Chương 44: Đấu chung kết (2)

Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự

Chương 44: Đấu chung kết (2)

- Ngươi nhìn tên thiếu niên Long Nhân nhất tộc kia đi, kĩ thuật chiến đấu có thể nói là xếp ở hạng thượng thừa, tuy rằng thiếu thốn chút ít kinh nghiệm nhưng đó thuần túy là vấn đề về độ tuổi, có thể qua thời gian để bù đắp. Cứ nhìn cách hắn chiến đấu xem, thuần túy chính là lấy 1 người để giúp toàn đội chiến thắng.
1 lão già trông như thể đã gần đất xa trời, tựa hồ như thể chỉ cần đấm 1 cú là có thể xuống lỗ bất cứ lúc nào nhìn Vân Hải nói với 1 tên thiếu niên trẻ trung trông như mới có 24-25 tuổi đầu. Lão già tuy trông như thể sắp chết, toàn thần tỏa ra tử khí, nhưng lại vừa tỏa ra 1 thứ khí tức vô cùng tràn đầy sức sống, cực kỳ mâu thuẫn.
- Trác Vân, ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ ư? Ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại về quyết định của mình. Ngươi bế quan 50 năm ra đã bỏ sót quá nhiều việc rồi.
Tên thiếu niên cười khổ nói, điệu bộ rất thân thiết. Người ngoài nhìn vào, không nghe thấy họ nói chuyện có lẽ sẽ tưởng rằng đây là 1 cặp thầy trò hoặc lão sư và học sinh, thế nhưng chẳng mấy ai nghĩ ra được rằng họ là bạn bè của nhau, cùng tuổi cùng năm sinh.
Lão già kia có diện mạo như vậy là do khi còn ở Nhận Thần cảnh lão bị trọng thương khi chiến đấu, kết quả trọng thương bản nguyên kinh mạch, tu luyện chậm chạp gấp trăm lần.Cứ ngỡ cả đời sẽ dừng lại ở cảnh giới đó tới khi chết già thì may mắn thay dưới cơ duyên đạt được 1 phần kì ngộ, vượt lên Nhận Thần Cảnh, dùng phần kì ngộ đó đổi lấy 1 phần thuốc chữa kinh mạch giải tỏa Kinh mạch bị trong thương.Đó là chuyện cách đây hơn trăm năm, giờ lão đã là lão sư ngoại viện rồi.
Còn tên thiếu niên gọi Vĩnh Thiên Tán,là bạn bè từ nhỏ của hắn. Lúc biết hắn bị thương bôn ba hành tẩu tìm kiếm thuốc chữa, cuối cùng kiếm được 1 người có thể chữa khỏi nhưng giá cả lại quá cao, rất may sau đó lão già này đạt được phần kì ngộ kia nên mới có cơ hội đổi lấy. Hiện giờ hắn đang là 1 lão sư sơ cấp tập sự trong nội viện.
- Sao nào? Đừng nói ngươi có ý đồ thu hắn làm đồ đệ nhé. Ngươi thì dạy được cho hắn cái gì? Không phải ngươi chuyên tu Thể tu hay sao?
Lão già hỏi, tiện thể lại nhìn Vân Hải thêm vài lần, lúc này hắn đang bị tên Ngao Tề càm ràm vì tội dám đem Ngao Tề ra làm chùy. Còn Vĩnh Thiên Tán nhỏ mồ hôi hột, nói thầm với lão già kia:
- Đừng nói thế, ngươi không biết tên này là ai đâu. Nghe đây, hắn là……
Lão già mới đầu có vẻ có chút coi thường, sau nghe đến đoạn cuối thì trực tiếp nghệt mặt ra,hỏi lại:
- Ngươi có chắc là thật không? Ý ta là, đó thật sự là…..
Thiên Tán ngắt lời lão già, nói:
- Thiên chân vạn xác. Thậm chí Trưởng Quản Học viện đích thân cảnh cáo chúng ta không được nói chuyện này ra để tránh học viên làm loạn cơ mà…..
…………………
Trong lúc 2 vị lão sư tôn kính đang bàn luận về Vân Hải thì chủ tử ở đây vẫn đang bị Ngao Tề càm ràm vì đã lấy hắn làm khiên và chùy.
