Chương 41: Nghiệt Duyên (2)

Cực Võ

Chương 41: Nghiệt Duyên (2)

Đông Hải là nơi nào?, Đông Hải chính là biển Đông, với một số người biển Đông thật sự có một loại cảm giác khác... rất khác.


Đông Hải có rất nhiều quốc gia trên biển nhưng để cấu thành 'võ lâm' Đông Hải thì có thể coi là tổng hợp của ba quốc gia Cao Câu Ly, Phù Tang cùng Đài Loan, lấy lực lượng của ba quốc gia đồng nhất mà tạo thành một loại 'võ lâm' trên Đông Hải, mà tạo thành cái gọi là Đông Hải Ngũ Đế.


Trong Đông Hải Ngũ Đế có 2 người thuộc về Phù Tang, 2 người ở Cao Câu Ly còn 1 người ở Đài Loan, đương nhiên Đông Hải Ngũ Đế thì không có nghĩa là cả Đông Hải chỉ có 5 đế vị.



Nhiều năm trước, có lẽ Vô Song đã quên nhưng Vô Song thật ra từng quen biết một nữ tử đến từ Đông Hải, một nữ tử xuất thân Phù Tang.


Vô Song năm đó từng vẽ mặt cho nàng, từng suy nghĩ muốn nhìn thấy nàng mặc bộ đồ Kimono truyền thống của đất nước Phù Tang.


Vô Song hiện tại có thể không nhớ nàng nhưng mà từ năm đó nàng chưa từng quên được Vô Song, chưa từng quên hình ảnh một người giữ lấy chiếc cằm nhọn của nàng, vì nàng trang điểm, thứ mà cả đời nàng chưa từng tưởng tượng ra, thứ đã trở nên quá xa xôi với nàng những năm đó.


' Hàng lông mi dài uốn cong, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi hồng ma mị, ánh mắt như câu hồn cộng thêm với khuôn mặt tinh xảo mang theo chút hương vị dị quốc cùng mái tóc đỏ chỉ thuộc về một mình nàng '

Nàng thật sự rất đẹp, chỉ là nàng dấu cái đẹp của mình đi, cũng như Tử Y nàng là một nữ tử có cố sự, chỉ là nàng không may mắn như Tử Y, cuộc đời của nàng không thuộc về nàng.


Năm đó, nơi Vương Bản Sơn, Vô Song vì nàng vẽ mặt, đó là lần đầu tiên Vô Song trang điểm cho người khác.

Năm đó trên Vương Bản Sơn, đó là lần đầu tiên nàng trang điểm, lần đầu tiên nàng lạc nhịp, lạc trong thứ cảm giác mà một nữ nhân bình thường nhất đáng được hưởng.


Nàng gọi Tuyết, Tây Môn Tuyết... à không tên thật của nàng là Phong Xuy Tuyết mới đúng.

Mái tóc màu đỏ yêu mị của nàng quả thật không lẫn vào đâu được, đẹp đến mộng mị, đẹp đến làm người trầm luân.


Cũng là năm đó, Vô Song từng đánh giá nàng với Khinh Huyền, vẻ đẹp của nàng không thua Khinh Huyền, không thua Dạ Xoa của Thiên Long Giáo.


Việc năm đó đã qua, lúc này là hiện tại.


Hiện tại, nàng rời khỏi Thiên Ý Thành, bước lên thuyền lớn, về Đông Hải, trở về Phù Tang.


Cũng như đám người Hồ Phỉ, Cổ Đại Ngưu, Phong Xuy Tuyết rốt cuộc đã tốt nghiệp, là một sát thủ được Thiên Ý Thành công nhận.


Nàng vẫn trong nam trang, mái tóc màu đỏ cố gắng giấu trong chiếc mũ cao màu đen, nhìn nàng như một thư sinh nam tử gầy yếu mà cô độc.


Nàng so với khoảng thời gian 5 năm trước đã mạnh lên nhiều lắm nhưng ngay cả thế nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước biển rộng bao la, đôi vai gầy trĩu nặng khi nghĩ tới xứ Phù Tang, khi nghĩ đến lúc mình phải trở về.


Đứng trên thành thuyền, nhìn ra biển rộng, Tuyết hiểu chặng đường tiếp theo của mình khó khăn ra sao nhưng mà kể cả khó khăn hơn nữa thì nàng cũng phải đi, cuộc đời nàng mạnh mẽ quen rồi, mạnh mẽ thêm nữa có làm sao?.


"Mỹ nữ, đang nghĩ gì vậy? ".


