Chương 08: Khởi động

Cực Phẩm Yakuza

Chương 08: Khởi động

Hayase bình tĩnh nhìn lấy cha mẹ mình, nàng nói rất từ tốn: "Con và cậu ấy yêu nhau thật sự, và mong muốn được kết hôn, mong ba mẹ đồng ý ạ."

Yaki vẫn đứng đó ngơ ngác nhìn Hayase, trong lòng thầm hét: "Mèn ơi, bà chị này bị điên rồi…"

Yoruki biết không thể để tình hình xấu hơn nữa nên nói với Yaki: "Yaki-sama, ngài tốt nhất nên nói chuyện đó từ đầu đến đuôi đi nếu không vụ này ngài khó mà thoát ra được. Cái lần đầu mà nàng ta nói là do tên thú tính kia lấy. Ngài không phải chịu trách nhiệm gì cả."

Yaki cũng muốn như thế, hắn chỉ định về nhà bố mẹ cô ấy giải thích rõ ràng, hắn không muốn mình mang cái danh có tiếng không có miếng, khi không lại chịu dùm tên thú tính kia.

Ba Hayase phản ứng cũng không gay gắt, chỉ điềm tĩnh hỏi: "Con và Yaki-kun yêu được bao lâu rồi, sao giờ cha mới nhìn thấy cậu ta?!"

Hayase cũng không suy nghĩ gì liền nói: "Bọn con mới gặp nhau được mấy ngày ạ."

"Ầm" Ba Hayase vỗ tay xuống bàn một cái, quát: "Con đang đùa ba đó hả? Mới gặp nhau mấy ngày đã muốn kết hôn??"

Hayase định phản biện lại thì Yaki biết không ổn nếu để cô nàng nói ra sợ mọi chuyện còn kinh khủng hơn, bất đắc dĩ dành lên trước nói: "Dạ dạ, mọi chuyện không như bác nghĩ đâu bác…"

Ba Hayase nhìn thấy Yaki đứng lên nói chuyện biết chắc chắn có chuyện ẩn bên trong nên bảo: "Vậy ngươi nói đi, là chuyện gì xảy ra?! Tại sao hai đứa lại đi về cùng nhau?!"

Yaki lén lút nhìn xung quanh rồi nhìn ba Hayase nhẹ giọng hỏi: "Còn có ai ở gần đây không bác?!"

Ba Hayase lắc đầu nói: "Cứ việc nói đi, ở đây chỉ có bốn người chúng ta thôi."

Yaki vẫn rất lo lắng, nhưng chuyện đến nước này, không kể ra thì mình chỉ sợ sẽ thành con rể nhà Tanaka mất. Hắn hít sâu một hơi rồi kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối, từ việc Hayase bị như nào trong khu rừng sau khuôn viên đến hắn cứu Hayase như nào, hắn đều nói hết.

Hayase khi nghe xong câu chuyện nước mắt chảy dài trên gò má, nàng im lặng không nói gì lén lút gạt đi nước mắt. Mẹ Hayase cũng khóc, nàng không tin nổi chuyện tồi tệ này lại diễn ra. Ba Hayase tức giận đấm một nhát thật mạnh xuống bàn nứt toát, từng vết gân nổi lên trên trán ông ấy Yaki nhìn cũng biết bây giờ tốt nhất mình không nên nói gì.

Đợi một lúc lâu sau, ba Hayase mới yên tĩnh lại hít sâu một hơi, hắn quay ra nhìn Yaki cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu con gái ta, thật sự không biết nếu không có ngươi ở đó giờ ta chắc cũng không nhìn thấy Hayase. Hayase còn không mau cảm tạ Yaki-kun? Con dẫn Yaki lên phòng nói chuyện đi. Cha có việc cần làm bây giờ."



Đợi Yaki và Hayase đi mất, ba Hayase mới đăm chiêu suy nghĩ lại, hai mắt tràn đầy sát ý nói: "Dám mưu hại con gái ta, cũng thật sự gan chó!!"

