Chương 48:Chặt Đứt (1/2)

Con Đường Võ Đế

Chương 48:Chặt Đứt (1/2)

"Vòng cuối hỗn chiến, Ngọc Thạch, Huyền Thần,Ngọc Phấn." Giọng tên chủ trì lại là vang khắp sân quảng trường.
Đôi mắt Thạch nhìn lấy Huyền Thần và Phấn.

Không giống như hắn, đối thủ đầu hàng mà không tốn một công sức tiến vào cuối cùng một trận chiến.

Hai người này cũng phải trải qua một thời gian dài khổ chiến để bước vào vòng cuối, Hỗn Chiến, tên Huyền Thần còn đỡ, Phấn lúc này như đã mệt nhừ, nàng thở dốc lấy rồi ôm lấy cánh tay tên Huyền Thần đi lên đài.

Nhìn lấy điệu bộ của hai con người này, ôm ôm niếu niếu trong lòng Thạch không khỏi tuôn lên một tia bực bội, tuy nhiên tia bực bội chỉ vừa léo lên, hắn liền lấy một lý do là Phấn với hắn đã là gì đâu mà bực lấy.

Cảm thấy có chút tốt hơn, hắn liền đi lên Võ Đài.

Trước các ánh mắt soi mói, hắn đã ở trên Võ Đài, mắt nhìn thẳng về phía hai người kia, rồi lấy ra một bộ dáng vẻ vui cười.
Tất nhiên hai người bên kia vẫn là vui cười lấy, nhưng trên tay cả hai lúc này đã lăm le lấy hai cây kiếm cùng chỉ về phía Thạch.

Ở dưới đài không khó để nhìn ra, Huyền Thần và Phấn lúc này đang thông đồng cùng nhau loại Thạch.
......
Thạch, hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng triệu hồi trong nhẫn trữ vật ra Tinh Thần Long Sĩ, rồi rút ra, chỉ về phía hai người, nói:

" Cả hai cùng lên, ta sẻ cho ngươi biết cở nào tài nghệ không bằng người."

Tất nhiên lúc này cả trên khu khán giả hoặc dưới đài, đều là nhớ đến câu nói của Thạch lúc nãy.

Lúc trước khi Thạch nói ra câu này, một khắc sau khi Thạch nói ra câu này thì mọi người cũng là lãng quên đi vụ việc này, làm lúc này gợi nhớ lên, không thiếu lời bàn tán xì xào lấy.

Khuôn mặt tên HuyềN Thần lúc này tuy là khá lo lắng nhưng sau đó hắn liền là vứt đi, hắn và Phấn liên thủ chẳng lẽ không làm gì được tên trước mắt hay sao mà phải sợ.
Lúc này hắn khẽ khèo lấy Phấn.

Rồi không phụ lòng hắn Phấn lao lên, bước đi uyển chuyển, cây kiếm của nàng củng là chém về phía Thạch một đường.

Tất nhiên cái này là chém từ xa, nhưng trong mắt Thạch nó lại là tạo ra một tia kiếm khí, đang như mãnh hổ lao về phía hắn.

Một lời cũng không nói Thạch nhanh nhẹn, dùng lực nhảy lên cao, né đi tia kiếm khí.
Trên không trung, Thạch lại như mãnh long đang lao lên cao.

"Tử Chu Phi Thiên công "

Thạch trên đà lao lên nhìn lấy tên Huyền Thần, rồi cười lên một cái, trên tay hắn một sợi màu tím, phóng ra bám xuống mặt đất chỗ tên Huyền Thần, theo đà kéo đi của cái dây, Thạch lại dùng thêm Hồng Hạnh Vượt Rào.
Chân hắn một vòng tròn màu tím xuất hiện, rồi lao nhanh về phía trước, lúc này không còn thân ảnh, chỉ như một tia chớp màu trắng, Thạch lướt tới phía sau tên Huyền Thần.