Xuy Tuyết nhìn biển, nàng thật sự nghĩ tới rất nhiều việc nhưng tuyệt không nghĩ tới có người lại lên tiếng lúc này.


Ánh mắt nàng hướn về phía người phát ra âm thanh, nàng cũng không hỏi đối phương sao biết nàng là nữ giả nam trang, nàng chỉ quan sát nam tử này.


Kẻ này từ đầu đến chân là bạch y, thực sự rất có khí chất của người đọc sách lại thâm thân thể gầy gò thậm chí xanh xao, đương nhiên mấy thứ này không hấp dẫn được Xuy Tuyết, nàng bị chú ý bởi khuôn mặt đối phương, khuôn mặt đối phương không giống người Hán.


Nàng nghĩ nghĩ một chút, vẫn mở miệng mà hỏi.


"Ngươi không phải người Hán?, ngươi là người Phù Tang? ".


Nam tử gầy gò cười cười, hắn đúng là người Phù Tang, hướng về Xuy Tuyết mà đáp.


"Ta gọi Thiên Vũ Chính Tắc, là người Phù Tang, mỹ nữ ngươi cũng là đồng tộc đúng chứ? ".


Xuy Tuyết nhíu nhíu hai hàng lông mày, nàng quả thật không ngờ trên thuyền này vậy mà gặp đồng tộc nhưng mà nghĩ cũng không lạ, dù sao thuyền này cũng về Phù Tang, gặp người Phù Tang thì có gì là lạ?, bất quá họ đối phương thì đúng là lạ thật, họ Thiên Vũ.


"Thiên Vũ gia?, ngươi là người Thiên Vũ gia tộc? ".


Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy bật cười nhưng mà nụ cười của hắn nhạt vô cùng.


"Thứ chi mà thôi, còn là thứ chi trong thứ chi có gì khoe khoang đâu chứ ".


Xuy Tuyết cũng không lấy làm lạ, Thiên Vũ là đại tộc đất Phù Tang, người mang họ Thiên Vũ thật sự không ít nhưng mà người xuất thân dòng chính Thiên Vũ gia thì lại không nhiều.


"Ta là con lai, phụ thân người Phù Tang, mẫu thân người Hán, ta họ Tây Môn tên gọi một chữ Tuyết ".


"Nhiều năm rời khỏi cố hương, nay mới có dịp trở lại, ngươi thì thế nào? ".


Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy, rất trực tiếp nói rằng.


"Nhiều năm ở cố hương, vừa mói có dịp rời đi, nay đã phải trở lại ".

Xuy Tuyết nghe vậy khẽ cười, cho dù trong nam trạng nàng cười lên cũng rất đẹp, rất mê người, so với 5 năm trước, nàng thậm chí còn xinh đẹp hơn, còn thêm vài phần nữ tính, bớt đi vài phần lạnh lùng.


"Theo cách gọi của người Phù Tang chúng ta thì như thế nào nhỉ?, Chính Tắc Quân? ".


Nàng tự nói rồi tự trả lời, sau đó mới hỏi Thiên Vũ Chính Tắc.


"Chính Tắc Quân, cố hương của chúng ta hiện giờ thế nào? ".


_ _ _ _ _ _ _


Thiên Vũ Chính Tắc đương nhiên rất nguyện ý kể chuyện cho mỹ nhân nghe, chỉ cần là chuyện mà mỹ nhân muốn nghe, chỉ cần hắn có thể nói nhất định sẽ nói.


Thiên Vũ Chính Tắc một mặt cười nói, hắn gầy gò ốm yếu nhưng mà yêu đời vô cùng hơn nữa vẫn luôn vui vẻ mà sống, hắn như một tiểu mặt trời đang tỏa sáng vậy, tỏa ra thứ sức sống không phải ai cũng có được.


Cuộc đời của Thiên Vũ Chính Tắc vốn toàn là hắc ám nhưng mà hắn không để hắc ám nuốt lấy mình, cũng chẳng để mình hòa tan vào hắc ám, nếu thế gian là hắc ám vậy hắn là mặt trời, để hắn tự soi sáng cho cuộc đời của chính mình, thế là đủ rồi.


Thiên Vũ Chính Tắc hiện tại chưa là nhân vật gì nhưng chỉ cần hắn không chết sau này nhất định là một đại nhân vật của Phù Tang, như ở cái thế giới kia, Thiên Vũ gia để một tay hắn đến đỡ.


