CHƯƠNG 39: THẦN HAY CHÓ?

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 39: THẦN HAY CHÓ?

"Khà khà, Chó ngu! Đại Ma Vương ta có thua ở đây cũng chỉ mất ¼ thần hồn, mà con chó ngươi thì thần hồn diệt tuyệt. Ngươi tiêu hao nỗi với ta sao? Còn không mau trốn!" Con Quỷ cười cợt.

"Ngươi mới là ma chó! Cả nhà ngươi là ma chó! Không phải ta mất thân thể, tiêu hao thần hồn triệu năm thì cái thứ tiểu quỷ như ngươi tính là thứ gì!? Chó không phát uy ngươi tưởng là mèo bệnh hả? " Thiên Thần tức giận gào thét.

"Hả!?" Sử nghe tới đây cũng nghi nghi, nhưng không thể để tụi nó tiếp tục cãi vã, nghỉ ngơi - "Đừng cãi nữa, các ngươi đánh nhau hay chưởi lộn? Vào trận không được chưởi nhau, ai tái phạm là đuổi ra sân. Chuẩn bị… Đánh!"

Hai con lại lao vào cắn xé thảm thiết, Sử càng tăng tốc tiêu hoá hồn lực của chúng, Phệ Hồn Thuật ngày càng thành thạo, nhuần nhuyễn. Tốc độ tiêu hoá tăng mạnh gấp 4 – 5 lần.

Không biết qua bao lâu, thần hồn Sử lúc này cao lớn gấp ba, mà hai con kia thì teo còn phân nửa hắn. Thiên Thần giờ đã bỏ nguỵ trang, hiện nguyên hình là một con cẩu xấu xí, nhìn rất ngu. Nó ốm nhách, có bộ lông nâu xám, mũi to bằng nửa cái đầu, tai nhỏ mà nhọn, mắt lờ đờ như lúc nào cũng buồn ngủ.

"Bà mẹ Thiên Thần, nhìn ngu gần chết cũng muốn đi lừa đảo!" Sử bực bội la.

"Hừ, câm miệng, Chó xuống phi thuyền bị con rận nó khinh hả!?" Nó gầm lên.

Miệng máu mở ngoác lớn hơn cả thân hình, nó rít gào:

"Thiên Cẩu Thôn … Nhật… Nguyệt"

Nửa thân mình Con Quỷ bị nuốt gọn, Con Quỷ sợ hải vọt tránh ra xa gầm thét:

"Khốn nạn! Chờ đó, các ngươi trốn không thoát, ta xem ngươi trốn được nơi nào…"

Con Quỷ muốn trốn. Con chó thì đứng im, mắt trợn trắng, người run run đang cố gắng nuốt miếng mồi quá to. Sử cười lớn:

"Ha ha ha, Muốn trốn!? muộn rầu… Phong Hồn quyết…"

Không gian rung lên, con Quỷ đang phóng nhanh định phá tan bầu trời trốn đi

"Rầm" "Á" Nó va vào đỉnh không gian dội ngược lại, hoảng hốt gào lên:

"Thằng nhóc, mày thả ông đi ngay! Nói cho ngươi biết, hồn lực ta mất chẳng sao, nhưng khối hồn phách này ta mà mất tại đây, Bản Tôn ta sẽ biết. Ngươi không trốn thoát cực hình tra tấn, để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong…"

"Khà, khà. Hù ma nhát khỉ! Ông đây thả ngươi về thì sẽ tha cho ta à? Giờ yếu như con rệp mà còn hung hăng. Phi… ông khinh" Sử phun bãi nước bọt

"Chết đi đồ quỷ! Mở mắt ngươi xem, đây mới là Phệ… Hồn… nè"

Hắn trợn mắt, mặt nổi gân, há to miệng kim quang sáng chói rít gào.

"Ú… Ú…", gió lốc gào thét cuốn xé linh hồn con quỷ. Nó giãy giụa, ghìm người, hồn lực phun trào chống lại, không muốn bị kéo vào vòng xoáy. Nhưng người nó vẫn bong tróc từng mảng nhỏ, bị hút vào miệng Sử. Con chó cũng bị ảnh hưởng, lông lá bị lột từng mảng, nó sợ hải lùi ra xa.

Cuối cùng, con quỷ tiêu tan, bảo táp dừng lại, người Sử càng to lớn và không còn mờ ảo như sương mù mà ngưng thực rỏ nét hơn.

"Con chó, giờ tới ngươi đấu với ta một trận." Sử tươi cười với con chó. Nó lùi ra xa nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả:

"Ngươi mới là chó! Đừng tưởng ăn được con Quỷ là ăn được ta. Nó chỉ là cấp thấp mà còn là tàn hồn. Ta bây giờ hồn lực yếu hơn ngươi, nhưng hồn phách ta là Thần hồn, tinh khiết hơn ngươi gấp triệu lần, ngươi nuốt ta một miếng là bội thực chết, biết chưa!?"