Chưa biết vụ việc gì sảy ra, lúc này Phía sau tên Huyền Thần một giọng nói lạnh ngắt vang lên.

"Cuồng chém...."

Tiếp theo đó liền là một chầu liên tục tia sáng léo lên phía sau lưng tên Huyền Thần.

Không tha cho tên này, Thạch lại lấy tay còn lại vận một lượng cực kinh khủng linh lực, đập thẳng vào lưng hắn.
" Rắc...."
Răng rắc một tiếng, âm thanh xương vỡ vang lên.

Rồi như tia chớp Thạch lại lướt ra phía trước tên Huyền Thần, nâng lên cong cong cây kiếm của mình chém vào cánh tay tên Huyền Thần tuy nhiên Thạch chém không mạnh, chỉ cứa vào đến xương tên này rồi rút ra.
Vận dụng tử chu Thạch lại biến thành màu trắng tàn ảnh lướt ra xa xa tên Huyền Thần và Phấn chỉ mười bước chân.

Tất cả mọi hành động lúc nãy của hắn chỉ diễn ra trong gần mười bảy mười tám giây, nên lúc này cả dưới đài khu khán giả đều là một mảng im lặng,xem như đứng hình tên Huyền Thần thân xác như lành lạnh lúc này cũng là nhìn lấy Thạch, mọi người thật không biết vừa rồi Thạch làm gì, thật sự là quá nhanh khiến bọn chúng mắt còn không kiệp đưa theo nữa là.

Nhưng rất nhanh khi mà tên Huyền Thần lúc này, như cảm thấy gì đó khuôn mặt hắn nhăn nhó lại, hai tay nhanh chóng vứt bỏ thanh kiếm ôm lấy ngực của mình, máu không hiểu thấu từ trên toàn thân hắn chảy ra, áo trên lưng hắn lúc này cũng là phá toái ra, hiện lên trên lưng hắn một bàn tay dấu ấn đỏ ngòm.
Miệng hắn lúc này phun mạnh ra một ngụm máu.

Hắn khụy xuống nền võ đài rồi trong miệng lại liên tục ọc ra máu.

Lúc này cả sân mới thật sự là tĩnh lặng lấy, đương không tự nhiên lại là phun máu lấy, rất nhiều người không hiểu rõ sự việc, đều đặt ra một câu hỏi, một ít khá hơn đệ tử tuy không nhìn thấy tất cả những gì Thạch làm nhưng bọn chúng cũng là sơ sơ đoán được quỹ đạo duy chuyển của Thạch.

Một vài đệ tử tay run run nhìn lấy trên võ đài thê thảm tình trạng Huyền Thần, một số lại đưa ánh mắt không hiểu nhìn cả ba người.

Mà lúc này, nhìn trước mắt tác phẩm mình làm ra Thạch khẽ cười rồi gật đầu hài lòng.

Khác với các trận trước, nhẹ tay một chút.
Trận này hắn như thay đổi một người khác, môi hắn cong lên một đường, rồi liếc qua nhìn Phấn.
Hắn thật không muốn đã thương nàng, nhưng mà trong lòng lại như có gì đó thúc dục hắn, lao lại như mãnh hổ chém giết nàng.
Liếc mắt một cái Thạch lúc này lại như tia chớp lao tới phía Phấn phải nói, cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn không bị giày giảm trọng lực kiềm chế nên mọi thứ tốc độ của hắn lại như tia chớp cũng là đúng, đếm cạnh Phấn, Thạch lại dừng lại nhìn một chút sắc thái của nàng.

Hiện tại cơ thể nàng như hóa đá, tia hô hấp cũng như là đìng chỉ, trên mắt nàng hai giọt nhỏ nước mắt chảy ra.

"Hình như rất đau khổ ah..... nếu đó là ta vậy không biết cô có biểu cảm như bây giờ không." Thạch lạnh lùng nói bên tai nàng