Chương 1: Bi Kịch Xuyên Việt

Cửu Thế Thần Quân

Chương 1: Bi Kịch Xuyên Việt

Chương 1: Xuyên Không bi kịch
Trung Hoa đại lục, Trần Quốc xuân thu niên lịch năm thứ 495 TCN, thiên hàng dị tượng, từ trên trời sấm vang chớp giật, từ thiên ngoại hỏa tinh đổ xuống trước tường thành hoàng cung.

Nước Trần quân chủ lúc bấy giờ là Trần Mẫn Công thấy điềm lạ biết tất có yêu, bèn sai hoàng cung cấm vệ xuống thành điều tra xem hỏa tinh từ trời rơi xuống là vật gì.

Theo lệnh Trần Mẫn Công, thống lĩnh cấm vệ quân nước Trần dẫn theo hơn mười tên cấm vệ quân đi xua tan bách tính vây xem đen hỏa tinh cho quan sát một lần sau đó hạ lệnh bổ ra.

Sau khi bổ ra hỏa tinh phát hiện bên trong là một thanh tử sắc nhìn qua vô cùng thần dị bảo kiếm. Thống lĩnh cấm vệ quân biết đây không phải vật phàm liền sai thị vệ dùng vải bọc lại bảo kiếm tự thân cầm này một thanh dâng lên cho Trần Mẫn Công.

- Bệ hạ, hỏa tinh bên trong tìm thấy một thanh bảo kiếm.

Vừa nói, thống lĩnh thị vệ vừa dùng hai tay dâng lên một thanh bảo kiếm được bọc trong vải đỏ cho Trần Mẫn Công.

Đang lúc Trần Mẫn Công định đưa tay bắt lấy này thanh này bảo kiếm thì từ trong hoàng cùng nội viện bên trong chạy ra một vị cung nữ.

- Hoàng thương, nương nương hạ sinh rồi ạ.

Nghe được cung nữ lời nói, Trần Mẫn Công liền vội cầm lấy thanh này bảo kiếm vào người sau đó quay sang hỏi cung nữ.

- Cái gì, sinh rồi? là trai hay gái? Mau dẫn ta đi.

Trong giọng nói ấy không thể che giấu được Trần Mẫn Công kích động cùng vui mừng.

- Bẩm, là thái tử ạ.

Trên đường đi cung nữ kia cũng không dám thất lễ, vội đáp lời Trần Mẫn Công.

- Haha tốt, thiên hàng dị tượng, tìm được bảo vật ngay trước hoàng cung lại cùng ngày với ngày ta long nhi ra đời, đây chẳng lẽ là điềm lành biểu thị ta Trần quốc sắp quật khởi.

Trần Mẫn Công theo cung nữ vào hoàng hậu tẫm cung.

Vừa vào đến hoàng hậu tẫm cung bên trong, Trần Mẫn Công trên tay một thanh bảo kiếm lập tức biến thành tiểu dài cỡ 1 gang tay tả hữu bay đến tiểu hoàng từ vừa được sinh trong tay.

Trần Mẫn Công thấy vậy không lo, ngược lại lấy làm mừng bèn cười to chạy tới đang nằm bên cạnh hoàng hậu hoàng tử cho bế lên vô cùng cưng chiều mà lấy cho tên gọi Trần Thiên Kiến, lấy chữ là Hy, ý nói đứa con này là cũng thiên có quan hệ, tức bất phàm, một đời sẽ gặp nhiều may mắn.

Sau khi có Hoàng Tử, nước Trần tình hình chính sự lẫn về vũ lực đều có tiến triển rất lớn, binh cường mã tráng, lương thực xung túc làm cho Trần Mẫn Công rất vui vẻ đối với hoàng hậu của mình càng thêm sủng ái.

Năm 490, Hoàng hậu lại một lần nữ mang thai và hạ sinh một vị công chúa, tuy trời không có hàng thiên tương như khi Trần Thiên Kiếm hạ sinh nhưng hoàng thương cũng vô cùng yêu thích cô con gái này, lấy tên cho nàng vì Trần Linh Nhi, tự Xảo.

