Chương 53: Vô Đề (6)

Con Đường Võ Đế

Chương 53: Vô Đề (6)

Cảm giác như bị cả một ngọn núi lớn đè lên trên mặt, từng cơn đau đớn kịch liệt ập tới khiến hắn cảm thấy choáng váng. Nhưng lúc này đầu óc hắn vô cùng thanh tĩnh không vì sự đau đớn mà đánh mất đi lý trí, hắn khó khăn hé mở đôi mắt ra, nhưng khi mở mắt ra thì hắn thấy một bàn chân to lớn của con Bạch Hổ đang dẫm lên khuôn mặt của hắn.

Con Bạch Hổ lúc này thì đang ngửa mặt lên trời mà gào rú, Ngọc Thạch tuy bị bàn chân của Bạch Hổ định trụ và thân thể vô hình có một tầng cấm chế không thể cử động nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được mơ hồ được Tinh Thần Long Sĩ đang ở cách đó không xa.

Linh lực của hắn vừa động như hóa thành một cánh tay linh lực, kéo dài từ trên lưng hắn ra đến nắm lấy Tinh Thần Long Sĩ đang nằm bất động trên mặt đất bỗng bị một cánh tay mờ ảo trong suốt nâng lến.
Như vô ý thức, Thạch điều khiển cánh tay linh lực nắm chặt thanh kiếm hơn rồi đâm mạnh về phía con Hổ
CHẾT

Một tiếng rít qua kẻ răng, Ngọc Thạch vận hết sức mạnh bình sinh ra đôi mắt có vẻ đỏ ngàu lên đuều khiển mạnh linh lực cánh tay một cai đâm ra một nhát kiếm mạnh nhất vào Bạch Hổ.

Rống! Rống! Rống!

Thanh kiếm được Ngọc Thạch dùng toàn bộ linh lực đâm ra, đâm xuyên qua da thịt Bạch Hổ đâm lút vào trong cái chân đang giẫm lên đầu hắn của nó, Bạch Hổ bị đau rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, nó theo bản năng nhảy lùi về phía sau vài trượng.

Ngọc Thạch lúc này cũng không chậm, khi Bạch Hổ vừa nhảy lui lại thì hắn cũng bất chấp cơ thể đau nhức kịch liệt mà đứng bật dậy, lùi về phía đối ngược với Bạch Hổ thật nhanh.

Khi đã tạo được một khoảng cách an toàn, Ngọc Thạch mới dùng tay lau đi vết máu ở mũi và miệng cẩn thận đánh giá lại Bạch Hổ đang gầm gừ đối diện, khi hắn thấy Tinh Thần Long Sĩ đã đâm xuyên qua thân thể Bạch Hổ thì có chút đáng tiếc, thanh kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại nếu không con Bạch Hổ này đã ngay lập tức mất mạng vết thương chỉ là xuyên qua một cái chân trước mà thôi vẫn không có gì đáng nói.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền bỏ vụ tiếc núi, mà suy nghĩ tới lúc nãy, vô ý thức điều khiển lấy cánh tay linh lực, rồi hắn không khỏi mừng rở, cái này hắn chỉ là thử nghiệm theo ý chí, vậh mà thật sự đạt được, cái nài sau này không phải hắn có thêm cánh tay còn có các cách dùng khác ah, thú vị sau này tìm hiểu thêm.

Thạch mừng rỡ qua đi, khuôn mặt hắn lại nghiêm trọng nhìn lấy trước mắt con hổ này, không khỏi đau đầu, hiện tại hắn không có lấy một cái vũ khí để chiến, chẳng lẽ con hổ kia lại tốt bụng cho hắn lụm lại thanh kiếm đang nằm trong chân nó ah.

Bất chợt mắt Thạch léo lên một tia quang mang.
Như suy nghĩ ra gì đó, hắn liền hừ lạnh, và kích hoạt lấy thần công mà lâu rồi hắn chưa dùng qua.
"Huh, Thần Công Xem Ông Đây."
Vừa kích hoạt công pháp, khuôn mặt Thạch liền tỏa ra vẻ dữ tợn, quanh thân hắn lúc này bức khí cũng là hơn người, khiến con hổ ở xa đang cố gắng dùng miệng rút ra thanh kiếm đang cắm trên chân mình cũng phải dừng lại một chút, liếc nhìn qua Thạch,gầm nhẹ một cái vứt cho Thạch ánh mắt khinh bỉ, rồi nó lại tiếp tục công việc.
Thạch đang bận rộn cảm giác sức mạnh tăng gấp đôi,mắt hắn nhắm nghiền, hắn nào biết con Hổ vừa khinh thường hắn, chìm đắm trong cảm thụ được một lúc lâu hắn rốt cục đôi mắt cũng là mở ra.

