Chương 28: Đấu giá hội (2)

Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự

Chương 28: Đấu giá hội (2)

Cuối cùng mãi 2 người mới gọi được 1 cái xe ngựa.Sau hơn nửa tiếng lắc cắc đi bằng xe ngựa thì 2 người mới đến được sàn đấu giá.
Nhìn từ xa thì mới thấy được sự tráng lệ của sàn đấu giá Ba Khắc Tư.Toàn bộ khu vực đấu giá trông như nửa quả trứng khổng lồ, 1 đường cong tuyệt đẹp. toàn bộ viền ngoài được chạm khắc bằng đá mã não, cách 1 mét lại thấy 1 viên dạ minh châu đựng trong 1 cái chậu kim cương to chí ít bằng đầu người.
Ngoài ra cổng vào còn được dát bằng đá phỉ thúy, sàn được mạ vàng. Trông sang trọng vô cùng.
Xung quanh là 1 khoảng đất trống rộng, có lẽ dùng làm khu giao dịch, càng đi về phía đấu giá khu thì lại hàng lại càng tốt. Cả khoảng đất này đều được lát bằng đá hoa cương, cách 10 m lại có 1 cái đèn, mà cả cái đèn đều được lát bằng bạc, đặc biệt phần lồng đèn được phủ vàng.
Sự xa hoa này vượt khỏi sự tưởng tượng của Thiên Động.Hắn đã thấy những thứ xa hoa khi còn ở nhà, thế nhưng như thế này với hắn mà nói thì quá lộng lẫy luôn.
Bất qúa sự xa hoa này đối với Vân Hải mà nói thì chả đáng là cái đinh gì. Hắn nhìn ngang ngó dọc 1 chút rồi khinh thường bày tỏ cảm xúc.
Hai người làm chuyện chính sự trước nhất, chạy đi mua đan dược,mỗi loại 2 viên, thoáng cái chỉ 4 viên thuốc đã ngốn của Thiên Động hơn 3000 kim tệ.
Thiên Động thấy túi tiền của mình thoáng 1 cái đã bay hơn 8 thành, thở dài cảm thán:
- Hàng ở Chuẩn Thần vị đã hao tiền đầy đất ra rồi, không biết ở những cảnh giới cao hơn nữa sẽ còn hao tiền như thế nào nhỉ?
Vân Hải đang xem xét 1 cái bình chất lỏng, lắc lắc ngửi ngửi các loại, nghe thấy hắn cảm thán bèn bĩu môi 1 cái:
- Ngươi nghĩ đối với cảnh giới cao hơn tiền có tác dụng gì? Thứ trân chính quý giá với họ chính là bảo vật. Với họ mà nói thì dù là Thần tệ cũng chỉ là 1 con số. Lão bà, cái bình này mua bao nhiêu?
Câu cuối cùng hiển nhiên là hỏi bà lão bán hàng.
Thấy Vân Hải hoàn toàn tập trung vào việc mua bán, Thiên Động chán nản đi ra chỗ khác chơi. 2 người hẹn nhau lúc 5 h chiều tập trung trước cửa Sàn đấu giá để vào, chỉ là vào xem thôi cũng chẳng mất bao nhiêu tiền.
Bất quá nhãn lực của Vân Hải hiển nhiên là trải qua đào tạo sâu sắc, còn nhãn lực của Thiên Động thì… hắn chỉ có thị lực tốt thôi. Trước đó Vân Hải đã cảnh cáo hắn là ở nơi này thật giả lẫn lộn, đừng mua hàng lng tung rồi.
Loay hoay 1 hồi, hắn mò được 2 thứ: 1 cái rìu với 1 đôi cánh ở trên lưng rìu, thi thoảng vẫy vẫy nhìn rất đẹp mắt. Thứ thứ 2 là 1 hòn đá mà hắn không biết làm bởi chất liệu gì, cứng rắn, lại nhẹ tênh như thể không có trọng lượng. Bất quá bằng Thần hồn hắn có thể thấy được những kí tự ở trên bề mặt quả cầu đó. Dù không đọc được nhưng hắn cũng tò mò về nội dung bên trên. Giá cả 2 cái lại rẻ nữa, chưa tới 100 kim tệ 2 món.
Hắn cũng thấy được 1 bộ trang trí dành cho sừng rồng, hắn tưởng tượng ra cảnh Vân Hải đeo cái đó vào là lại bật cười. Nhưng dù sao cũng rất đẹp a.
Hắn lại thấy 1 con mắt trông rất to, đựng trong 1 cái bình thủy tinh, con mắt đó cứ nhìn hắn chòng chọc lúc hắn đi lại gần khiến cho hắn nổi da gà.
Thậm chí có người bán cả Thú cốt, đó là loài nào thì hắn cũng không rõ nổi, chỉ biết là nó rất to. Thậm chí hắn còn chứng kiến 1 cái lồng nhốt 1 con Trùng tộc, to bằng cánh tay người, toàn thân như rễ cây quấn quanh 1 con sâu, 1 con mắt độc nhất đang gào rú từng hồi. Hắn không tưởng tượng nổi ai muốn nuôi nó làm thú cưng chứ.
- Đó không phải thú cưng, người ta nuôi nó để nghiên cứu thí nghiệm các loại đó.
Tiếng của Vân Hải đột ngột phát ra ở đằng sau khiến cho hắn giật cả mình, hắn quay lại nhưng không thấy ai, thế nhưng bằng vào bản năng hắn vẫn cảm nhận được có ai đó ở sau lưng hắn.
Đột nhiên hình dáng Vân Hải lờ mờ hiện ra, chớp nháy vài cái rồi hiện hẳn. Vân Hải nhíu mày nhìn cái vòng đang cầm trên tay, nói:
