anh vừa nhận được tin …

Anh Chu lại dừng lại để cảm xúc ổn định một chút mới nói.

- Buổi sáng sớm nay tuy biết có thể gây ra hoảng loạn đôi chút cho người dân, nhưng ông ấy vẫn cử anh dẫn quân nhân dưới chướng anh đi đến đây. Không ngờ cái tên Trần thị trưởng đó loan tin thế nào mà lôi kéo rất nhiều người rồi cả ba tên phó tư lệnh kia nữa cũng không biết thế nào câu kết với nhau vây quanh biệt thự Hải Băng của chú Tống.

Sơn cũng hơi nghi hoặc chút nhưng không hỏi vẫn cố gắng nghe anh ta giải thích nốt.

- Đang giận nhất là thằng chó Phạm Hải dưới chướng chú Tống không biết thế nào nó cũng đi theo đám người bên kia vậy là có ba vạn quân bên đó anh đưa đi năm ngàn còn hai vạn rưỡi thì đám đó đã chiếm đến hơn hai vạn còn vài ngàn do Trần Thế Toàn quản lí. Tên họ Phạm kia đã giả vờ biết tin thì cử người đến sau đó ám sát chú Tống, đám thằng Toàn không chịu được sức ép nên cũng quy thuận. Khi nãy là nó báo tin cho chúng ta biết. Đám khốn nạn đó còn muốn chúng ta đầu hàng thì chúng sẽ trả thi hài của chú Tống cho chúng ta.

Sơn nghe như vậy thì phần nào đã hiểu ra được mọi sự, chỉ trách chú Tống quá không để ý lòng người đi, giờ đã khác không còn như ngày xưa nữa rồi. Sơn lại nghĩ cái tên Trần thi trưởng đó cũng thật giỏi trò quan trường đi, vậy mà lôi kéo được thật nắm người.

Sơn chỉ dám an ủi anh Chu vài câu rồi nói sẽ có cách xử lí, đợi xem tinh hình như thế nào chắc chắn rồi chúng ta sẽ xử lí tiếp. Lúc này thì hắn cũng đã quay lại phòng của Hải Băng nàng vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền mi tâm hơi nhíu.

Sơn để mấy cô y tá rồi sau đó ngồi cạnh giường mà cầm tay nàng sau đó để nên má mình, vén lại mấy lọn tóc ra sau tai nàng, cảm thấy buồn cho nàng vì nghe được tin ba mất, mà cả gặp măt lần cuối cũng không được gặp nữa.

Đến nửa đêm thì Hải Băng tỉnh dậy vì khát nước Sơn rót cho nàng một cốc nước rồi ôn nhu nhìn nàng, hắn biết bây giờ cô gái này đang rất đau khổ muộn phiền nên hắn chăm sóc cho nàng rất chu đáo để làm vơi bớt đi chút gì đó trong nàng.

Uống xong ngụm nước quay ra nhìn thấy ánh mắt đầy nhu tình của hắn nhìn mình, nàng cũng nhìn hắn rồi hai mắt bắt đầu long lanh, từng hàng lệ lại chảy xuống, Sơn ôm nàng ta vào lòng sau đó lấy tay xóa nhẹ đi những giọt nước mắt đó rồi nói.

- Đừng buồn nha em. Đa có anh ở đây rồi, sau này anh sẽ lo cho em.

Nghe thấy câu đó thì nàng càng khóc thảm thiết hơn, cố ôm và siết chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nước mắt nước mũi của nàng tèm nem hết áo hắn. Một nát thấy nàng đã bớt khóc thì hắn lấy một cái khăn tay sau đó lau mặt cho nàng.

- Đã cảm thấy bớt chưa …

Hải Băng ngồi nhìn hắn rồi mặc ho hắn lau mặt cho mình, rồi nàng mới nên tiếng khàn khàn do khản tiếng vì khóc quá nhiều.

- Anh nhớ nha sau này anh phải lo cho em.

Rồi ánh mắt long lanh nhìn hắn, chờ hắn trả lời. Thấy Sơn gật đầu thì nàng mới lại chui tỏng ngực hắn.

