CHƯƠNG 38: CUỘC CHIẾN CỦA QUỶ THẦN

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 38: CUỘC CHIẾN CỦA QUỶ THẦN

Quả cầu đen xuất hiện trong Ma Trận, lơ lững trên ngực Sử. Nó không còn vẻ tầm thường vô hại như trước mà bắt đầu toả ra ánh sáng đen bao trùm con mồi, không gian bị vặn vẹo run lên như lúc nào cũng có thể vỡ tan, tiếng ong ong từng đợt lớn dần rồi vang xa đến trăm ngàn cây số bên ngoài cũng nghe được.

"Khặc… khặc… khặc." Ma vương cuồng tiếu một tràng kết thúc chuỗi âm thanh ong ong nhức óc.

…………..

"Ế?" Trong Đền Thần cách Sử mấy ngàn cây số chợt vang lên tiếng hô. "Con quỷ sắp chết này không ở yên chữa thương, bay nhảy ra đó làm gì!?"

Trong một gian phòng rộng trong Đền, một hình chiếu hiện lên tình cảnh tại Tụ Ma Trận số 50

"Ma vương Thể? Không phải, không phải… dấu vết luyện dương lôi sao có thể là Ma Thể!? Âm dương lôi… Âm Dương Hỗn Độn thể chất!?"

"A… Không thể để nó chiếm được, Thân thể này là của ta… Lôi Thần, ta xin lỗi ngươi… không thể theo di nguyện của ngươi mang Lôi Tâm về tới quê hương cho hậu nhân của ngươi rồi, nhưng sau này nếu có may mắn về được, ta sẽ truyền Lôi Thần quyết cho bọn họ." Tiếng la lanh lảnh gấp gáp vang trong Đền Thần, rồi từ đỉnh Đền dâng lên một quả cầu sáng chói lôi điện màu tím quấn quanh, rồi nó nhanh chóng bay vút về hướng thành phố nơi tiểu đội Nông Dân đang chiến zombie.

……………

"Xoẹt" Quả Ma cầu tiến vào thân thể Sử. Trong thân thể bất động của hắn bị hắc khí xỏ xuyên vẽ ra hàng triệu hàng tỷ hắc tuyến li ti tiếp nối, đan xen chằng chịt. 108 huyệt đạo được khơi thông, nổ bùm bùm xuất hiện dòng xoáy hút ma khí từ bên ngoài vào cơ thể tạo thành dòng Ma Nguyên Lực. Ma nguyên chạy theo các con đường mới vòng vo khắp cơ thể hết đợt này đến đợt khác đắp nặn làm vững chắc lớn mạnh các kinh mạch, rồi đổ dồn về đan điền vừa mới tạo thành. Cái quả cầu đen giờ an vị trong đan điền, nó xoay tròn, huyền lôi quấn quanh, chốc chốc nó co bóp đập lên từng cái, hút vào rồi phun ra ma nguyên càng cô đặc tinh thuần lắng đọng thành chất lỏng chìm xuống đáy đan điền. Mà đan điền mới sinh theo nhịp co bóp của quả Ma Tâm mà từng chút lớn ra.

Làn da Sử mờ mờ nổi lên ma văn thần bí. Cả người hắn mang một vẻ hung tàn bạo ngược mà uy nghiêm của một Ma Vương để cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, phải nằm rạp run rẩy bái lạy.

Còn trong không gian ý thức của Sử lúc này, hắn đang đứng cả ngoài toả kim quang trợn mắt nhìn con quỷ tướng to như toà núi đang cười khà khà hưng phấn. Tay chân nó múa may điều động Ma Kinh cải tạo cơ thể hắn. Thần hồn của nó theo thời gian vận hành Ma Kinh từ từ rút nhỏ. Từ đầu Sử chỉ bằng ngón chân út của nó, qua nửa giờ hắn đã cao tới nửa đầu gối nó.

Lúc này Sử mới thấy rõ diện mạo con Ác Quỷ. Đúng là Quỷ mà, mặt xanh, nanh vàng, mắt đỏ, râu dê, tai nhọn, sừng trâu, cánh dơi, da rắn, móng ưng, chân bò, đuôi bò cạp. Nói chung nó cực kỳ xấu, đã vậy nó không thèm đếm xỉa đến Sử. Vừa vào Sử hỏi nó là ai, nó chỉ nó một câu:

"Ngươi chờ đó đi, con rệp đáng yêu." Rồi nó mãi mê cải tạo thân thể hắn, hắn có hỏi gì nó cũng không thèm nói, chửi rủa, năn nỉ cũng như không.

