Chương 5: Kết Thúc Và Khởi Đầu (1)

Chủ Tể Phản Diện

Chương 5: Kết Thúc Và Khởi Đầu (1)

"Chậc chậc!!! thật tò mò không biết bọn chúng sẽ làm gì để chế ngự Qủy Hồn của ta...hmm...à mà thôi, ta đã tìm được vật chủ ký sinh cũng nên đến lúc rời đi."

"Bọn chúng đã không còn tác dụng, mọi việc tùy ý mà làm và nên nhớ một điều...ta cho phép bọn mi thoải mái tung hoành ở tinh cầu này nhưng mọi việc không nên đi quá giới hạn"

Âm điệu lãnh lẽo từ Địa Ngục truyền ra làm bóng đen trên đỉnh tòa óc run rẩy nằm sụp xuống, nó cúi thật sâu cho đến khi không còn cảm nhận được sự hiện diện của Địa Ngục mới ngẩng đầu lên lại.

"Khặc...khặc!!!, lũ nhãi nhép bọn mi chuẩn bị đón chào Địa Ngục đi", đôi mắt vô hồn trống rỗng của nó từ trên cao rọi xuống dòng người nườm nượp bên dưới.

"Grù...", nó hú cao giọng triệu hồn những hồn ma lỡn vỡn không siêu thoát nơi nhân thế tập hợp lại. Cánh cổng địa ngục nơi bọn người Xu Chao tổ chức lễ gọi hồn vẫn chưa bị xóa. Từng bóng đen đủ các kích cỡ hình dáng theo đó len lõi ra ngoài, số lượng ngày càng đông.

Trong đó mơ hồ xuất hiện ác ma cấp bậc tuy nhiên lũ Qủy Hồn và ác ma có thể định cư tại nơi đây lại bị giới hạn về cấp độ. Chúng buộc phải tìm con người để ký sinh vào nếu không muốn tiêu tán trong thiên địa, từ đó hình thành một giống loài mới tồn tại song song với thế giới con người, gọi chung là Devilman.

Trong những người tham gia lễ gọi hồn, Zhu CongSi thuộc dạng nhát gan yếu bóng vía do đó hắn trở thành mục tiêu săn tìm đầu tiên của lũ quỷ.

Trời đã về đêm, Zhu CongSi hiện đang đánh giáp lá cà với một nữ thực tập sinh tại công ty. Hắn làm việc trong một công ty nổi tiếng về lĩnh vực giải trí, dù chỉ là chức vụ Phó Quản Lý nhưng chừng đó là quá đủ để hắn có thể nâng đỡ những thực tập sinh mới vào nghề.

Và có qua thì phải có lại nếu bọn họ muốn nổi tiếng buộc phải đánh đổi giữa tình và tiếng. Đây cũng không phải lần đầu hắn làm việc này, theo như những gì hắn biết, mấy cha ngồi ghế lãnh đạo ngày nào chẳng chơi mấy cô chân dài nổi tiếng trong nước.

Sau ánh hào quang kia là buổi tiệc trần hoan lạc, họ đắm chìm trong cuộc liên hoan xác thịt, lẳng lơ dâm đãng khác hẳn hình tượng của họ trên sâu khấu, so với những kẻ đó Zhu CongSi tự thấy mình vẫn còn thua kém lắm.

Hộc!!!, hắn nằm sấp người lên thân thể nữ thực tập sinh mới lớn, gương mặt đầy thõa mãn. Nằm ở phía dưới nữ thực tập sinh thi thoảng rên khe khẽ, hết sức phối hợp ưỡn ẹo cơ thể.

Một lát sau hắn đứng dậy đi về phía ghế nước, làm một cốc nước lạnh cho tỉnh người thì nhạc chuông điện thoại vang lên.

"Yi Ji, lấy nó giùm ta", hắn chỉ tay về phía chiếc quần tây đen nằm gần đó nói.

"Vâng thưa sếp", nữ thực tập sinh uể oải ngồi dậy bò về phía chiếc quần, lục lọi một hồi cũng ra chiếc quả táo của hắn.