- Từ khi mẹ em mất, ba em lúc nào cũng chăm sóc em rất tốt, lúc nào cũng chơi với em, trò chuyện với em về mọi thứ …. Vậy mà em…em thậm chí còn không gặp được ba em lần cuối nữa …

Sơn ôm nàng rồi xoa nhẹ đầu, hôn một cái nên mái tóc đó rồi hắn mới nói.

- Em yên tâm đi, biết đâu chú Tống vẫn còn sống thì sao. Còn nếu nếu …. Chú ấy chết thật anh sẽ quay về đó và lấy thi hài của chú ấy mang về đây cho em.

Hải Băng nghe vậy thì hơi run người một chút rồi cú như vậy ôm hắn, Sơn cũng ôm nàng thật lâu, khi thấy tiếng thở đều đều của nàng thì hắn mớ yên tâm rồi đặt lại nàng nằm xuống giường. Kéo chăn đắp cho nàng rồi hắn mới ngồi cạnh đó chông cho nàng.


Bên ngoài thì anh Chu đang trấn chỉnh lại tất cả đội ngũ của anh ta có vẻ như anh ta định cá chết lưới rách với đám đó, anh ta đã nói hết sự thật ở căn cứ cho đám đó biết và Tống tư lệnh là người tốt là người bao dung như thế nào. Nhờ ông ta mà mới có căn cứ Hoa Mai ổn định không bị xác sống quấy nhiễu như ngày hôm nay vậy mà đám súc sinh kia đã nỡ lòng nào phản bội rồi còn giết hại ông ấy.

Cả đám năm ngàn người anh ta đưa đến cùng với hơn hai ngàn người còn sống sót, ai lấy trước đó đều biết đến trong doanh trị Tống tư lệnh là người thế nào, nay nghe như vậy thì đều sục sôi căm phẫn muốn dẫn người quay lại trả thù cho ông ta.

Thế rồi súng đạn được cả bọn vận chuyển xắp xếp đầy các xe, máy bay trực thăng, xe tăng xe công binh thiết giáp … đều được họ cả đêm chuẩn bị để quay về cái căn cứ kia mà liều mạng.

Đến gần sáng thì Sơn tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã xắp sáu rưỡi gần đến giờ nguyên năng mạnh nhất từ mặt đất tán xạ nên. Hắn nhìn nàng thì thấy nàng vẫn ngủ, nàng ngủ vẫn rất an lành Sơn hôn nhẹ nàng một cái nên chán rồi đi ra bên ngoài kiếm chỗ vắng người ở vườn hoa sau đó ngồi xuống xếp bằng mà hấp thu nguyên năng.

Từng luồng năng lượng được hắn hấp thu vào trong người tuy hắn không nhìn thấy như trong thần thức nhìn thấy ba quả cầu tinh thần lực kia, nhưng hắn vẫn có cảm giác có cái gì đó đang vào trong thân thể và đang lưu chuyển.

Đến hơn bảy giờ thì hắn mới dừng lại rồi sau đó quay chở lại chỗ Hải Băng, đúng lúc này thì Tóc Tím mới câu thông với hắn qua thần thức.

- Phất hiện ngoài bốn km cách đây về phái nam có giao tranh súng đạn, ta cho Flycam bay đến đó thì phát hiện đó là tên Tống tư lệnh vẫn còn sống ông ta đang được một nhóm người bảo vệ đang tiến về phái này.

Sơn nghe vậy thì hơi sững sỡ sau đó nhìn thấy ảnh trên màn hình Tóc Tím chụp được thì vừa dùng hết tốc độ của mình chạy ra căn cứ vừa nói với Tóc Tím.

- Bao nhiêu phần trăm đó là ba của Hải Băng, mau chỉ đường.

Đám người ở trong căn cứ chỉ nhìn thấy một cái bóng loáng thoáng rồi gió cuốn phía sau, rồi chỉ biết ngoác mồm nhìn nhau mà thôi. Tóc Tím bắt đầu chình hình ảnh rõ hơn cho hắn xem rồi nói.

- Chắc chắn 100 % à Tống tư lệnh đi sau còn có thủ hạ là lão Hoàng ngươi đã gặp ….

Theo chỉ dẫn lách trái, lách phải qua các cây cối trong rừng Sơn cũng đã đến nơi, đang cố ba bốn chiếc xe đang đuổi theo một cái xe MRAP đạn bắn cũng như phóng lựu khiến cái xe đó đã đầy vết đạn nhưng vẫn rất vững vàng đi trên đường.

