Chương 104: Một Mặt Khác Hải Băng

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 104: Một Mặt Khác Hải Băng

Đám lính bị Nữ Vương khống chế đã giải quyết hết, chúng không còn được điều khiển nên khá thụ động trong việc tấn công, trứng còn xót lại của con Nữ Vương đó cũng bị hắn phá hủy hết.

Theo thống kê mà Chu chỉ Huy thống kê số người còn sống chỉ còn lại hơn ba ngàn, và số người bị Nữ Vương khống chế nên đến hơn hai ngàn, hắn đã tiêu diệt gần một ngàn tên trong căn hầm chú bom kia.

Đi dạo quanh khu đó một vòng thì mới biết cái quân khu đó lại rộng như vậy bên quân doanh với bên nhà máy này ít cũng có vài trục ha chứ ít gì lại còn ẩn sâu trong rừng thông này nữa chứ, địa hình sông núi cũng rất thích hợp tập luyện nữa.

Đến trưa thì bọn hắn cũng tham quan về đến nơi, đến nơi thì đã có thêm đoàn người hơn ngàn người nữa từ căn cứ bên kia sang đây, tất cả đều mặc phòng hộ phục đeo mặt lạ tránh tiếp xúc với bên ngoài.

Họ đang giúp những người còn sống khám qua lại sứ khoe cũng như giúp họ chữa trị vết thương trên người, một toán thì đang đi vào trong cái hầm chứa bom kia có lẽ là thu xác của đám Kiến Thợ mà hắn đã giết.

- Anh Sơn bên kia kìa.

Theo tay Huấn chỉ Sơn nhìn thấy một cô gái đang mặc phòng hộ phục, tay đeo găng tay cao xu, miệng đeo khẩu trang đang chỉ chỉ trỏ trỏ đam người kia cứu hộ cho mọi người. Nhìn kĩ vóc dáng ấy hắn xa xa vẫn có thể nghe được giọng nói của nàng đó là Hải Băng, thấy vậy hắn liền tiến lại gần.

- Ngươi đến đây từ bao giờ vậy, sao giờ mới thấy ngươi. Có thấy đồ ta gửi cho ngươi chưa.

Nàng ta đang chỉ huy mọi người nghe thấy hắn nói vậy mới quay lại thấy Sơn thì hơi sững sờ một nát rồi mới hỏi.

- Ngươi không sao chứ, nghe anh Chu kể mà ta sợ muốn chết. Sao ngươi không đợi quân cứu viện hãy đến đó có phải không nguy hiểm không, với cả thân thể ngươi đã đến trình dộ nào rồi mà có thể chịu nhiều công kích như vậy.

Hải Băng nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò như nhìn một vật thí nghiệm đang phơi trước mặt vậy, Sơn hơi run người rồi nói.

- Chuyện đó để sau ở đây đông người nói chuyện ngươi không sợ…

Sau đó Sơn khua tay ra vẻ sợ lộ tin gì đó, Hải Băng cũng gật đầu rồi không nói gì nữa, Hai người sóng bước ra một nơi khác không có người.

- Ta không nghĩ ngươi lại tự đến đây.

- Sao coi thường ta sao. Sao ta lại không đến được đây.

- Lần trước ngươi đi bố ngươi đã lo lắng như vậy nên ta nghĩ ông ấy sẽ không cho ngươi đi đến đây.

- Lần này là do ba ta đồng ý cho ta đi chứ không phải chốn như lần trước, với cả ta chính là người đứng đầu phòng nghiên cứu sinh hóa, sự kiện ở đây như vậy sao ta có thể không đến được chứ.

Sơn nhìn nàng với ánh mắt kiểu có phải ngươi có thật không đây, rồi hắn lại hỏi tiếp.

- Ngươi đã thấy con Nữ Vương đó chưa, trên đường đến đây chắc cũng gặp đám Trầm Lâm rồi chứ.

- Ukm. Trên đường về ta đã gặp bọn họ, cũng như nói họ mang lại con quái vật đó về đây. Bên kia đang có người của ta dựng phòng nghiên cứu tạm thời, đến chiều muộn chắc là xong khi đó ta sẽ tự tay nghiên cứu xác con quái vật đó.


Sau đó nàng ta lại nhìn Sơn với ánh mắt dò xét rồi nói tiếp.

