Chương 52: Bị Hổ Tấn Công.

Con Đường Võ Đế

Chương 52: Bị Hổ Tấn Công.

Soạn xong đồ đạc, Thạch lại tiếp tục chìm đắm vào tu luyện chờ đợi đến sáng hôm sau.

Hắn nào biết Trái đất lúc này đã không còn như xưa, dưới sự nhúng tay của các đấng tối cao, trên Địa Cầu vậy mà lại xuất hiện hàng loạt tu chân giả, các gia tộc, các đế quốc tranh giành lãnh thổ, tuy chưa tới thời kì loạn lạc cho lắm, nhưng cũng đã khai ngòi chiến tranh giành lấy mẩnh đất màu mở của nhau, có quốc gia bị chiếm giữ cũng có quốc gia thủ được lãnh thổ của mình, tuy nhiên như chưa vừa lòng, các đấng tối cao của Quỷ Tộc, vậy mà xuất ra cho Trái đất một lượng lớn tài nguyên dồi dào, tuy nhiên có lợi cũng có hại, theo sau đó là một lượng cực lớn yêu thú cao cấp ở Huyền Hoàng giới chuyển xuống, tuy đã yếu đi nhưng đối với người dân trái đất là thảm họa, đần dần chúng yêu thú tụ họp lại, hình thành Yêu Tộc, chống cũng chiếm cứ lấy một quốc gia và tấn công lấy con người.

Do thể chất bọn chúng mạnh mẽ con người luôn ở thế hạ phong nhưng chưa mất thêm một tất đất nào.

Lam Tinh Cầu, lúc này mặt trăng đã lặn xuống nhường cho ánh mặt trời.

Trước cửa phòng mình, Thạch nâng lên cái túi xách mà tối qua đã chuẩn bị, bên trong cái túi này chỉ là vài bộ quần áo vặt để thay mà thôi.

Hắn hoàn toàn có thể làm gọn thu vào nhẫn trữ vật, tuy nhiên đây là đi chơi dạo, nếu mà mang theo trống trải có vẻ không có cảm giác đi chơi chút nào, ngược lại theo Thạch nghĩ nó sẻ biến thành đi mạo hiểm ah.
Cười nhạt một cái
Nhấc chân lên Thạch liền chạy thẳng ra cánh cổng Đại Môn to lớn của Thanh vân tông, Đứng lại láo liên nhìn một chút.

Tuy mới chỉ sáng sớm, nhưng trên sân to này vậy mà đã có vài bóng người, nhìn qua cũng biết là ra ngoài về thăm cha mẹ.

Vốn có kiến thức ở trong các bộ truyện tiên hiệp, cứ ra khỏi đại môn đi thẳng chẳng phải tới thành trì ah.

Thạch cười hà hà, xoa tay, xong hắn liền vận tối đa tốc lực phóng đi, không thể chờ đợi được, hắn thật quá muốn khám phá lấy thế giới này có gì vui vẻ.

Một tiếng sau.
"aizzz đi lạc mọe rồi." Thạch không ngại chửi một câu, lúc nãy hăng quá hắn chỉ lo chạy thẳng, bây giờ thế mà lại bị lạc, xung quanh bốn phía lúc này toàn cây và cỏ, khiến hắn muốn định hướng cũng khó khăn, đi loanh quanh trong rừng Thạch không xác định được nên đi hướng nào.

Tuy lúc đầu có khá chút thất vọng, nhưng một lúc sau khuôn mặt Thạch lại điếm thúi lên, hai tay hắn nắm chặt.
Xem tiểu thuyết chưa, thằng main nào đi vào rừng mà không gặp gái, Thạch lại bắt đầu có cái suy nghĩ bá đạo.
Hắm đi một chút lại dừng lại nghe thử có tiếng kêu cứu không, nhưng làm cho hắn thất vọng là không, đi gần đến chiều vậy mà cũng không có lấy một tiếng kêu cứu, hắn lúc này có thất vọng, cười nhạt một tiếng Thạch lại đi thẳng một lượt, mặt cuối gằm xuống đất.
Một ngày rất nhanh lại trôi qua, lúc này ánh sáng mặt trời đã hôn ám, trời đêm đã đến rồi.
Trong rừng Thạch ngồi trước một đống lửa, tay nâng lấy một cục lương khô lúc ở Thanh Vân tông hắn lụm theo, cắn nhẹ.

Có vẻ như là thất vọng, nên Thạch ăn mà cứ nhăn nhó.

Không thất vọng sao được, đã lạc rồi còn không có gái, hắn không tức sao được, ngày mai hắn quyết rồi phải thoát khỏi cái rừng này không thể ở đây lâu hơn được ah.

Bất chợt một cơn gió thổi nhẹ "Hoa lạp lạp " Âm thanh lá cây xào xạc va chạm nhau, khiến cho ngôi rừng lúc này như là yêu dị hơn.
"Graoooooooooo....."
Một tiếng gầm lớn vang lên, theo sau đó là một bóng trắng lướt ra trước mặt Thạch, khiến Thạch đang ăn cũng phải giật mình vứt miếng lương khô, tay nhanh chóng xuất hiện cây kiếm mà phóng thủ.
Trước mắt hắn lúc này là một con màu trắng yêu thú, lông trắng mướt bao phủ lấy toàn thân, nhìn kĩ một chút mới thấy nó là một con cọp, đôi mắt nó lúc này là đỏ như máu, răng nhe ra dữ tợn, chân bấu mạnh xuống đất, như muốn lao lên.

