Chương 4: Định Tân quận

Con Đường Thần Thánh

Chương 4: Định Tân quận

Tới gần đường hắn ta lập tức nhắm ngay đến một sạp hàng bán quần áo vỉa hè,giao dịch diễn ra vô cùng nhanh chóng.Đổi đi trang phục trên người hắn cảm giác cả thân thể thoải mái vô cùng hắn hướng ngay đến một tiệm tạp hóa mua một vài thứ đồ ăn đóng gói sau đó trả tiền quay đầu hướng nhà của mình.

Về đến nơi tất cả chỉ là một đống đổ nát hắn cũng phải khen tên dị năng giả hệ hỏa đúng là chịu ra sức.Bước chân nhẹ nhàng vào gia hắn suy nghĩ gì đó xong bỗng quỳ xuống lạy ba cái đầu chạm vào sàn nhà thật mạnh.

Băng Thiên nói:"Ta không còn là con trai của các ngươi nhưng dù bản thân hắn trao đổi với ta thân xác này với ta.Thế nhưng ta cũng cảm ơn các ngươi khiến ta cơ hội sống lại thực hiện ước mơ của bản thân.Thù của các ngươi ta sẽ thay hắn báo ba lạy này thay lời cảm ơn của ta mong các ngươi an nghỉ."

Một làn gió nhẹ thoáng qua rồi tan biến hắn mỉm cười sau đó quay đầu đi ra.Một tờ giấy trùng hợp từ ngoài bay vào tầm mắt của hắn.Băng Thiên cúi đầu sau đó nhặt nó lên sau đó không khỏi lại cười.

Hắn thì thầm:"Dù chết các ngươi vẫn lo cho hắn như thế ư? Tên kia ngươi có lo cho ta không?"

Sau hơn một tiếng hắn đã đứng trước cửa nhà ga đợi tàu siêu tốc,nhìn lần nữa tờ giấy hắn ánh mắt toát ra vô vàn hứng thú.Nhờ dung hợp trí nhớ hắn vô cùng thông thạo mua vé tàu nhưng đời lại trớ trêu.

Quầy bán vé nhân viên:"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

Băng Thiên:"Cho ta một vé đi tới Định Tân quận."

Quầy bán vé nhân viên:"Thưa quý khách 250 xu."

Băng Thiên móc túi nhưng chỉ có 200 xu thì bối rối vô cùng,bởi từ rất lâu rồi hắn chưa biết thiếu thốn là gì.Phía sau hắn bỗng nhiên vang lên tiếng nói của một chàng trai trẻ Băng Thiên lập tức quay đầu.

Người thanh niên kia nói:"Ngươi có phải muốn đến Định Lập học viện để đi học phải không?"

Băng Thiên lạnh nhạt trả lời:"Phải "

Người thanh niên này cười rồi nhét một tờ tiền giấy trị giá 1000 xu đưa cho hắn rồi nói:"Ta cho ngươi mượn chúng ra có lẽ sắp là đồng học giúp đỡ nhau là chuyện bình thường đấy."

Băng Thiên hai kiếp đều ít gặp chuyện như thế này nghĩ chút hắn cầm tiền rồi nói:"Ta nợ ngươi một ân tình khi có chuyện ta sẽ giúp ngươi."

Người thanh niên này lúc đầu không nghĩ gì nhưng nhìn vào ánh mắt của Băng Thiên hắn chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy sự chân thành và kiên nghị.Chưa kịp nói gì thì đã thấy Băng Thiên quay đầu đi thẳng lên trên tàu biến mất trong dòng người.Hắn lắc đầu cười tự giễu rồi cũng mua vé hướng lên con tàu sắp chạy.

Băng Thiên ngồi xuống phòng nhỏ nhắm mắt lại nghĩ đến việc quy hoạch tương lai của mình.Nghĩ một hồi hắn lại vò đầu bởi vì từ lúc sinh ra mọi việc đều quá thuận lợi đến mức kỳ lạ.Bây giờ muốn tự quy hoạch cuộc sống hắn lại chẳng biết phải làm gì,quá là khó nghĩ rồi.Lại thêm một lúc nữa thì hắn từ bỏ vì nhức đầu quá cũng vào lúc này cửa phòng mở ra một người trẻ tuổi cũng bước vào trong khoang xe.

Ngước lên nhìn người này Băng Thiên thấy chẳng có gì đặc biệt lại cúi đầu suy nghĩ không để ý đến người bạn cùng phòng mới tới.Người kia nhìn lấy hắn không nói gì cũng im lặng tìm chỗ ngồi xuống,sau đó lại thêm hai người nữa vào trong căn phòng lúc này lại là một nam một nữ.

Lần này đang tập trung suy nghĩ hắn còn chẳng thèm ngước đầu lên hai mắt nhắm nghiền mi lông mày khẽ nhíu.Bỗng có một mùi thơm dạt vào mũi hắn khiến hai mắt hắn mở to ra nhìn về phía bên cạnh.

Lúc này bên cạnh hắn là một cô gái mi thanh mục tú,da thì trắng như trứng gà mắt mở to ngắm nhìn hắn.Nàng không ngờ bỗng nhiên cúi đầu Băng Thiên quay qua nhìn nàng khiến nàng ngại vô cùng.

Cũng tại nàng khi mới vào liền nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức kỳ lạ của Băng Thiên lên không rời mắt được.Tưởng người ta ngủ nhưng nào ngờ bị người ta phát hiện còn nhìn lại mình chăm chú như thế.Nàng ngại đến mức muốn chui xuống đất nhưng rất tiếc nàng không thể chui xuống như ý nguyện.

Băng Thiên trở lên như thế là bởi vì khi huyết mạch thấm hòa vào huyết quản hắn đã có chút thay đổi về hình dạng có đôi chút giống hắn kiếp trước khi hóa hình.Hồ ly nhất tộc vẻ ngoài thi toàn vũ trụ không ai cần hoài nghi thậm chí "đẹp như yêu" câu nói cũng từ tộc loài này mà ra.

Nhưng thực ra hắn quay qua nhìn nàng vì một mùi thơm quen thuộc chui vào thính giác của hắn.Món thịt Thiên Ngưu muối ớt mà hắn vô cùng yêu thích mà phải nói là Băng Thiên trước kia yêu thích.Cảm giác về mùi vị của món này cũng theo trí nhớ quay về mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Hắn chép miệng nói:" Thiên Ngưu thịt khô muối ớt chất lượng cao nhất. "

Cả phòng nhất thời hóa đá không ngờ nhìn như ưu nhã tới thế lại là một người ham đồ ăn vặt. Thời đại này thật không thể nhìn mặt mà đoán bản chất cũng như sở thích của họ.