- Ngưng ngưng cái coi, xem mấy trận đấu tiếp theo nào. Trận đấu đầu tiên mà đã khó khăn như vậy rồi thì mấy trận tiếp theo hẳn sẽ rất phiền phức đó. Không xem những đối thủ mạnh hơn chiến đấu thì sao có thể tìm cách khắc chế lại họ chứ?
Vân Hương xùy xùy 2 tên nãy gờ vẫn làm rộn lên, nói. Trong lúc đó thì Thiên Động đang ở một bên nhìn xem trận đấu thứ 3, dứt khoát không thèm để ý hoặc tỏ vẻ không quen biết với bên này.
Từ 2 trận mà hắn đã xem thì có thể rút ra được kết luận là các trận đấu không quá căng thẳng. Chính xác hơn thì mỗi trận chỉ kéo dài trong không quá 5 phút. Ví dụ như trận đấu của bon hắn từ lúc Bắt đầu đến khi đội đối phương bỏ quyền cũng chỉ có vẻn ven ít hơn 3 phút 1 chút mà thôi.
- Các trận đấu có vẻ diễn ra trong thời gian quá chóng vánh nhỉ, nhanh hơn hẳn khi chúng ta phải đi đấu tập lúc học tại lớp đấy?
Hắn cau mày hỏi, hồi còn chiến tập bên lớp Triệu lão sư mỗi trận chiến cũng phải mất tối thiểu 15 phút, có trận lên tới 20 phút. Đương nhiên đây là hắn chỉ thắc mắc chứ cũng không phải có vấn đề gì.
Kiếm Tuyệt Trần đáp lời hắn, tiện thể nhón lấy 1 trái nho cho lên mồm:
- Hồi ở lớp của Triệu lão sư là chia lẻ ra, theo kiểu ngươi đi cùng 1 nhóm, ta đi 1 nhóm, Vân Hải lại đi cùng nhóm khác. Nhưng trong kì Khảo hạch tất cả các nhóm sẽ được sắp xếp bao quát mức độ mạnh yếu, mạnh sẽ đi với mạnh và yếu đi với yếu nên hầu hết các trận đấu sẽ ở dạng 1 chiều hoặc thi thoảng đụng độ 1 số đội sàn sàn nhau thì sẽ kéo dài hơn. Đồng thời ngẫu nhiên sẽ có vài thành viên để lộ ra 1 số sơ hở chí mạng. Đương nhiên theo thời gian thì kinh nghiệm của ngươi sẽ nhiều hơn, sai lầm sẽ ít hơn, thực lực mạnh hơn thì thời gian mỗi trận chiến sẽ dài hơn.
Ngao Tề cũng đồng tình:
- Hồi ở gia tộc ta từng thấy 1 trận chiến giữa 2 Sơ Thần, kéo dài 3 ngày 3 đêm.
Đột nhiên Vân Hải tỉnh dậy, ngắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ:
- Từ từ đã, kia có phải cô gái có Thần hồn có thể triệu hoán Yêu thú mà gần đây đồn đại không, lão sư vừa kêu tên Y Loan Nhi mà?
Mọi người nhìn về phía Vân Hải chỉ tay, chỉ thấy trong đội thứ 10 lọt thỏm 1 cô gái, cô gái này rất lùn, nếu bạn đồng trang lứa đều rải rác trong khoảng từ 1m4 đến 1m5 thì cô gái này chỉ cao có 1m2. Tóc cô ta có màu bạc, bạc trắng bạch kim, đồng tử màu hoàng kim. Cô ta mặc 1 bộ đồ kì quái, 1 đồ trong giống cái váy, với 1 cái thắt lưng bằng vải, ống tay áo phủ dài tới tận đầu gối.
Quan trọng hơn là cô ta trông có vẻ bị ngược đãi, tuy rằng không có dấu vết nhưng có thể thấy lấp ló 1 sợi xích trên 2 cổ tay và 1 cái vòng cổ sắt đeo trên cổ cô ta.
- Ừm, đây có phải hình thức thời trang mới không.
Thiên Động thắc mắc, có ai lại thích đeo xích lên người mình chứ? Lại có ai dám đeo xích lên người 1 học viên của học viện?