10 năm sau, Trần Quốc triều đình bên trên.

Trên bảo tọa là Trần Mẫn Công tuy bản thân có vẻ già đi không ít, không còn năm xưa khi trẻ oai vũ bất phàm nhưng cũng không nói hết đế vương uy thế.

- Chư khanh thấy việc Bạch Công Thắng làm loạn nước Sở như thế nào?

Trần Mẫn Công nhìn văn võ đại thần mà hỏi.

Nghe hoàng thượng câu hỏi, thượng thư họ Hoàng đứng ra nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, việc này là chuyện riêng của nước Sở thần nghĩ ta không nên nhúng tay vào là vậy.

Nghe vị đại thần này lời nói, một vị đại thần khác trong triều thuộc võ tướng hàng ngũ đứng ra.

- Bẩm hoàng thương, thần nghĩ ta nên thừa cơ này mà cùng Bạch Công Thắng hiệp lực lật đổ Sở vương từ đó trên tay hắn phân đi Sở Quốc Lãnh thổ.

Sau một buổi thương triều, Trần Mẫn Công cảm thấy bản thân quốc mạnh, lương đủ nên quyết định hiệp trợ Bạch Công Thắng từ đó phân được ích lợi.

Bên ngoài hoàng cung Trần quốc thái tử Trần Thiên Kiếm đang cùng hắn muội muội đang chơi vui vẻ cười tới hôn thiên địa ám. Trần Mẫn Công nhìn thấy cảnh này thì hiền hòa cười một tiếng sau đó gọi thái tử cùng công chúa cùng vào dùng cơm.

Năm 478 TCN Bạch Công Thắng thất bại bị giết, Sở Huệ Vương vì ghi hận nước Trần, sai Vũ Thành Doãn đem quân phạt Trần.

Từ tháng 2 đến tháng 5 năm 478 TCN đại quân nước Sở phá hơn 10 thành trì nước Trần, Trần Mẫn Công tuy có lòng tự thân dẫn binh kháng sở nhưng tiết quốc lực không đủ. Liên tiếp bị Vũ Thành Doãn đánh bại, bản thân lâm bệnh nặng bị tướng sĩ hộ tống về cung.

Tháng 7 năm 478 TCN Trần Mẫn Công bệnh nặng giao quyền nhiếp chính cho thái tử là Trần Thiên Kiến năm ấy tròn 17 tuổi.

Lại nói Trần Thiên Kiến 17 tuổi năm ấy thần vũ hơn người, lại không biết từ nơi nào học thành một thân tiên gia pháp thuật, từ nhỏ đi theo bên người bảo kiếm càng là bị hắn sử dụng đến thành thạo một thân bản lĩnh có thể nói là đương thời trẻ tuổi người đệ nhất.

Chỉ là không ai biết Trần Thiên Kiến sau cái thân phận là Trần Quốc thái tử ấy còn có một khác thân phận cô cùng kinh khủng đó chính là xuyên việt giả.

Phải, chính là xuyên việt, hắn nguyên vốn tên gọi là Trần Hy là địa cầu một cái năm ba tiểu sinh viên trong lúc vô tình bị một đạo lôi điện đánh trúng khi đi mua bánh nướng, kết quả một cái không khéo xuyên qua rồi tới chiến quốc xuân thu thời đại trở thành Trần Quốc thái tử.

Càng điên cuồng hơn là khi hắn xuyên qua trong thân thể là một đứa bé vừa chào đời lại giữ kiếp trước ký ức.

Lúc mới phát hiên chuyện này hắn cũng rất phiền muộn, nhưng tuổi nhỏ không thể nói chuyện cũng khén hắn không cách nào cùng người xung quanh câu thông cùng giải thích.

Cứ như thế thời, gian trôi qua, Trần Thiên Kiến ngày càng lớn lên, hắn cũng dần thích nghi với của mình mới thân phận đồng thời cũng từ hoàng cung điển tịch nơi đó tìm thấy liên quan tới từ nhỏ đã theo bên người mình thanh này này tiểu kiếm.