- Có phải lần trước ngươi tiến vào bên trong cái khu công viên kia đã gặp thứ gì đúng không, ta đoán nhờ cái đó mà tố chất thân thể ngươi đã tăng nên rất nhiều không còn là cơ thể nhân loại thuần túy nữa rồi. Nhờ đó ngươi mới có thể đấu tay đôi cũng như chịu đòn từ con quái vật kia nhiều như vậy, còn cái thứ như sừng trâu kia nữa nó có phải là vũ khí như súng không ….Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đã gặp gì trong đó không.

Sơn trầm ngâm đang định nói gì thì nàng lại ngắt lời hắn rồi nói tiếp.

- Có thể đó là bí mật ngươi không muốn ai biết cũng được, người không muốn nói ta cũng không ép ngươi. Sau này cứ để thư thư ngươi cảm thấy tin tưởng ta rồi nói với ta cũng được.

Sơn đang định xắp xếp trình tự sự việc hắn muốn nói, nhưng nó hơi khó tn với người chưa trứng kiến nên hắn mới xuy nghĩ lâu như vậy. Nhưng nàng đã không muốn nói thì hắn cũng không nói làm gì.

Dạo quanh một vòng qua một vườn hoa nhỏ bên trong doanh trại, nơi đây hoa cỏ đã hơi héo một chút do lâu không được người chăm sóc. Sơn kể lại sơ qua tình hình lúc hắn tiến đến nơi đây cho nàng cũng như lúc đánh nhau với đám đó như thế nào.

Hải Băng rất chăm chú nghe, rồi còn ghi chép như cái học sinh hiếu học vậy. Hắn nói đến đâu nàng không hiểu đều hỏi hắn rất thành khẩn, hai người ngồi bên một cái ghế đá dưới tán cây nhìn ra vườn hoa nhỏ kia. Kể xong mọi chuyện thì Sơn mới quay sang nói.

- Thế nào xong chuyện đó rồi bây giờ đến chuyện của hai chúng ta.

Chiếc khẩu trang và phòng hộ phục của nàng đã cởi ra khi đi với hắn, để mặc phòng hộ phục không bị khó khăn cũng như cử động vất vả nàng chỉ mặc có mỗi cái áo thun với cái quần jean. Sơn tiến lại gần nàng sau đó choàng tay qua vai sau đó kéo nàng lại bên mình mà thì thầm vào tai nàng nói.

Bị bất ngờ nàng đang ghi nốt những lời hắn nói khi nãy thì có một nàn hơi nhẹ thổi vào tai cùng khí tức nam nhân ập vào mặt khiến nàng bối rối.

- Chúng ta … chúng.. chúng ta có chuyện gì chứ.

- Chúng ta không có chuyện gì sao. Sao còn gọi anh yêu định thả thính ta sao.


Nói rồi Sơn cắn nhẹ vành tai của nàng khiến nàng rên nhẹ một cái ánh mắt đã hơi mê li, kéo sát vào trong ngực mình rồi nhìn đôi môi mọng nước khiêu gợi kia mà hắn muốn cắn một cái.

- Còn nhớ tắm rửa chờ anh sao mà người lại thơm như vậy.

Sơn nói vậy thì ngửi xung quanh cổ nàng, Hải Băng thấy vậy thì đẩy hắn ra rồi nói.

- Ai tăm rửa đợi ngươi chứ … ngươi đang nằm mơ sao …

Rồi hai má lại đỏ bừng, tuy nàng ta nói vậy nhưng khi hắn kéo eo nàng lại gần người hắn một lần nữa nàng lại không đẩy hắn ra mà cứ thế ngồi sát bên vai hắn hơn.

- Thế nào không thưởng cho ta cái gì đó kích thích sao.

- Cái đó …cái đó là do ngươi nói chứ đâu phải ta … sao ta lại phải thực hiện nó chứ. Nhưng ta có thể hôn ngươi một cái coi như làm món quà mừng ngươi sống sót.

Nói rồi lí nhí cúi đầu không dám nhìn Sơn nữa, Sơn nâng cằm Hải Băng nên sau đó nhìn vào mắt nàng, hai má Hải Băng đã đỏ bừng mũi cũng bắt đầu thở những hơi khó nhọc, cổ họng đang nên xuống do nuốt nước miếng liên tục. Sơn thấy vậy thì mỉm cười nói.

- Được rồi cho anh thấy món quà của em đi nào cô gái.

Sơn nói vậy rồi thả tay ôm nàng ra rồi giơ hai tay sang bên nhìn nàng, Hài Băng tưởng hắn sẽ chủ động không ngờ hắn lại để cho nàng chủ động. Nhưng hôn đã cho hắn hôn rồi, sờ cũng sờ qua rồi, mình chủ động một lần thì cũng có sao.