Tiếp nhận chiếc điện thoại từ cô ả, thấy dãy số lạ trên đó hắn nhăn mặt nói: "ai đấy?"

"Hừ ừ ừ...", trả lời lại chỉ là tiếng rên ư ử.

"Nếu không trả lời thì ta cúp máy", hắn gắt.

"Tìm thấy mi rồi...hừ hừ...chúng ta tìm thấy mi rồi...cạc cạc", Zhu CongSi giật mình làm rơi điện thoại xuống, hắn run rẩy cầm cốc nước đưa vào miệng.

Giọng nói đó giống như đến từ địa ngục, đầy lạnh lẽo và khô khốc.

"Có chuyện gì thế sếp?"

"À! Không có gì", hắn khoác tay ra vẻ không sao.

"Yi Ji, lát nữa cô về chung với ta"

"Ok! Sếp"

Mặc dù khó hiểu với biểu hiện của Zhu CongSi nhưng cô ả cũng không thắc mắc nhiều. Zhu CongSi thì khác, hắn mơ hồ đoán được có một thứ gì đó đang tìm kiếm mình chắc chắn nó không phải thứ tốt.

Hắn mặc nhanh lấy đồ rồi lôi theo cô ả vào thang máy, cảm giác bất an ngày càng đến gần. Trước khi cánh cửa thang máy khép lại cả hai người đều thấy một bóng trắng đang lết dần về phía này.

"Nó...nó là thứ gì thế?", Yi Ji ôm chặt lấy Zhu CongSi lắp bắp.

Zhu CongSi không trả lời, hắn biết nó đến đây vì mình, "chết tiệt, lẽ ra ta không nên tham gia vào trò chơi ngu ngốc đó", hắn cay đắng nghĩ.

"Sếp...sếp đừng làm em sợ"

Hắn chẳng mặn mà lắm với hai quả hồng đào đang áp chặt lấy mình, nãy giờ hắn sờ nắn nó mỏi tay rồi nhưng hắn vẫn cần cô ta đi bên cạnh, nếu lỡ gặp chuyện gì còn có con dê thế thế mạng.

"Ta không sao, đi thôi"

Reeng...reeng!!!

Tiếng chuông điện thoại lần thứ hai vang lên, hắn khó khăn rút nó ra khỏi túi. Khi phát hiện người gọi là Xu Chao, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Ta Zhu CongSi nghe đây"

"Ta Xu Chao đây, ngươi còn nhớ sáng hôm qua chứ"

Giọng điệu Xu Chao có vẻ rất gấp gáp, nghĩ đến tình cảnh bản thân, Zhu CongSi hỏi dồn: "ta nhớ, dĩ nhiên là ta nhớ?, ngươi có bị sao không?, nó đang ám theo ta...nhanh...cứu ta..."

"Bình tĩnh, ta đã mời được Hong Zhi đạo sỹ từ núi Kunlun shan (Côn Lôn Sơn) trợ giúp, ngươi mau đến tòa chung cư lần trước nhanh lên."

"Ta đến ngay", hắn mau chóng cúp máy.

"Gì gì thế, chuyện gì thế?", Yi Ji lui ra sao hỏi. Cô ta lờ mờ đoán được có chuyện chẳng lành và nó liên quan trực tiếp đến gã phó quản lí này.

"Không phải việc của cô, cô chỉ cần theo ta là được"

"Thứ đó nó tìm ngươi đúng không?, nó không tìm ta...đúng rồi nó không tìm ta...ta không đi đâu hết...ta không muốn chết."

"Không đi cũng phải đi", nói rồi hắn túm lấy tóc Yi Ji đi thẳng vào bãi đậu xe.

Kịt!!!, đèn điện đang sáng bổng chốc tắt ngỏm, tất cả chìm trong bóng tối. Hắn dùng đèn pin từ chiếc điện thoại rọi sáng tìm lấy xe mình.

"Buông ta ra, buông ta ra...ngươi mà không buông ta sẽ báo cảnh sát"

"Bốp", hắn tát vào mặt Yi Ji một tát như trời giáng, vì trời tối hắn không để ý rằng từ khóe miệng Yi Ji một dòng máu đỏ tươi dần rỉ ra.