"Làm ta hết hồn chỉ là yêu thú tam giai trung kỳ, cút cho bản thiếu gia ăn tối." Thạch lạnh lùng nói, từ trong nhẫn lại lấy ra một cái khác lương khô, cắn nhai ngon lành như không có việc gì.

Khiến cho con hổ kia muốn lao lên lúc này nhìn điệu bộ của Thạch có vẻ không kiên kỵ nó cũng khựng lại nhìn Thạch suy tính.
"Mày thì ngáo này..... Tử Chu Phi Thiên Công " Trong lúc con cọp đang đứng hình, thì Thạch lại nhếch mép cười, trên tay hắn lương khô vậy mà bị hắn làm công cụ ném cọp, Hắn ném xong còn la to rồi mới dùng tử chu công bám vào một cái cây phía xa hòng chạy đi,thân hắn phóng lên không trung rồi từ cây này chuyền sang cây khác, đônng tác nhanh nhẹn, thân ảnh linh hoạt né tránh những cành cây chĩa ra ngoài.
Con cọp bị chấn thương sọ não, à nhầm tấn công rung não, thì tỉnh táo lại, nhìn lấy Thạch đang bay xa, nó biết mình bị sỏ lá mà sợ hãi, đôi mắt của nó lúc này lại là đỏ thén lên, nó gào to lấy, yêu khí quanh người lúc này bộc phát lên, dâm uy của yêu thú tam giai lúc này là lan rộng ra một khoảng, khiến cho xung quanh cây cối rung xào sạt lấy các loài yêu thú nhỏ bé xung quanh cũng là tán loạn chạy xa khu vực này.

Thạch đang bỏ chạy cũng là quay người lại nhìn thử.

Chỉ thấy lúc này con yêu thú kia vậy mà đang bay theo hắn là đang bay ah, cái này hổ vậy mà trên lưng thêm ra hai cái trắng bóc cánh, hai cánh liên tục nhịp đập, cái miệng mở lớn như muốn ngoạm lấy đầu hắn, đoán một chút tốc độ không tới ba mươi giây nữa nó liền cạp được mình một miếng đi, nghĩ tới đây Thạch không khỏi tăng tốc độ lên.
"Yêu thú ca ca, ca đẹp trrai oai phong, chắc không so đo với đệ ah, ca có thể đi bắt yêu thú mà ngoạm mà cắn ah, đệ thịt ít lắm ăn không ngon đâu."

"Ah yêu thú ca sao ca không dừng lại mà còn tăng tốc ah."

"Ekk đừng có chạy nhanh quá không tốt, hô hấp cũng không nên mạnh vậy ah."
Thạch liên tục la lớn nói về phía sau, nhưng có vẻ con yêu thú lúc này là không hiểu hắn nói gì đi, chỉ lo dí theo hắn, tốc độ Thạch lúc này đã là cực hạn hắn là vẫn không chạy lại con này ah, tuy nhiên tăng lên cực hạn tốc độ cũng là kéo dài được thời gian bị ngoạm ah.
Cái gì tới sẻ tới, con yêu thú lúc này vậy mà đã ở ngay phía sau Thạch, nó gào to thêm một cái như muốn trút giận.

"Ah đau màng nhĩ ah khộng cần như thế chứ " Thạch la lớn xoay người lại, trên tay hắn thanh kiếm léo lên một màu xanh lá cây, toàn thân kiếm đều bao phủ bằng U Minh Hỏa.
"Cuồng Chém " Hét to một tiếng, trên không trung lúc này xuất hiện các tia sáng màu xanh.
Liên tục tấn công vào da thịt nó, nhưng có vẻ không là gì, con yêu thú lúc này vậy mà nhe ra răng năng, giơ lên một cái chân, vào mạnh về phía Thạch
Thạch không khỏi tái mặt, tay hắn nhanh nhẹn biến đổi,thanh kiếm đưa ra trước ngực đầu cố gắn kéo hết sức ra xa hòng né và đở lấy móng vuốt của con yêu thú.

"Keng....." Âm thanh va chạm vang lên, trên không trung không gian như lắng động một chút 🕛 tiếp sau đó thân ảnh Thạch liền như tên lửa một dạng lao thẳng xuống mặt đất va chạm lấy.

"Oành...." nơi hắn tiếp đất mặt đất có vẻ nứt nẻ lấy, Thạch nằm ấp xấp trên mặt đất mũi không ngừng ọc ra máu, miệng hắng cắn chặt lấy tưởng chừng răng có thể vỡ tan ra.
Tình trạng quần áo lúc này lấm lét bụi bặm, nhìn qua cũng có vài phần thảm trọng.
Thạch lúc này mới biết mình đối mặt cở nào kinh khủng yêu thú, phong hệ phối hợp với đôi cánh nó lúc này lại là cực kì linh hoạt, móng vuốt nó cực kỳ sắc bén, phòng ngự cực cao, cơ bắp nó mạnh khẻo tới mức có tám con trâu lực húc, bộ lông trắng uy thế yêu thú tam giai trung kỳ nhìn qua cũng làm người ta có chút rợn người.

Thân ảnh to lớn của nó lúc này đáp xuống trước mặt Thạch.
Nó nhe răng lên, rồi như cười nhạo Thạch chân nó đặt lên đầu Thạch, rồi nó đứng lấy dáng oai hùng nhất có thể gào to.

"Graoooooo....."