Theo cổ tử ghi chép Thanh này kiếm này gọi Vô Cấu là Chu thiên tử năm đó tìm thấy một khối thiên ngoại vẫn thạch liền cho người đem bổ ra xem bên trong có gì huyền cơ, kết quả tìm thấy thanh kiếm này.

Lúc tìm thấy kiếm Chu thiên tử có từng hỏi qua Khương thái công xem có biết kiếm này lai lịch kết quả Khương Thái công cũng không biết. Bất quá, sau nhiều lần Khương thái công dùng tiên gia pháp thuật dò xét thì rút ra kết luận là kiếm này sở hữu một loại đặc thù thần thông.

Chu Vũ vương sau khi biết kiếm này thần kỳ thì ban tên cho thanh này kiếm là Vô Cấu ngụ ý nói rằng kiếm này trong thiên địa không gì có thể cấu thành tổn thương, cũng như Chu triều không gì là có thể phá hủy. Chỉ tiết kiếm tuy tốt nhưng là thông linh vật nên không ai có thể thôi động được nó. Mãi cho tới khi Chu Vũ vương mất thì kiếm này cũng theo đó mất tích.

Biết được kiếm này thần kỳ về sau Trần Thiên Kiếm càng là vô cùng phiền muộn bởi vì hắn tin chắc bản thân xuyên việt cùng kiếm này tất có quân hệ chỉ là không biết làm sao mà thôi.

Trần Thiên Kiến càng lớn lên càng cảm thấy bản thân cùng kiếm này liên kết càng mạnh mẽ, chỉ lần bản thân một ý niên lập tức liền có điều đông kiếm này vậy.

Cho tới một ngày, trong lúc hắn ra ngoài săn bắn thì vô tình ngộ nhập sơn động kết quả đạt được một bản kỳ dị công pháp gọi là Hoàng Thiên chân pháp. Cảm thấy đây là tiên gia công pháp nên hắn đem về tu luyện kết quả càng tu luyện hắn càng thấy công pháp ảo diệu, có lần cùng những kia giang hồ cao thủ như người của Âm Dương Gia hay Mặc gia càng là không thua kém nên cảm thấy vô cùng đắt ý.

Ngày vui chống tàn. Sau khi hắn có được bộ này công pháp thì ba năm sau Trần quốc lại lâm vào chiến loạn, hắn đành phải ngừng việc tu luyện hay cùng muội muội của hắn đùa giỡn như hằng ngày mà phải chuyên tâm vào chính sự.

Tháng 8 năm 478 TCN Trần Thiên Kiếm một mình dẫn theo 3 vạn đại quân cùng Sở Quốc hơn 10 vạn quân đội tranh đấu. Trận chiến ấy diễn ra hơn tuần lễ thì kết thúc.

Trần Quốc toàn quân liều chết thủ vững thành trì nhưng không thành bị quân đội sở binh toàn diệt. Trần Thiên Kiếm bị hơn vạn binh sĩ Sở quốc bao vây biết ắt sẽ chết vẫn không lui. Một người một thanh tử sắc thần kiếm xong vò hơn 9 vạn còn lại Sở binh mà trùng sát.

Hôm ấy, máu chảy thầy xong, thay phơi khắp thành. Trần quốc thái tử bị sở quân người cung nhỏ bắn hơn trăm tiễn cuối cùng do mất máu quá nhiều kiệt lực mà chết.

Tin Trần Thiên Kiếm tử trận nhanh chống truyền về hoàng cung. Nghe được tin này hắn muội muội Trần Linh Nhi khóc hơn tuần lễ kết quả một máy tóc từ đen cũng hóa bạc, sau đó Trần quốc bị diệt, Trần Mẫn Công bị giết hai chỉ lần công chúa Trần Linh Linh cũng không ai còn nhìn thấy nàng.

Dư Hàng Thành, Ven Lưu Thủy Hồ trên đường phố, một thiếu niên tuổi chừng 15, trên vai vác một cái gì đó dài khoản 1m2 đồ vật bột trong một tấm vải thô.