Nghĩ vậy thì nàng lao vào ôm đầu hắn sau đó định hôn một cái rồi chạy đi, nhưng chưa kịp thoát ra thì đã bị một vòng tay ôm kéo nàng sát lại gần rồi sau đó không cho nàng thoát ra, lại y như lần trước hắn hôn nàng đến xay xẩm mặt mày.

Hai tay hắn còn không yên phận hết thò nên xoa nắn cặp ngực đẫy đà của nàng lại thò xuống xoa nắn bộ mông đàn hồi của nàng, cảm xúc của nàng càng ngày càng mãnh liệt thần thể bị kích thích tột độ nàng tránh khỏi môi hắn rồi rên nên một tiếng đầy yêu kiều.

Trong giây nát đó nàng như tỉnh thần lại cố đẩy đầu Sơn ra khỏi bộ ngực của mình vì hắn đang hôn đến phần đó, Hải Băng thở hổn hển nói.

- Tên khốn nhà ngươi, ngươi nói chỉ hôn thôi mà ….sao …sao ngươi lại làm như vậy.

Sơn đang định tiếp tục thám hiểm xuống dưới nghe vậy thì cười cười rồi nói.

- Vì ngươi quá mê người chứ sao. Ta không kìm lòng được mà muốn làm cầm thú một lần.

Hải băng cười xì một cái rồi đánh hắn mấy quyền nói.

- Đúng là đáng ghét cái đồ cầm thú.

Sơn định tiếp tục nhưng Hải Băng đã cố đẩy hắn ra rồi nghiêm túc nói.

- Ta thấy chúng ta có quá nhanh không, chúng ta mới gặp nhau có bốn năm ngày hôm nay thôi mà. Ta thấy ta thật là …

- Ngươi có thích ta không? Khi chúng ta hôn ngươi có cảm súc với ta không? Có thì đó là tình yêu sét đánh đó em gái chúng ta gặp nhau vài lần mà đã yêu rồi.


- Chỉ được cái mồm mép. Ai thích ngươi khi mới gặp chứ, ngươi mới bị sét đánh đó.

Nàng vừa nói vậy thì trên trời có một tiếng sét xẹt qua sáng cả một góc trời, những đám mây đã kéo lại thành quần rồi trời nổi gió xắp đổ mưa. Cả hai thấy cảnh đó thì sững người rồi nhìn nhau, Hải Băng thì mặt hơi tái kéo Sơn đi chỗ khác.

- Miệng ngươi đúng là kinh khủng thật nha, vừa nói thì sét đã xuất hiện rồi.
- Ai nói chứ là ngươi nói trước chứ có phải ta đâu. Là ông trời thấy ngươi nói xạo nên mới đánh sét cảnh cáo ngươi thì có.

Sơn bỗng nhiên dừng lại khiến nàng mất đà tiến về phái trước mà ngã vào ngực hắn, nhìn ánh mắt hắn là nàng biết hắn muốn gì, chưa kịp chuẩn bị nàng đã bị hắn tấn công một lần nữa.

Hải Băng ban đầu cảm thấy mình thật dễ dãi nhưng khi hắn giở trò trên người nàng thì nàng không còn biết gì nữa chỉ mê man trong biển tình của hắn mà thôi. Đang lúc nồng nhiệt thì trong bộ đàm vang nên tiếng Chu chỉ huy.

- Alo Alo … Chu chỉ huy gọi Hải Băng nghe rõ không, rõ không.

Cả hai dừng lại một chút Hải Băng lấy bộ đàm rồi nói.

- Em đây có chuyện gì không anh.

- Phòng thí nghiệm cũng như đồ đạc anh đã chuẩn bị xong rồi đó em đến xem còn thiếu gì thì nói với anh. Mấy ông giáo sư kia cũng đang đợi em đến để tiến hành phân tính con quái vật kia.

Hải Băng lúc này mới nhìn Sơn đầy nhu tình rồi nói.

- Ta thú nhận ta rất thích ngươi ngay lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi thật mạnh mẽ thật sự đêm đó hình bóng ngươi nhô ra khỏi cái xe S5 đó khảm rất sâu trong tim ta. Nhưng chúng ta mới tiếp xúc nhau quá ít ngươi có thể cho ta một thời gian được không.

Thấy ánh mắt chờ mong của nàng thì Sơn gạt đầu sau đó cười cười nhìn nàng, Hải Băng thây vậy thì chạy nên ôm hắn rồi hôn một cái vào má. Sau đó hai người mới sóng vai đi đến cái phòng thí nghiệm vừa mới dựng nên kia.