"Mẹ ngươi chứ! Cả dòng họ ngươi mới là rệp nhỏ đáng ghét! Con quỷ!" Sử giờ cũng chẳng còn gì để sợ, rõ ràng nó đang cướp thân thể hắn, chết đến nơi rồi sợ có tác dụng gì.

Chợt Sử nghe văng vẳng tiến Trí Năng:

"Ông chủ, Ông chủ, có tin của Bà Chủ."

"Hả? Bà chủ nào? Mà ngươi đừng nói lớn con quỷ nó đang ở đây."

"Ông chủ yên tâm, Ta với ngài thần hồn truyền tin, nó chưa khống chế ngài, không thể biết.

Xin lỗi ngài. Ta có thể liên lạc trực tiếp với Bà chủ Bulma. Ta đã báo hết tình hình, Bà chủ muốn truyền cho ngài một môn phong hồn quyết và một cấm thuật là Phệ Hồn thuật. Khi nào con quỷ nó muốn khống chế hay nuốt linh hồn ngài, ngài cố gắng dùng Phật quang chống đỡ, sau đó dùng Phệ Hồn thuật cắn nuốt lại nó. Nếu có cửa thắng thì dùng Phong Hồn quyết, phong toả không gian ý thức không cho nó trốn, giải quyết dứt điểm.

Bây giờ ta sẽ truyền nó cho ngài, ngài cố gắng lắng nghe…" Sử lập tức ngồi xếp bằng tập trung học tập hai môn bí thuật linh hồn, tranh thủ thời gian với con Quỷ.

Hai môn cũng khá ảo diệu, nhưng không phức tạp lắm. Sở dĩ không phổ biến vì, bình thường phổ thông thần hồn mọi người đều nhỏ yếu có học cũng không phệ hồn ai được, ở cấp độ hắn phải tới ngàn năm nữa mới lại đi quan tâm đến cái vụ này. Còn phong hồn thì để đề phòng những người như Bé Ba, tu luyện thần hồn, nhưng bị đánh bất ngờ cũng vậy, đâu phải lúc nào cũng lo phòng thủ phong toả tâm thần.

Trường hợp Sử gặp bây giờ phải nói là hi hữu, giờ còn nước còn tát, cầu may thôi.

Con Quỷ thì lo rèn luyện Ma kinh, Sử thì lo luyện tập bí quyết thần hồn, thời gian qua nửa giờ.

" Roẹt"

Không gian loé sáng, cả Sử và con quỷ cùng giật mình. Hư không xuất hiện một nhân vật mới, một nam thanh niên cực kỳ tuấn lãng, mái tóc dài màu bạc, toàn thân mang giáp bạc, áo choàng trắng, lưng tám cánh chim trắng lay động phấp phới, người toả ra ánh sáng lung linh thanh khiết. Thật đẹp trai, phong độ, oai hùng.

Đồng thời lúc này, tụ ma trận bên ngoài nổ tung, ma khí tán loạn, cơ thể Sử rung mạnh, quả Lôi Tâm màu tím nhập thẳng vào đan điền.

"Ầm ầm"

Từ quả Tử Lôi bùng nổ lôi điện tím đè ép lôi điện màu đen và Ma nguyên lực, giành một không gian. Rồi nó cũng xoay tròn co bóp.

"Rào rào…" lại hàng triệu hàng tỉ dường kinh mạch mới li ti, chi chít mở trong cơ thể Sử, huyệt đạo từng cái bùm bùm mở rộng gấp đôi, từng cụm lốc tím chiếm cứ phần mình bên cạnh xoáy trụ màu đen. Chúng điên cuồng hút linh khí vào cơ thể.

Đan điền, hai quả cầu đen tím quấn quýt xoay tròn va chạm, Huyền Lôi với Tử Lôi xẹt văng tung toé, tiếng nổ loạn bùm bùm không dứt. Sử đau đớn, khổ không thể tả.

"A… bà mẹ tui mày. Chơi vui lắm hả!? Con quỷ còn chưa đủ lại tới một thằng quỷ giành ăn." Sử điên lên rống chưởi.

Con Quỷ giờ cũng chỉ to lớn gấp bốn Sử bị Thiên Thần đẹp trai to hơn một chút dùng tay đè đầu. Còn hai tay nó cũng túm tóc, miệng thì cắn cái cánh Thiên Thần.

