Chương 2: Thân phận mới

Con Đường Thần Thánh

Chương 2: Thân phận mới

Một ngày mưa bên cạnh cánh rừng nguyên sinh bốn tên võ giả xách một người thanh niên đến bìa rừng đánh đập khiến người thanh niên kia như một huyết nhân.Dòng máu thấm vào đất lúc này chạm vào thần cách của hồ ly bỗng nhiên sáng lên.

Người thanh niên này tên Băng Thiên đang chuẩn bị từ biệt gia đình để qua nơi khác học tập nhưng một đám người ập tới tàn nhẫn sát hại cả gia đình hắn.Thậm chí xác chết cũng bị một dị năng giả dùng năng lực đốt thành tro bụi bản thân hắn mai mắn vừa lúc xuống bếp lên biết chuyện.Cuối cùng bị những kẻ kia phát hiện sau cùng nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ chạy tới bìa rừng thì bị người chụp lại lôi đến nơi đây muốn dằn vặt.

Hắn thầm nghĩ:"Cha mẹ con trai bất hiếu không thể thoát đi trả thù cho mọi người."

Bỗng có một giọng nói vang lên:"Chưa đâu ngươi có muốn sức mạnh? Ngươi muốn trả thù cho gia đình?"

Hắn phản xạ trả lời:"Tất nhiên dù cho bất cứ giá nào."

Giọng nói kia lại vang lên:"Kể cả biến mất mãi mãi."

Hắn không do dự trả lời:"Chỉ cần bọn hắn chết hết dù tan thành mây khói ta cũng chấp nhận."

Sau đó hắn thấy mình đứng trong một không gian đen tối một hồ ly trắng như tuyết chín cái đuôi dài rung động.

Bất ngờ hồ ly mở miệng:"Ta có thể cho bọn họ trả giá bằng tất cả nhưng tiền công ta muốn chính là ngươi cái thân xác này."

Hắn nói:"Ta dựa vào cái gì tin ngươi."

Hồ ly làm một cái nhân tính hóa mỉm cười chín cái đuôi chạm vào người hắn cuộc đời của hồ ly hiện lên từ lúc yếu đuối vô cùng nhưng đến khi một cái vẫy đuôi cả một hành tình tan thành mây khói.

Hắn cười lớn sau đó bình tĩnh lại nói:"Ta đồng ý nhưng chỉ xin ngươi thân xác này mãi mãi là Băng Thiên."Một cái khấu đầu thật sâu cuối cùng hắn mỉm cười tan biến mà chẳng cho hồ ly cơ hội thương lượng.

Hắn là một kẻ thông minh với sức mạnh tuyệt đối hồ ly đã thương lượng với hắn thì chẳng có gì phải lo lắng hắn thất hứa với mình thà rằng đi trước để giữ lợi ích tối cao cho mình trong cuộc giao dịch này.

Hồ ly dưới sự bảo bọc của tên kia sao mà gặp một cuộc thương lượng vô lại như thế này.Hấp thụ xong trí nhớ của Băng Thiên hắn mỉm cười bất đắc dĩ thì thầm:"Ừ thì mãi là Băng Thiên."

Sau đó từ dưới mặt đất thần cách của hắn xuyên qua mặt đất nhập vào thân thể của hắn nơi trái tim.Huyết mạch trong thần cách tuôn trào một lúc thấy thân thể nhân loại tiếp nhận hồ ly thở phào cuối cùng bản thân mới có cơ hội xuất thế.

Những kẻ kia vẫn chưa nhận ra thân thể kẻ kia dị biến nhưng khi mái tóc kia biến thành màu trắng thì đám người này cuối cùng cũng đã nhận ra điều không đúng.Sau lưng bạch quang toát ra những kẻ kia cảm thấy nhói một cái cúi xuống thì đã thấy trắng bạc vật thể như thanh kiếm xuyên qua thân thể mình.Người thanh niên vừa bất tỉnh kia thì đang đã đứng dậy mỉm cười nhìn bọn hắn.

Hắn mở miệng hỏi:"Ai phái các ngươi tới đây nói ra có thể ta sẽ tha chết cho các ngươi."

Một người bị ba chiếc đuôi đâm xuyên thân thể nhìn hắn thầm nghĩ:"Như thế này thì sống nổi éo đâu mà tha với cả không tha."