Thiên Vũ Chính Tắc trở về Phù Tang chính là nghe lời Vô Song sắp xếp, hắn cũng chẳng hiểu Vô Song nghĩ gì nhưng hắn đơn thuần không muốn chết, tính mạng còn ở trong tay người ta đương nhiên phải nghe theo.


Hắn mất công mất sức chạy đến Nam Thiếu Lâm hội quân, cũng chưa kịp thở dốc liền bị Vô Song đẩy về Phù Tang, chính Thiên Vũ Chính Tắc cũng không hiểu Cơ Vô Song muốn hắn làm gì, hắn chỉ biết đến Phù Tang đón một nam nhân, một nam nhân cũng gọi là Vô Song.



Ngoài cái vấn đề này ra, Thiên Vũ Chính Tắc còn biết thêm một điều, đại khái người đang uy hiếp mạng sống của hắn, người gọi là Cơ Vô Song kia đến từ Cổ Mộ Phái, cái phái này vừa nghe tên đã thấy không tốt lành, người thường sao lại lấy 'mộ' đặt tên cho phái?, Thiên Vũ Chính Tắc hoàn toàn không hiểu bất quá Vô Song nắm tay to, Vô Song nói là đúng.


Rất mạc danh kỳ diệu, dù muốn hay không hắn cũng được kết nạp vào Cổ Mộ Phái, vẫn là câu nói kia, Vô Song nắm tay to vậy Vô Song đúng, Thiên Vũ Chính Tắc sẽ không phản kháng, hiện tại hắn cũng được coi là đệ tử Cổ Mộ cho dù hắn còn không biết Cổ Mộ có thật sự tồn tại hay không.


Thiên Vũ Chính Tắc có một thân thể phế vật đến không thể phế hơn nhưng trí tuệ của hắn không tầm thường, ánh mắt của hắn càng độc, đáng tiếc hắn muốn dùng ánh mắt nhìn mỹ nữ nhiều hơn là tu luyện.


Lần này lên thuyền, hắn gần như dùng ánh mắt quan sát toàn bộ nữ tử trên thuyền thậm chí cả nam tử, rốt cuộc rút ra một nhận xét... trên thuyền này có ba vị tuyệt thế mỹ nữ.


Một trong số đó không cần phải giới thiệu, nàng chính là Phong Xuy Tuyết.


Hai người còn lại Thiên Vũ Chính Tắc thậm chí còn không được nhìn thấy mặt bởi bọn họ đều dùng mặt nạ, một người lựa chọn thân áo dài màu xanh nhạt, một người thì y phục toàn thân đều màu đỏ, bắt mắt vô cùng.


Hai người này tuy hắn không rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn thân hình, nhìn khí chất, Thiên Vũ Chính Tắc dám dùng mạng ra cược, hai vị này tất nhiên là tuyệt thế mỹ nhân, đáng tiếc hai nữ tử này từ khi lên thuyền đều ở trong một khoang thuyền nhỏ riêng biệt mà không đi ra ngoài, có thể ở trong một khoang thuyền riêng, có người phục vụ cơm bưng nước rót vậy tất nhiên thân phận không tầm thường, Thiên Vũ Chính Tắc cũng không muốn phiền phức, hắn vẫn rất yêu quý tính mạng.


Thiên Vũ Chính Tắc có ánh mắt cực tốt nhưng mà lần này cái nhìn của hắn vừa đúng lại vừa sai.


Trong hai nữ tử hắn coi là tuyệt thế mỹ nhân thì có một nam tử.


Nam tử này là người quen của Vô Song, hắn vẫn hay được gọi là Khẩn Na La hơn nữa từ trước đến nay mỗi lần xuất hiện vẫn cứ dùng nữ trang mà đi, khả năng giả nữ của hắn thậm chí còn cao hơn Vô Song một bậc, Khẩn Na La thua Vô Song chỉ là thua ở mặt khí chất mà thôi, nếu hai người cùng dịch dung, cùng giả làm nữ nhân bản thân Vô Song tất cam bái hạ phong.


Nữ tử còn lại có phải là tuyệt thế mỹ nhân hay không thì rất khó để biết, thế gian chẳng có mấy người được thấy dung mạo của nàng bất quá nàng cùng Vô Song đúng là có một đoạn nghiệt duyên, cũng có thể coi là quen biết, nàng gọi là Đông Phương Quỳnh Hương.



Quỳnh Hương cũng ra biển rồi, nàng theo Khẩn Na La đi về phía Phù Tang.


Ở trên con thuyền này, có lẽ chỉ có một mình Quỳnh Hương biết, đất Phù Tang sau này sẽ không yên bình, tuyệt đối không yên bình.


.........


Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.