Nghe chưởi, Con Quỷ mắng: "Câm miệng, con rệp".

Thiên Thần thì lạnh lùng nói: " Đừng phạm thượng, Con Chiên vô tri. Ta đến ban ân cho con là phúc của con. Con hãy tới đây cống hiến linh hồn mình, tiêu diệt quỷ dữ tà ác đi."

"Hừ… giúp ta!? Giúp thật!?" Sử nhăn nhó

"Thật. con phải tin tưởng Đấng Thần Linh của mình." Thiên thần vừa cắn tay con quỷ một cái, rồi nhả ra trả lời.

Con Quỷ nhai nuốt miếng cánh chim xong, cười khặc khặc nói:

"Ngươi tin nó sao? Nó giống như ta muốn chiếm thân thể ngươi thôi." Quay qua Thiên Thần nó rống:

"Cái đồ chó! Đã nói nước giếng không phạm nước sông. Ngươi dám phá việc tốt của ta, có tin ta xua quân đập nát cái phi thuyền rách rưới của ngươi không?"

"Hừ, ta sợ ngươi à? Cứ tới đi. Một vạn Cơ Nhân, ta chuẩn bị lúc nào cũng có thể ứng chiến."

"Tốt.. tốt. vậy thì xem đi"

Hai con tiếp tục chưởi rủa, lăn lộn cắn xé, nhai nuốt nhau ngon lành.

Kệ chúng, tâm thần Sử quay về đan điền dụng tâm áp chế, không có Con Quỷ Tướng và Thiên thần khu động thì hai quả lôi cầu cũng dịu bớt, ngoan ngoãn theo Sử khống chế, chúng xoay tròn quanh nhau không còn va chạm. Huyền Lôi, Tử Lôi trôi nổi dưới đáy đan điền đan xen nhau thành một vũng nước hai màu đen tím lấp lánh.

"Ồ, quá dễ." Sử không còn đau nữa. Hắn không biết Thân Thể Âm Dương Hỗn Độn dĩ nhiên dung hoà được hai thứ.

"Hừ, muốn chơi à, ta cũng có Kim Lôi đây." Trong đan điền xuất hiện một chấm nhỏ như tăm nhan Kim quang lập loè, mà hai quả kia to như hai quả núi xoay tròn quanh nó. Sử khống chế nó hút Huyền Lôi và Tử Lôi tạo thành Kim Lôi chậm rãi lớn lên. Nhưng nó rút đi năng lượng của 2 vệ tinh không bằng một phần triệu của chỉ một lần chúng co bóp, nên đan điền cũng chỉ là hai màu đen tím.

Hết đau, hắn lại xem tiếp cuộc chiến của Quỷ Thần, mà nói thật nó giống như cuộc chưởi bới xô xát của hai bà chằn lửa, hay nhìn kỹ còn có ăn thịt nhau thì giống hai có chó cắn lộn thì đúng hơn. Sử tò mò nhặt một miếng thịt vụn quỷ văng ra ăn thử.

"Ầm ầm" Lực lượng linh hồn cuồng bạo dữ đội làm hắn muốn căng nứt, vội vàng vận phật quang áp chế rồi dùng Phệ Hồn thuật tiêu hoá mới ổn lại.

"Ái chà, thần hồn mình to hơn một chút. Hèn chi chúng cắn xé, ăn nhau như vậy!?"

Hắn bắt đầu nhặt nhạnh da thịt, lông chim… từ hai tên đánh nhau văng ra vừa ăn vừa quan sát trận đấu. Hai con da rách thịt bong văng khắp nơi, đã nhỏ đi rất nhiều, giờ chỉ lớn gấp đôi Sử. Con Thiên thần vẫn chiếm ưu thế.

Con Quỷ bị Thiên Thần tát cho hai cái, răng nanh gãy. Nó tức giận gầm lớn: "Khốn nạn", bất ngờ lấy đuôi quật một phát đứt phăng một chân Thiên Thần.

"Ẳng…ẳng… ẳng… ứ… ứ…" Thiên Thần đau đớn tru lên.

"Ế?" Sử sửng sốt " Chó ở đâu ra!?... Ai mang theo chó à!?"

"Đâu… đâu… chó nhà ai đâu!?" Thiên Thần quay người ngó dáo dát.

"Kha … kha kha" Ác Quỷ chộp cái chân đứt vừa nhai ngấu nghiến vừa cười ngặt ngoẽ.