"Ồ, Thần hồn càng bổ thôi, thử một miếng nhỏ rồi tính." Sử xoa tay, nhích lại. Con chó càng lùi ra:

"Không thử được. Ta nói thật đó… Có chuyện gì thương lượng lại. Ta bây giờ không thắng ngươi, ngươi cũng không ăn được ta. Mọi người bắt tay giảng hoà, cứ giằng co, con quỷ nó trả thù thì toi cả đám."

Sử nghe nó nói cũng chần chờ, Trí Năng nói trong đầu:

"Ngài không ăn nó nỗi đâu"

"Chả lẽ thả nó đi." Hắn trả lời, rồi nói với con chó: "Ngươi muốn hại ta, giờ giảng hoà dễ vậy sao!? Mà ta không tin ngươi được, ngươi mà thoát là sẽ cho quân kiếm bắt ta ngay nhỉ!?"

"Không, không. Chúng ta giờ cùng phải chống cơn điên của Ma Quỷ kia. Chúng ta không đánh không quen, ngươi tiềm năng vô hạn, sau này cũng sẽ thành thần thánh một phương, cũng có chút tư cách kết giao với ta rồi.

Thôi bây giờ vầy, ta chịu thiệt, chúng ta ký kết bình đẳng khế ước, kết làm huynh đệ, thế nào?"

Con chó nghênh mặt, vung tay vẫy vẫy, cứ như là nó mới cho tiền ăn mày. Xong nó phun ra một đám hồn phách bay lượn vẽ hành một phù văn phức tạp chớp sáng.

"Xong, cắt ra một mảnh hồn phách của ngươi nhập vào đi, em trai." Nó hối Sử. Sử giận xanh mặt, con chó này nó chê mình ngu hay nó ngu đây.

"Ông chủ, bà chủ nói nó lừa ngài đó. Đây là kế ước chủ tớ: nó chủ, ông tớ." Trí năng hô

"Bây giờ ngài vẽ lại khế ước như vầy… Sau đó đánh nát hồn phách trong cái phù văn của nó nhập vào. Nó sẽ bị nô dịch."

Sử cười khà khà, tay vẽ một cái kế ước mới theo hướng dẫn của Trí Năng, miệng thì há ra hút cái phù văn của con chó, nhưng mà hắn không nuốt xuống tiêu hoá mà chỉ dùng Phệ Hồn thuật đánh nát nó ra thành từng sợi hồn phách, đúng là chỉ có chút xíu hồn phách mà hắn phải vất vả hết sức mới đánh tan. Con chó thấy vậy hốt hoảng, la lớn:

"Ngươi làm gì!? nhả ra ngay, ngươi dám ăn người sẽ nổ ngay."

"Nổ thì cả hai cùng treo. Giởn chơi thôi, trả lại ngươi nè." Hắn phun đám hồn phách chó vào phù văn vàng chói mới vẽ xong.

"Xèo" Chúng kết hợp, quấn quýt, rồi phù văn tách ra hai nửa, tiếp nhập vào Sử và con chó. Chớp loé một cái, giữa Sử và nó hình thành một sợi xích vàng. Một đầu xích khoá vào tay Sử, còn một đầu thì xích vào cổ con chó.

Nói thì chậm, quá trình xảy ra rất nhanh. Con chó ngẩn người, xong hết nó mới nhảy đổng lên:

"Ngươi… ngươi… ẳng… ẳng... " Nó ngươi ngươi vài cái. Trong bụng Sử vừa động, cái vòng cổ xiết lại, con chó trợn trắng, le lưởi ngáp.

"Khà khà… khà. Vầy mới đúng chứ. Người dắt chó, chứ sao chó dắt người!?" Sử hớn hở cười lớn, nới lỏng vòng cổ cho con chó thở, chứ xiết lát chắc nó treo.

"Ngươi tên gì?"

"Ấu ấu, tên Rantanplan…" Nó nức nở, nước mắt chảy dài.

"Ran… ran…" Sử lắt đầu " Tên dài khó kêu quá, kêu mày là Răng, nhớ chưa!?"

"Răng"

"…"

"Răng"

"…"

"Bùm", Sử sút một cú, con chó văng ra. Hắn kéo dây xích lôi cổ nó lè lưởi tới gần.

"Ẳng.. ẳng". Lại, "bùm", "ẳng ẳng", "bùm"….

"Lì hả mậy!? Răng"

"Dạ, có em."

