Chương 5: Để không phải hối hận

Con Đường Thần Thánh

Chương 5: Để không phải hối hận

Cô gái cười khiến cho người thanh niên đối diện như đứng đứng hình đôi mắt sắp thành hình trái tim rồi.

Sau đó nàng quay đầu lấy túi hành lý mở ra lấy từ trong đó ra vài cái hộp thịt khô rồi mớ nắp. Mùi thơm ngập tràn khiến cho Băng Thiên không khỏi lần nữa quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bàn.

Cô nương thấy thế thì cười nói:" Đây là chút đồ ăn vặt mời mọi người thưởng thức. "

Người ngồi đối diện cô gái thấy thế bốc trước một miếng, nhai thật thơm khiến Băng Thiên đánh một ngụm nước miếng.

Người này lập tức nói:" Xin giới thiệu ta tên là Tống Anh Tài sắp tới Định Tân quận học tập."

Lại chỉ cô gái ngồi kế Băng Thiên giới thiệu:"Nàng là em gái của ta tên là Tống Nhược Lan cũng là đi học lên tới Định Tân quận."

Người thanh niên kia thấy thế cũng nói:"Ta tên là Phùng Thành người Định Tân quận tới Thiên Tân du lịch bây giờ quay về nhập học rất vui được nhận thức mọi người. "

Băng Thiên cũng không khác người cũng bắt đầu giới thiệu:"Ta tên Băng Thiên cũng tới Định Tân quận đi học rất vui được gặp mặt. "

Sau đó rất tự nhiên bốc ăn thịt khô ăn chực đã là thói quen của hắn khi còn ở thần giới nên không thấy ngại. Ăn một miếng rồi nhắm đôi mắt cảm thụ mùi vị từ trước đến giờ hắn không tự mình trải nghiệm.

Hắn ta bỗng nhiên cảm giác vài vạn năm chờ đợi thật đáng giá hương vị thơm ngon kích thích vị giác của mình. Phùng Thành có chút khinh bỉ kẻ này chỉ vì một cái món ăn vặt có cần phải như thế không. Hắn ta thì chỉ để ý Tống Nhược Lan cái cô gái xinh đẹp, nào có chuyện vì miếng ăn mà để mất hình tượng.

Nhưng khi nhìn Tống Nhược Lan thì phát hiện nàng đang nhìn lấy hưởng thụ Băng Thiên cười híp mắt.Tống Anh Tài thì chép miệng nhìn tình cảnh này, hắn lại chẳng thể nói gì bọn họ. Chỉ cảm thấy muội muội có chút là lạ trai đẹp không phải nàng chưa thấy.

Thế là hắn không khỏi nhìn kĩ tên kia một nữa vì là nam nhân lên lúc vào không để ý kỹ cho lắm.Đầu tiên vẫn là mũi cao răng trắng môi hồng khuôn mặt thon gọn da như mỡ đông. Khi hắn ta chưa kịp than thở thì Băng Thiên bỗng dưng mở ra đôi mắt miệng khẽ cười.

Tống Anh Tài tim bỗng loạn nhịp đôi mắt thật sự quá hút hồn hắn đành cưỡng ép bản thân mình dời mắt. Mở ra lưu trữ thủy tinh nhìn hình một cô gái rất xinh đẹp thấy tâm thần cân bằng một chút.

Tống Anh Tài thầm nghĩ:" Thật sự tà môn không lẽ trong truyền thuyết nam nữ thông sát là đây. "

Hắn sao biết được đây là do huyết mạch của Băng Thiên gây ra đấy. Từng đạt đến mức thần thú thế nên huyết mạch cũng tiến hóa đến mức thần kì.

Người không có ác ý hay phản cảm hắn đều sẽ thấy hắn ta thật hấp dẫn. Tống Anh Tài kỳ thật còn không biết em gái mình còn ngửi thấy một mùi thơm thật dễ chịu. Càng ngồi lâu thì càng đậm hơn khiến nàng vô cùng bối rối.

Băng Thiên vừa mới liếc mắt qua thì thấy cô nàng nhìn hắn than thở một tý nhưng hắn ta cũng bất lực. Tại thần giới tên kia vẫn hay lấy nước tắm của mình làm quà cho đám nữ nhân vừa tiết kiệm lại hiệu quả.

Hắn than thở xong lại nghĩ phải phá đi tình trạng lúng túng như thế này thì theo bản năng nói thật.

Băng Thiên cười nói:"Món ăn này thật ngon cảm ơn nhiều Tống tiểu thư. Cho tôi hỏi tại sao vẫn cảm thấy hơi ấm của món ăn. "

Tống Nhược Lan ngẩn ngơ đáp:"Chính do ta làm cách lúc lên tàu không lâu đấy.Ăn ngon lắm ư?"

Băng Thiên vừa ăn lại trả lời:"Rất ngon hóa ra ngươi tự làm có thể nói từ lúc sinh ra đây là thứ ngon nhất ta từng ăn."

Tống Nhược Lan nhìn vào đôi mắt kia bỗng nhiên nàng tim đập loạn bỗng thế giới như ngừng lại chỉ có hắn ta đang mỉm cười với mình. Lúc nàng hoàn hồn thì thấy hắn ta đang vui vẻ ăn tiếp những món ăn kia. Nàng mỉm cười quay đầu tính lấy thêm thì thấy anh trai đang lắc lư cái đầu với mình. Khóe miệng chép nhẹ hai 'mê trai ' nhưng nàng bĩu môi mặc kệ hắn ta làm trò.

Nàng lấy xong đồ đặt lên trên bàn ánh mắt kiên nghị nhìn lấy Băng Thiên nhẹ mím môi đỏ.Nhưng lại nhanh chóng giãn ra như đã quyết định xong cái gì.

Thời gian dần trôi qua nhưng tình trạng trong phòng không chút thay đổi chỉ có đồ ăn là vơi dần dần. Tống Nhược Lan nhớ đến câu chuyện cách đây khoảng hai năm lúc ấy nàng mười năm tuổi.

Nàng khi ấy lần đầu nhận được thư tình với sự ngây thơ của mình nàng đem chuyện này nói cho mẹ mình ngay trên bàn cơm. Nàng vẫn còn nhớ câu hỏi cuối cùng của mình với mẹ là khi nào biết một người đáng để yêu.

Mẹ nàng đã nói:" Một người chăm sóc con thật lâu thương con thật lòng là được. Cũng có thể con sẽ gặp một người đàn ông khiến trong mắt con chỉ có mình hắn. Khi ấy mạnh mẽ theo đuổi nếu không con có thể nuối tiếc cả đời. "

Đã đến Định Tân quận xin các quỹ khách trật tự xuống tàu.