Nhìn lấy trước mắt con Hổ, Thạch không khỏi muốn đập ó một trận nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại đập kiểu nào cũng không lại, thôi thì kệ mẹ nó chuồn thoát thân.
Hắn nhẹ nhàng xoay người lại muốn bỏ đi, nhưng ngay lúc này một tia sáng xoẹt qua ngang mặt hắn, cắm phật vào trước mắt hắn cái cây to.

Thạch đứng tim dừng lại, mắt nghìn thử cái gì vừa xẹt qua, một cái lông cánh chim to lớn, trắng muốt, nhìn qua cảm giác rất mềm mại, nhưng mà vừa rồi nó cắm vào cây thế kia thì Thạch không nghĩ nó mềm ah.
Tiếp theo lại một tiếng xé gió lao tới.
Như đoán được cái gì Thạch không cần quay về phía sau, cũng là nhảy mạnh qua một bên, ngay sau đó liền là nữa cái đầu của con Hổ lao tới, thấy thế biết mình né được Thạch vốn định cười to một cái nhưng chưa kiệp cười thì một thứ gì đó vào người.

"Bòng " Thân thể Thạch lại lần nữa như tên bắn lao đi, miệng hắn lúc này mới chính thức hộc máu, va vào cái cây cổ thụ to làm nó thủng một lỗ.

Ráng mở đôi mắt đang muốn khép lại của mình, Thạch nhìn lấy trước mắt mình xa xa con hổ, nó đang đứng đó nhìn Thạch, bên lưng nó hai cái cánh giang rộng ra, chính nó đôi cánh đó vừa đạp bào Thạch.

Con hổ lúc này vậy mà vỗ cánh lên bay về phía hắn.

"Thủ đoạn nhiều ah.... nhưng ta chưa muốn chết " Con hổ. vừa lại nó liền há to cái miệng như chậu máu muốn cạp về phía Thạch thì thanh âm, âm trầm phát ra, ngay sau đó thân ảnh của Thạch quỷ mị biến mất, khiến con hổ cắn hụt.

Thạch lúc này vậy mà xuất hiện xa xa ở chỗ khác, hắm cười trầm, nhìn lấy trước mắt con hổ này, miệng không khỏi nhếch lạnh lên.
"Quỷ Hỏa Quyền " Thạch nói thầm gì đó, xong linh lực của hắn như thủy triều vậy mà chảy ra bên ngoài.
Như cảm thấy uy hiếp con hổ liền quay về phía bên trái của mình, chỉ thấy tên nhân loại kia lúc này cách nó gần hai mươi mét xa, sau lưng hắn xuât hiện một tôn to lớn thân hình quái lại, trên đầu của tôn bóng người bằng lửa, nhô ra hai cái sừng, khuôn mặt của tôn bóng người dữ tợn vô cùng.

"Gru... gru...." như bị uy hiếp con hổ lùi lại bỏ chạy.

"Muốn chạy nằm mơ " Thạch la lớn, hăzn không biết kích hoạt cái này công pháp liệu nhục thân tinh thần có chịu được không nhưng cũng phải thử.

Tông bóng ảnh sau người hắn lại tiếp tục hóa thành đốm lửa rồi nhanh chóng lân tỏa bao phủ lấy cánh tay hắn quá trình này cũng phải mất vài chục giây, con hổ lúc này đã chạy đi vô cùng xa, cũng không dám dừng lại, khí thế của nhân loại vừa rồi quá bức người, quá bức người.

Cánh tay đã hoàn toàn bị bao phủ bằng lửa Thạch lúc này nhìn bóng dáng con hổ chạy càng ngày càng xa, hắn mới cười nhẹ, rồi gục xuống bất tỉnh, toàn thân hắn lúc này mọi thứ lại im lặng đi, các đốm lửa cũng là biến mất, chỉ còn lại tiếng lá nhẹ xào xạc.

Còn về con hổ lúc này có lẻ nó đã chạy đi rất xa rất xa.