Mẹ Hayase cũng mệt mỏi ngồi xuống ghế, nàng hỏi: "Bây giờ ông định thế nào?! Tôi nói cho ông biết, tôi không thể nhẫn nhục được."

Ba Hayase tàn nhẫn đáp: "Đợi ta tra được là người nào, ta sẽ cho hắn sống không được, chết không xong!"

….

Một bên Hayase không đưa Yaki lên lầu mà đưa hắn ra khỏi nhà mình. Đứng trước cổng nàng cúi người nói: "Xin lỗi đã gây phiền phức cho ngươi, cảm tạ ngươi đã cứu ta." Rồi nàng lấy trong túi một túi gói dày đưa cho Yaki: "Ta biết cuộc sống ngươi khốn khó, tiền và cả bộ quần áo cùng đôi giày này xin ngươi hãy nhận lấy, và đi xa khỏi nơi này. Ta sợ rằng ngươi nếu còn ở đây, sẽ bị người tìm đến, vì ngươi đã phá hỏng một âm mưu của bọn chúng. Một lần nữa cảm tạ ngươi."

Yaki nhận lấy gói tiền, hắn cũng không mong nhận được đáp lễ gì chỉ là người ta muốn mình nhận mà không nhận thì thật sự rất khó xử. Hắn cũng biết mình nên nhanh chóng chạy khỏi đây, hắn cúi người chào Hayase nói: "Vậy tạm biệt, hẹn ngày gặp lại ngươi, Hayase."

"Ta cũng mong vậy, Yaki." Hayase nhẹ nhàng cười một cái đáp lại.

Yaki quay người bước rời đi, Hayase đứng nhìn hắn một lúc, đang ngẩn người thì một giọng nói vang lên sau: "Tiểu thư không yên tâm hắn sao?"

"Đúng vậy, ta không yên tâm hắn. Bây giờ thế cục đã loạn, hắn lại vừa cứu ta, ta sợ người đứng sau âm mưu kia sẽ ra tay với hắn. Hayashi-san, nhờ ngài đi sau bảo vệ hắn."

"Được rồi, lệnh của Tiểu thư sao bộ xương già này không dám nghe." Người đàn ông mặt sẹo miệng ngậm điếu thuốc phì phèo khói. Nói xong hắn cũng bước ra theo hướng Yaki vừa rời khỏi.

Hayase cũng quay về trong nhà, bây giờ nàng không muốn làm cho cha mẹ lo lắng nữa, rời khỏi nhà lúc này thật sự rất nguy hiểm.

….

Yaki thực sự cũng không để ý gì đến mấy cái chuyện kia, hắn lúc này đang mải đếm từng tờ tiền trong gói Hayase đưa cho hắn. "1...2...14…"

"Ahaa, 7500¥, một số tiền thật lớn. Số tiền này đủ ta sống mấy tháng a."

Yaki vui vẻ cầm lấy tiền, hắn dự định hôm nay sẽ ăn một món thật ngon mà hắn chưa bao giờ được ăn. Tíu tít cầm lấy sấp tiền cho vào trong túi, Yaki vừa đi vừa huýt sáo.

Đầu tiên, buổi trưa hắn đi ăn mì Ramen, hắn nghe người ta nói mì Ramen rất ngon, đầy ập thịt cùng những miếng trứng luộc nóng hổi, nước dùng thì đậm đà ngòn ngọt.

Dùng xong mì Ramen, hắn lắc lư cái thân gầy của mình đi tìm lấy một khuôn viên. Hắn dự định ở khuôn viên này nghỉ ngơi một chút buổi trưa rồi lại tập Karate, tập một buổi Karate hôm qua khiến hắn thấy nghiện luyện kiểu đó, càng tập càng khoẻ người a.