"Còn lằng nhằng thì đừng trách ta độc ác", hắn gằn giọng ném Yi Ji vào xe.

Reeng...Reeng!!!

"Từ từ, ta đang đến"

"Ngươi đi đâu thế...ngươi đi đâu thế...không phải ngươi rất muốn gặp ta sao?"

"Rầm", Zhu CongSi bị mất tay lái đâm đầu vào cây cột bê tông gần đó.

"Khục...khục", hắn lồm cồm bò ra ngoài, từ trên đỉnh đầu một dòng máu tươi tí tách chảy ra.

Hắn bò tiếp một đoạn ra ngoài đường, giữa lúc băng qua đường bổng khựng lại. Dưới mặt đất một đôi tay xương xẩu mọc lên đang giữ chặt chân hắn.

"Rầm", những thứ cuối cùng Zhu CongSi thấy là một màu trắng xóa và tiếng bước chân dồn dập của những người từ trong chiếc xe tải chạy ra.

Trong tòa chung cư lúc này là mười ba người, ngoài sáu ngươi Xu Chao ra còn có ba gã đạo sỹ và năm nhà sư.

"Khỉ thật, cả tiếng đồng hồ rồi sao còn chưa tới", Xu Chao thấp giọng làu bàu.

"Có khi nào...", Ling Meing Ying nhỏ giọng.

"Đừng có nói gỡ", Xu Chao nói.

"Đã đến giờ, hắn ta có lẽ không tới kịp phiền Li HongJia đại sư tiến hành trước.", Xu Chao kính cẩn hướng lão sư cọ trong bộ cà sa kính cẩn nói.

"Cũng phải...cũng phải", lão sư cọ vuốt vuốt chòm râu cười, đôi mắt dâm tà thỉnh thoàng liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Liu Liu Yu.

"Hừ", Liu Liu Yu bắt gặp cái nhìn của lão, cô nhăn mặt hừ lạnh.

Vị sư cọ hơi mất tự nhiên, lão ho khan nói với bốn gã đệ theo sau: "đã tới giờ lành các ngươi mau vào vị trí"

Bốn người chia thành bốn góc phân biệt đông tây nam bắc vây lấy lão sư cọ chính giữa. Lão rút một chiếc mõ từ tay nãi ra bắt đầu gõ.

Lão đạo sỹ thì nhìn vị sư cọ bĩu môi: "thứ lừa trọc chỉ giỏi ra vẻ" rồi lão nói với hai tên đệ: "lập đàn"

Lập tức hai tên đệ lôi một chiếc bàn từ trong phòng ra, trên đó đặt các đồ vật linh tinh như: nhang, đèn, lư hương và một con gà quay béo nguậy.

Vị sư cọ rất muốn cãi lại ngặt nỗi đang tụng kinh nên không cự được cộng thêm hương thơm nghi ngút từ con gà khiến bụng vị sư già sôi ùng ục.

Số là mấy chục năm về trước ở vùng LiuZhou (Liễu Châu) có một tên biến thái chuyên hãm hiếp thiếu nữ, chẳng may trong một lần hành nghiệp bị cảnh sát chìm vây bắt. Vài chục năm sau được thả ra thì hắn ta quyết chí tu thành chánh quả, phút chốc đã qua gần hai chục năm vị sư năm xưa nay đã già nhưng tâm lão không hề già.

Lão không biết nhà phật có bao nhiêu giới nhưng chắc chắn một điều là lão phạm giới không ít, lão dám thề với trời rằng từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay lão chưa bao giờ có ý nghĩ đi tu, chẳng qua do dòng đời xô đẩy mà thôi.

Nhìn bộ ngực sung mãn của Liu Liu Yu, phần dưới của vị sư có dấu hiệu biểu tình yếu ớt, nó cũng không thoát khỏi số phận sinh lão bệnh tử như con người.

"Xong việc chắc chắn ta sẽ đưa nàng về tay, Li HongJia ta thà chết cũng phải làm quỷ phong lưu một lần"