Chương 1: Yaki.

Cực Phẩm Yakuza

Chương 1: Yaki.

Nhật bản, Osaka năm 1998 lúc này đây đang trong thời gian suy thoái kinh tế trầm trọng…(đây là ảo tưởng, mong mọi người không nên soi thật, hãy coi đây là câu chuyện bịa yy các thứ để giải trí thôi.)

"Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ơn cho con vài đồng…"

Một đứa nhỏ đầu tóc thì rối tung đóng cục còn mặt mũi thì tèm nhem, quần áo rách nát không chỗ nào lành lặn, trông bẩn thỉu không chịu nổi, nó ngồi ở bên vệ đường vỉa hè, tay cầm lấy một cái lon đã rỉ sắt, dù vẻ mặt nó trông rất đau khổ nhưng ánh mắt nó thì lại bình thản đến lạ thường. Nhân gian ấm lạnh, nó đã trải qua, đã biết người đời như thế nào…

Rồi nó thấy một người đàn ông đi qua ngoái lại nhìn, rồi người đàn ông đó thò tay vào túi quần sau lấy ra vài đồng tiền lẻ, cầm lấy nhẹ nhàng đặt vào trong lon rồi đứng lên lặng im không nói một lời nào đi thẳng.

Đứa nhỏ vội vàng cúi đầu cúi người, mồm thì liên tục nói: "Cảm tạ đại gia, cảm tạ đại gia rất nhiều ạ."

Nó nhanh chóng cầm lấy tiền trong lon, tay khác thì lại luồn vào trong áo lấy ra cái túi vải nhỏ mốc nát khâu vá quá nhiều trông cũ kĩ, vội vàng nhét mấy đồng tiền vào trong túi rồi cất đi. Hắn lại ngồi im đó cầm lon…

Bầu trời dần dần đã ngả sang tối, đứa nhỏ vẫn ngồi im ở chỗ đó. Nó nhìn đường phố dần dần thưa thớt người đi, lại nhìn cái lon, thở dài một hơi rồi cầm lon đứng lên, nhẹ nhàn lê từng bước một đi vào trong ngõ nhỏ gần đó.

Nó rón rén đi khẽ, bỗng một tiếng nói vang lên: "Yaki-kun, đi đâu đó?"

Đứa nhỏ giật mình, mồ hôi lạnh chảy từng giọt vịn trên trán, nó thầm nghĩ thôi xong. Nó cẩn thận từng li từng tí một quay đầu ra, miệng gượng cười hỏi: "Desugi-nii, hôm nay anh đông khách không ạ…?"

Desugi nhìn dáng người cao nhưng gầy gộc, đầu tóc bổ đôi thời thượng, miệng ngậm điếu thuốc phì phèo thản ra khói, hai tay khoanh chéo trước ngực, mặt mũi nhìn gian ác hèn mọn.

Nó nhìn đứa nhỏ kia, tay cầm lấy điếu thuốc đã hút đến tóp cuối vứt xuống đất, lấy một chân giẫm rồi xoay đi xoay lại vài cái để dập tàn. Rồi ngẩng mặt nhìn đứa nhỏ, hất giọng nói: "Bớt nói nhảm đi, hôm nay được bao nhiêu? Nôn ra cho lão tử!!"

"Ah…" Đứa nhỏ luống cuống bối rối thò tay vào trong áo lấy ra túi tiền, rồi run rẩy đưa ra trước mặt tên trẻ tuổi kia.

Desugi đi lên trước tay giật lấy cái túi, mở ra lấy vài chục tờ tiền trong đó, cầm lấy rồi tay kia dùng ngón trỏ cho lên lưỡi ấn một cái rồi đưa xuống đếm lấy từng tờ tiền, tiếng sột xoạt cùng tiếng đếm xem lẫn nhau: "10 đồng,... 50 đồng,..."

Đếm xong, hắn rút từ trong đó chục tờ rồi cho số còn lại để vào túi ném cho đứa nhỏ nói: "Hôm nay thu được kha khá đó, cố lên nhé, lão tử tiền thuốc tiền ăn phụ thuộc hết vào ngươi đó, haha."

Hắn quay đầu bước đi, dáng đi khệnh khạng của hắn khiến ai nhìn cũng cảm thấy đây là một tên giang hồ.

Còn đứa nhỏ, nó nhìn cái túi trong tay, mắt đăm đăm nhìn lấy, miệng bặm chặt môi đến chảy máu. Không biết được đã bao lần nó như thế này rồi, mỗi lần chỉ biết làm thế, để nhẫn nhục, nó thề rằng sẽ có một ngày nó sẽ tự xử tên khốn đó, điều đấy đã thành chấp niệm của nó từ lâu rồi.

"Ha…" Rồi nó hít vào thở ra một hơi thật sâu, tay mở túi lấy ra một hai tờ tiền trong đó, rồi mắt ngó nhìn vào thấy lóc cóc vài tờ cùng mấy đồng xu, hắn lại cảm thấy xót ruột. Cả ngày nay nó chưa ăn gì rồi, nó dự định sẽ đi mua một cái bánh bao để ăn sống qua ngày.

Ngày nào cũng thế, hôm không được gì thì nhịn, hôm được người ta bố thí cho thì hắn cố mua lấy một cái bánh bao ăn đỡ qua ngày.



Nó mua bánh bao về, xong ngồi ngay bên vỉa hè phố, mắt đăm đăm nhìn con phố thân quen đã chìm dần trong bóng tối, ngọn đèn đường đãt tắt. Nó nhẹ nhàng ăn lấy từng ngụm bánh, rồi lại chầm chậm nhai rồi nuốt. Nó làm vậy, là để tận hưởng hết hương vị của bánh, nó không muốn ăn quá nhanh, để rồi ngày mai nhỡ đâu nó sẽ không được ăn cái bánh bao nóng bỏng ngon lành như này nữa.

Vừa ăn, nó vừa nghĩ làm sao để cuộc đời nó thay đổi, nó lại ước gì nó có được một ngôi nhà, ước gì được bố răn dạy những lý lẽ của cuộc sống, ước được mẹ ôm ấm rồi nói những điều nhẹ nhàng ấm áp an ủi mỗi khi nó buồn phiền chuyện gì đó. Nó ước gì…

Rồi nó nhắm nhẹ đôi mắt nặng nề này xuống, đổ người xuống ở cạnh cái cột điện đèn đường, gió đêm thổi lành lạnh qua từng ngõ ngách nhỏ. Nó mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện, như mơ được một giấc mơ gì đó, thật an tường nhẹ nhõm…

…..