Đến tối, Yaki lúc này vừa ăn một bữa cơm hàng, hắn lấy cái tăm tre xỉa xỉa lấy răng của mình.

"Bây giờ phải đi mua quần áo, và một cái túi đựng. Ta cũng không thể mặc mãi một bộ như này được. Ai, chỉ cần hai bộ chắc là đủ ha."

Quyết tâm như thế, hắn nhanh chóng định hướng cửa hàng quần áo gần nhất. Chậm chạp đi đến đó, vào trong mua lấy một bộ quần sơ mi cùng quần âu và một bộ áo cộc quần cộc, hắn cũng mua cho mình một đôi dép để đi nữa cùng một túi ba lô để đựng đồ.

Mua sắm xong xuôi, hắn tìm lấy một nhà trọ gần đó để ngủ lại. Từ lúc trải qua cảm giác tắm trong nước nóng xong đi ngủ trên giường, hắn thấy mình cũng nên cố gắng hưởng thụ một chút mới được.

….

Thuê được phòng rồi lên tắm rửa một cái rồi lăn giường lớn, cảm giác bao tốt. Yaki nằm một chút thì buồn ngủ ngủ mất.

Trong không gian chủ thể, hắn cùng Yoruki lại tiếp tục sự nghiệp xoá mù chữ, và lần này Yoruki còn chỉ hắn làm toán nữa.

Đợi đồng hồ điểm sang một ngày mới, Yoruki nhắc nhở Yaki: "Đến giờ rồi Yaki-sama, chúng ta quay vòng xoay trước."

"Ta mong sao không phải lại là trắng, thực sự ta cảm thấy hơi nhụt chí với vận may của mình rồi, Yoruki à."

"Hì hì, ngài không cần thiết phải thế, sau này nhiệm vụ đến nhiều. Ngài quay 10 lần kiểu gì cũng có ô Lam mà."

"Hic, tận 10 lần, là 10 ngày đó." Yaki than thở một hơi, nhưng than thì than, quay vẫn phải quay. Hắn biết bây giờ mình cần phát triển tự thân, nếu không sau này sẽ rất khó sống.

-Triển-

Vòng quay lại bắt đầu khởi động, tiếng động "Ầm ầm" như đánh vào tim Yaki vậy, hắn hai tay nắm chặt hô to "Lam, lam, lam a." trong lòng.

Vòng quay quay nhanh chóng rồi chậm chạo dừng lại từng chút một. Cuối cùng vòng tròn dừng lại ở ô Lục.

"A, lục." Yaki nhìn cũng thở ra một hơi, lục cũng được, ít ra không phải sắc trắng ám ảnh đó là mọi thứ đều rất tốt đẹp.

-Thu-

Yaki nhìn lấy tấm thẻ kim loại màu lục, hắn đọc dòng chữ ghi trên đó: "Nhanh nhẹn + 15 điểm."

"Ồ, không tệ." Yoruki đọc lấy phần thưởng Yaki quay được giải thích. "Yaki-sama, nhanh nhẹn mà hệ thống định là bao gồm tốc độ phản xạ, tốc độ chạy, tốc độ ra đòn. Quên nhắc nhở, mỗi thuộc tính đều có giới hạn của nó, hệ thống cộng tối đa sẽ không bao giờ để ngài quay ra điểm cộng đó nữa."

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Ví dụ như sức khoẻ tối đa là 500, nhanh nhẹn tối đa là 350. Với 350 điểm nhanh nhẹn, thì ngài có thể chạy với tốc độ là 35m/s, gấp 5 lần người thường."

Yaki nghe choáng váng: "Vậy khác gì chạy như bay không nhỉ? Sao ta nghe giống vậy quá…"

Yoruki mỉm cười nhẹ nói: "Không đến nỗi thế đâu."

….

P/s: Thực ra đệ dùng app Dice để quay ra phần thưởng cho main:)) đúng tính chất may rủi luôn, đó là lí do tại sao toàn trắng với lục... hic