Lão Hoàng đang dùng súng máy hạng nặng trên lóc xe quay ra phái sau mà bắn hai chiếc xe còn lại, nhưng có vẻ ông ta đã bị thương nên không chính xác cho nắm. Xe bên đó cũng toàn bọc thép nên chỉ làm chậm lại đôi chút mà thôi.

Từ xa thấy cảnh đó thì hắn rút cái súng của người ngoài hành tinh kia ra sau đó nhắm định bắn đám người đó thì có một quả bazooka bắn về gầm xe của lão Hoàng, Sơn chỉnh lòng súng sau đó là một tia sáng xanh bắn ra bắn vào quả đạn đó khiến nó nổ tung làm cát đá cành cây bay tứ tung.

Đám dưới đó chưa kịp định thần thì Sơn đã lao tư trên đồi xuống sau đó bắn liên tục làm ba cái xe bọn thép đó ngã đổ hết ra đường. Thu lại khẩu súng hắn đi lên dùng tay giựt hết cánh cửa xe rồi lôi đám trong xe ra ngoài, của biến dạng thì hắn dùng dao mà chặt mấy tấm thép rồi lôi đám còn lại ra.

Có tên chưa bị hắn thu súng lục còn dùng súng bắn hắn nhưng Sơn không bị việc gì mà còn quay lại cho tên đó mất đi tứ chi, hắn lăn lộn mà kêu nên đau đơn. Đám lính bị ngã xe vẫn còn tỉnh thấy cảnh đó thì hết hồn không dám manh động nữa khẩu súng khi nãy rơi mà cũng không ai giám cầm.

Nhìn hắn di chuyển nhanh đến chóng mặt cũng như sức mạnh như thế kia thì bọn hắn có thể làm gì cũng như chốn thoát thế nào được. Một nát sau tầm vài phút Sơn mới lôi hết đám đó ra ngoài, có khoảng hơn trục tên, kẻ nào cũng là quân nhân chính cống, đều nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.

Xe của lão Hoàng phái trước thấy có người ứng cứu thì cũng dừng lại sau đó quay về chỗ Sơn, quay lại thì thấy Sơn đang rút một điếu thuốc sau đó đang châm nửa. Trên cái xe đó đi xuống hai người là lão Hoàng cùng chú Tống, lão Hoàng thì tay trái dường như chúng đạn máu vãn giỏ xuống đất.

Chú Tống thì tóc tai cũng không còn chỉnh chu như trước, nhưng đôi mắt vẫn rất có thần, cả hai tiến lại gần hắn rồi nói.

- Cám ơn cậu đã cứu giúp.

- Chú vẫn còn sống sao, đêm qua có cái tên Thế Toàn gì đó đưa tin sang đây bảo chú đã bị giết, chú bị thân tín của chú là Phạm Hải ám sát.

Hai người nghe được tin như vậy thì nổi giận mà nói.

- Cái thằng chó đó còn nói gì nữa không. nó chính là thằng ám sát thiếu gia thì có, vậy mà nó còn già mồm như vậy.

Sơn nghe vậy thì hơi ngớ người sau đó hỏi.

- Vậy tin đó là thật hay giả, chú có bị ám sát chết thật không.

- Đó là thật chú bị ám sát nhưng không phải là do Toàn mà do tên Phạm Hải kia làm, chết đi là một Ảnh tử của chú, có bộ dạng gần giống chú mà thôi. Còn Toàn mới biết tin từ đó bí mật đưa chú ra ngoài căn cứ, đám này là đám người của bọn người kia đánh hơi thấy chú vẫn sống nên truy đuổi theo từ đó đến đây. May bọn chúng có ít không chúng ta đã tiêu đời trên đường đi rồi. Cám ơn cháu đã cứu giúp kịp thời, Hải Băng có sao không cháu chắc nó biết tin chú mất thì nó buồn nắm.


- Có gì đâu chú, người một nhà cả cần gì khách sáo. Cô ấy cũng vẫn tốt chỉ hơi khóc nhiều một chút, chắc nát gặp chú cô ấy sẽ mừng nắm.