- Bộ yukata kia thì đúng là thời trang gần đây, nhưng còn xích, ta không dám chắc…
Thanh Vân Hương nhanh nhảu đáp, cô nàng là con gái nên mấy vụ này khá rõ. Lúc đó thì Ngao Tề trầm ngâm 1 lát rồi nói với Thiên Động:
- Có thể đó chính là ngoại phù Thần hồn. Trong 1 số trường hợp biến dị Thần hồn sẽ có trường hợp để lại dấu tích bên ngoài, thường ta thấy những thứ như hình xăm, dấu vết là nhiều chứ ít khi thấy biến thành dạng vật chất thế này.
Vân Hải cũng gật gù ra chiều đồng ý, đó cũng chính là ý của hắn. Hắn lục lọi túi trữ vật giới chỉ 1 lúc rồi lấy ra 1 thứ trông như cái kính vậy. Hắn đeo nó lên mắt trái như thể đang muốn quan sát cái gì đó, nheo cả mắt lại.
Đội viên của cô bé cũng thuộc hàng rất mạnh, có vẻ như là các học viên mạnh nhất của Ban số 1. Trong khi đội đối phương cũng thuộc hàng tương đối, tuy rằng không phải mạnh nhất nhưng cũng khó đối phó. Đây là điều hắn rút ra sau khi quan sát các trận chiến từ vòng 300 tổ.
Nhìn lại phía sàn đấu, sau khi cả 2 đội lên sàn đấu thì trận chiến đã bắt đầu.
Ngay lập tức cả 2 đội dàn sân, đội phía Y Loan Nhi tập trung hàng ngũ sau cô, dường như muốn đợi cô sử dụng Khả năng triệu hoán trước rồi mới quyết định nước tiếp theo.
Còn đội đối phương dàn thành 1 hàng ngũ công thủ hoàn hảo: 1 thần hồn sư có Thần hồn là 1 khẩu súng, Hỏa Diễm Xạ. 1 ngươi có Phòng Ngự hệ Thần hồn là Hắc Nha Quy, 1 cái Cường công hệ Thần hồn sư và 1 Mẫn Công hệ thần hồn sư. Ngoài ra còn 1 không chế hệ Thần hồn sư nữa.
Y Loan Nhi ngay lập tức triệu hoán cảnh cửa Tử Vong chi môn. Lập tức xích sắt từ xích cổ và 2 cánh tay kéo dài nối vào phía trên cánh cổng. Còn cánh cổng, trông vô cùng… tà ác.
Cánh cổng là 1 cái hình chữ nhật dài, thẳng đứng. Khung Cổng tựa như chạm trổ bới xương và đầu lâu của thú, chim chóc và cả người nữa. Chính giữa cánh cổng là hình đầu 1 con thú tựa như sói, lại mọc sừng dê, ngà voi, bờm ngựa được điêu khắc nổi, chạm trổ như con thú đó muốn lao ra ngoài. Thậm chí dưới đó 1 khoảng còn có 2 cánh tay người như đang cố sức mở cánh cổng ra. Ngoài ra còn có vô số hình khắc, cả chìm và nổi của những thảm họa thiên tai, núi lửa, bão lũ, thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Giữa những bức họa là 1 thứ ngôn ngữ mà Thiên Động không hiểu, nhưng nhìn qua hắn có thể kết luận 1 điều: thứ ngôn ngữ đó … vô cùng cổ xưa.

Lúc mà toàn thân Y Loan Nhi sáng lên, bắt đầu là những sợi xích, dấu hiệu của việc dùng Thần kĩ thì những văn tự đó cũng sáng lên nhưng là sắc đỏ như máu. Con thú vốn khắc nổi trên cánh cửa đột nhiên sống dậy, gầm lên, 2 cánh tay người cũng mở cánh cửa ra, bên trong là 1 khoảng không tối như mực, tràn đầy bí hiểm.
Đột nhiên có tiếng vó cất lên, càng lúc càng gần, và rồi từ trong cánh cửa xuất hiện 1 con thú nửa người, nửa giữa là người, có móng ngựa, đầu trâu, tay người, cánh dơi. Trông giống 1 con Nhân Ngưu mọc cánh dơi. Trên cổ nó có cái vòng tương tự của Y Loan Nhi
.Con thú này thình lình tỏa ra khí tức mạnh tương đương với Nhận Thần cảnh đại viên mãn.