Nghĩ thế nên hắn cố tình tỏ ra thật ngầu lắc đầu vì thể diện bản thân,thấy mấy tên này cứng đầu Băng Thiên mấy chiếc đuôi rút lại ba kẻ bị trúng nơi hiểm yếu chết ngay. Còn một kẻ bị thương nhẹ hơn vẫn sống đang muốn tự sát thì âm thanh bên tai làm hắn rợn cả người.

Người thanh niên kia khẽ hít một hơi người đã chết nói:"Có vợ và hai con làm công việc buôn bán thịt yêu thú.Nhà ở nơi gần bờ rừng nơi này có khá nhiều hắc mộc thảo."

Băng Thiên lại tiến gần một người hít một hơi nói tiếp: "Gia đình còn nhiều người cả người thoang thoảng mùi thuốc.Lại gần quán thịt nướng mùi thơm thật chắc là ngon lắm đây."

Băng Thiên lại gần người cuối cùng khẽ hít:"Vợ người này chắc chắn vô cùng xinh đẹp,ngươi an nghỉ để ta thay ngươi lo cho nàng cuộc sống hạnh phúc. Ra đi an lành.

Băng Thiên ngồi xuống tay khẽ vuốt mắt người kia nhưng cặp mắt tên kia cứ mở to ra chằm chằm nhìn hắn. Một lúc thấy không có tác dụng Băng Thiên quyết định bỏ cuộc lắc đầu tiếc nuối.

Băng Thiên nói nhỏ:"Đôi khi muốn làm việc tốt cũng thật khó."

Hắn từ thần giới xuống đã buông bỏ thân phận chuẩn bị tinh thần hòa nhập với thế giới mới nhưng có một thứ hắn vẫn như cũ hiểu đó là cần phải mạnh mẽ bất cứ nơi nào cũng thế.Từ trí nhớ của Băng Thiên cao thủ ở thế giới này có được những thứ hắn tính toán xuống đây để tìm lấy.

Hắn liếc mắt về kẻ còn lại lúc này kẻ kia đã xanh hết cả mặt bởi vì những kẻ như hắn tự sát cũng là vì bảo vệ gia đình.Nhưng kẻ này lại nói rõ như thế về ba kẻ kia thì hắn bỗng nhiên lo sợ sự trả thù của tên quái dị này.Qủa nhiên hắn hít nhẹ một hơi rồi nhìn chằm chằm Băng Thiên như chờ đợi,Băng Thiên nhìn hắn cũng khẽ nhích mũi cười tươi.

Băng Thiên nói:"Gia đình thật hạnh phúc một nam một nữ ngươi sinh con thật chuẩn đấy."

Tên kia tan vỡ:"Ta nói là Lâm thiếu gia gặp mặt bang chủ nhờ hắn phái người sát hại gia đình ngươi."

Nói xong hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Băng Thiên cắn thuốc độc giấu trong răng tự vẫn.

Hắn mặc kệ máu đen từ trong miệng chảy ra nói:"Ta làm ta chịu xin tha cho người nhà của ta,xin đừng tổn thương bọn họ.Họ chỉ là người thường cầu xin ngươi."

Băng Thiên khinh thường:"Thế cha mẹ ta xin tha sao ngươi vẫn giết trước khi làm suy nghĩ đến hậu quả.Yên tâm đi không bao lâu họ sẽ cùng ngươi đoàn tụ."

Người kia chất độc đã rất thấm nhưng vẫn dùng hết sức lực còn lại quỳ xuống dập đầu thật mạnh xuống mặt đất nhưng vẻ mặt của Băng Thiên vẫn như cũ.Nụ cười tươi như ánh mặt trời thấy thế tên kia đã hiểu một người cha mẹ muội muội vừa chết mà vẫn cười thì kẻ đó tâm địa phải đáng sợ như thế nào.

Hắn vội nói:"Bọn họ là có giá trị để ngươi lợi dụng đấy ta tích lũy được rất nhiều thứ quý hiếm.Vợ ta cũng... " Nói đến đây hắn phun ra một ngụm máu ngã vật ra mặt đất.

Ta thò vào trong áo ném ra một cái chìa khóa thì thào:"Đừng giết bọn họ,họ không biết gì hết xin ngươi."Sau đó hắn ta tắt thở đôi mắt mở nhìn chằm chằm Băng Thiên."

"Hừ để xem giá trị mà ngươi nói đến mức độ nào." Chân nhẹ hất đá văng cái xác ra thật xa khinh thường hừ một tiếng rồi quay đầu ra đi.