"Tốt, vậy mới là chó ngoan. Hồi xưa tao chuyên trị mấy con chó lì còn hơn mày nữa. Đừng lì chi cho khổ thân. " Sử cười thoả mãn

"Bây giờ không lẽ mày ở trong đầu tao hoài sao!? Để tao kiếm con chó cho mày nhập hồn nhe."

"Ấu, đừng… đừng. Dù gì ta cũng hoá hình người lâu rồi. Chủ nhân, ngài xin kiếm cho ta một thân thể thiên tài, ta mới có thể theo hầu hạ ngài tốt hơn…"

"Muốn hại người nữa sao? Ngươi làm nô bộc cho ta, ta cũng không giúp ngươi chuyện này được. Ngươi dù sao cũng là Chó Thần, kiếm cái thân chó tốt một chút tu luyện lại nhanh thôi."

"Đơn giản quá…! Làm chó tu lại mấy chục ngàn năm à! Dù gì ngài cũng là chủ, ngài phải có trách nhiệm. Không phải người thì kiếm con giống nào cao cấp chút, như con rồng thuộc tính lôi hay quang cũng được, cấp càng cao càng tốt"

"Rồng!? Ở đâu ra rồng?"

"Ở đây có!"

"Vậy sao trước ngươi không tự làm đi!?"

"Trước ta còn tự do làm rồng làm gì!? Ta không muốn làm thú vật, tu luyện lâu lắm mới hoá hình được. Mà ta mới tỉnh lại có ba bốn năm thôi, với lại ta không đi quá xa phi thuyền được nên không thấy con nào lọt mắt…"

"Được rồi, được rồi… Kiếm cho ngươi một cái thân thiệt xịn, Không thì theo ăn hại ta cũng không thích. Còn bây giờ thì ngươi tiếp tục ở trong đầu ông à?"

"Không cần, không cần, trong phi thuyền ta có làm một bộ thân máy rồi. Giờ chúng ta về đó đi, con Quỷ nó cho ma quân bao vây là hỏng."

"Được, để ta sắp xếp đã."

……………………..

Vùng sơn cốc âm u, nơi Đại Ma Vương chữa thương, giờ sụp đổ hoang tàn. Tiếng ầm ầm của núi đổ, cùng tiếng gầm thét của Đại Vương kéo dài nửa giờ tận lúc này mới lắng xuống, chỉ còn tiếng thở ồ ồ làm ma khí cả vùng rung rung theo.

Trước đó Đại Ma Vương tội nghiệp đang chìm vào cơn hôn mê vì vừa tách ¼ linh hồn cùng hồn lực, thì bị kéo tỉnh bằng cơn đau xé linh hồn. Hắn đau đớn gầm thét lăn lộn, đập phá cả cái tổng bộ thành một đống hoang tàn. Ma quân, ma tướng chạy không kịp chết hết chín phần mười. Giờ cơn đau mới lui, hắn suy yếu cùng cực, lại sắp lâm vào hôn mê dài không biết bao giờ mới tỉnh. Thật là phúc may đâu không thấy, tai hoạ diệt vong tới rồi. Khổ nỗi hoạ này là do đâu hắn cũng còn chưa rõ.

"Bu…shy, nói, thần hồn ta làm sao bị diệt!? Ma kinh ngươi mang đi đâu!?" Đại Vương uất nghẹn, gầm gừ. Ma Tổng quản từ 10 cây số bên ngoài lánh nạn vội vàng bay tới, quỳ sụp xuống đống bừa bộn, dập đầu binh binh:

"Đại Vương bớt giận, Tội Nô không hiểu: thần hồn, ma kinh của ngài thần có biết ở đâu?"

"Là trái ma cầu ta đưa cho ngươi đó thằng ngu, nó ở đâu, xảy ra cái gì? Hừ… hừ"

"Hôm qua Tội Nô còn theo dõi chặt chẻ nó được cẩn thận đưa tới tận nơi và nhập vào Ma Vương Thể an toàn. Ma Trận vẫn bình thường, Tội Nô đã ra lệnh Franklin đến bao vây khu vực đó."

"Hừ..hừ… Ta không còn thời gian nữa… nhớ kỹ: Ta chết, các ngươi nô bộc cũng vong theo.Bằng mọi giá bắt lại Ma Vương Thể mang về đây cho ta… Mang ma… hồn… quân…"

Đại Vương muốn kêu "mang ma hồn về cho hắn hấp thu tẩm bổ" nhưng không kịp nói.

"Đại Vương… Đại Vương…" Bushy kêu lớn, nhưng Đại Vương đã hôn mê để lại hắn một đầu dấu hỏi.

"Đại vương kêu căn dặn bắt Ma Vương Thể bằng mọi giá, vậy là bên kia đã có chuyện rồi, phải gọi thằng Fraklin gấp, còn cái gì mang ma hồn quân… là phải mang theo ma hồn tới đó. Phải điều hết ma hồn tới đó!"