- Nhìn qua thì tưởng là đồ tốt, hóa ra là hàng xài 1 lần à?
Nói rồi hắn bóp nát cái vòng rồi vứt vào sọt rác, đoạn quay qua Thiên Động, hỏi:
- Ngươi có kiếm được thứ tốt nào không?
Thiên Động giơ lên 2 thứ mà hắn mua được, hỏi:
- Ngươi đi theo ta được bao lâu rồi?
Vân Hải hoàn toàn bỏ qua cái rìu, hắn tập trung vào viên cầu hơn, miệng nói:
- Từ hơn 10 phút trước, cái lúc ngươi đang lảm nhảm gì đó về việc ta sẽ rất đáng yêu nếu đeo cái vòng đeo sừng rồng đó.
Thiên Động toát mồ hôi hột, đánh trống lảng:
- Thế viên cầu là như thế nào vậy?
Vân Hải nhíu mày, im lặng 1 lúc rồi trả lời:
- 1 thứ dùng để lưu trữ kí tự từ 1 giáo phái cổ xưa, 1 giáo phái thờ phụng loài rắn đã biến mất từ rất xa xưa. Ta chỉ có thể xem hiểu 1 số chữ, để ta đem về cho chuyên gia nhờ giải mã.
Thiên Động sững sờ nhìn Vân Hải:
- Rốt cuộc ngươi còn biết những gì thế, ngươi là thư viện sống sao?
Vân Hải có vẻ hưởng thụ cảm giác được tôn sung này, đáp trả:
- Ta chỉ đọc nhiều sách thôi.
Thiên Động bĩu môi, đi theo Vân Hải vào trong sảnh đấu giá, lúc này đã là gần 5 giờ, sảnh cũng sắp đầy người. Phí vào cửa là 100 kim tệ, bất quá sau khi đi ra sẽ được hoàn lại 99 kim tệ, coi như 1 hình thức đảm bảo ngươi không phải đến để đánh xì dầu.
- Kính chào quý khách – 1 tay nhân viên mở cánh cửa ra, đưa 2 người vào ghế lô của mình. Bất quá Vân Hải có đi ra 1 lúc nói to nói nhỏ gì đó với tên nhân viên, sau đó giơ 1 thứ gì đó lên, thế là 2 người ngay lập tức được chuyển đến phòng VIP.
- Ngươi lại vận dụng lực lượng gia tộc đó hả?
Thiên Động hỏi Vân Hải, hắn đã tò mò chuyện Vân Hải thuộc gia tộc nào từ rất lâu rồi, thế nhưng hắn biết điều mà không có đi tìm hiểu.
Ngắm nhìn quanh phòng, ở đây thật là sang trọng, 1 cái bàn bằng kim cương, 1 cái bảng để gọi đồ ăn thức uống, 1 cái bảng để xác nhận đặt vật phẩm, 1 cái ti vi to 300 inch để xem đấu giá sư đấu giá đồ vật. Hàng ghế thì cứ phải gọi là mềm không thể tả, được thêu bởi tơ tằm thượng hạng. Trên bàn còn 1 đĩa toàn Linh quả, 1 loại hoa quả được trồng với hàm lượng Linh khí bên trong cao khủng khiếp.
Hơn nữa từ ghế, sàn, tường… đều được dát vàng, gõ gõ chí ít cũng dày 5 cm.
Trong lúc hắn vẫn đang sững sờ thì Vân Hải đã vớ lấy 1 cái gối, nằm uỵch ra ghế sofa, tự lấy ra 1 Linh quả để ăn như ở nhà.
- Lâu lắm mới thấy thoải mái như thế này, thật thư thái quá đi.
Hắn hít hà 1 tiếng, cảm thán, đoạn đập đập tay xuống ghế nói với Thiên Động:
- Ngồi xuống đi, trong học viện không có loại hưởng thụ như thế này đâu.
Thiên Động vẫn đang choáng váng, ngồi xuống theo lời của Vân Hải, lấy trái cây ra ăn, chờ đấu giá hội bắt đầu.
Hắn táy máy 1 số thứ, lại nhìn nhìn quanh thêm vài lần nữa mới thỏa mãn.
1 lão giả đi ra giữa sảnh, gõ gõ cái búa nhỏ trong tay, tự giới thiệu bản thân:
- Chào các vị khách quý, tôi là Liêm Trì, sẽ chủ trù buổi đấu giá hôm nay. Lần này hội đấu giá chúng tôi có tổng cộng ba mươi hai kiện vật phẩm được mang ra đấu giá, do số lượng nhiều nên hiện tại bắt đầu tiến hành đấu giá lập tức.
Lão giả tên Liêm Trì vừa nói xong thì món vật phẩm đầu tiên được mang ra sân. Đó là 1 hòn đá to, rất to, khắc họa 1 thứ đồ hình gì đó mà Thiên Động nhìn không hiểu.
- Đây là Ngộ Đạo Thạch, chỉ nói ra tên thì hẳn quý vị cũng biết công dụng của nó rồi, chúng ta không nói nhiều nữa, bắt đầu đấu giá thôi. Giá bắt đầu là 300 kim tệ, lên giá không thấp hơn 50 kim tệ.
Vân Hải biết Thiên Động là gã dốt đặc cán mai, giải thích:
- Ngộ đạo thạch là 1 loại đá tăng cường khả năng lĩnh ngộ võ kỹ vân vân cho người ta. Nhìn qua thì hẳn là hạ phẩm, tác dụng tối đa là với Nhận Thần cảnh thôi, không cần để ý.
Theo lời Vân Hải nói thì đó chỉ là 1 món được xếp cùng hàng với gạch lót sàn, bất quá miếng gạch này được bán đi với giá lên tới 1500 kim tệ.