CHƯƠNG 37: MA VƯƠNG THỂ

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 37: MA VƯƠNG THỂ

Cái lều dã chiến bị Ma Khí bao phủ, ăn mòn năng lượng, cầm cự hơn một giờ, rồi nó nổ bùm, trở lại hình cái ba lô. Sử và Út Lé bị đá văng ra nền sân. Ma khí xâm nhập, Út Lé còn vận công chống lại mà thân thể Sử dần chuyển đen. Thằng Út thử vận công giúp Sử xua Ma khí nhưng vô dụng, nó hoảng hốt, gấp muốn điên nhưng không thể làm gì.

Nền sân nổi lên những vân đen, hút vào ma khí. Chợt ma vân chớp động, thằng Út bị thổi văng, bay ra khỏi vùng kết giới năng lượng của ma trận. Nó bị thổi ra trăm mét, đập vào một vách nhà, rồi nằm bất động.

Sử vẫn bất tỉnh, cơ thể tràn đầy ma khí, cơ gân căng phồng, xương cốt lốp bốp, làn da như hoá sừng nổi lên các đường vân nhìn rất hung hãn, tà ác.

…………………

Ý thức Sử mơ màng, hắn thấy mình lơ lững trong một không gian, trôi nổi những viên cầu to nhỏ, trong những viên cầu có người đang nói, đang cười, đang cải nhau, như những đoạn phim đang chiếu đi chiếu lại. Những đoạn phim hết sức quen thuộc về cuộc đời hắn. Những đoạn ký ức từ thời ấu thơ, vui đùa với con nít trong xóm; rồi trong lớp học cấp ba nhìn cô bạn dễ thương, làm thơ tình; trong phòng trọ thời đại học đánh cờ ăn mì gói với mấy thằng bạn; trong căn phòng nằm ôm con Bé Ba, con Út Điệu…

Ký ức nhiều lắm, có những cái hắn tưởng chừng đã quên mà nó vẫn còn ở đây. Sử khóc cười, xem từng đoạn phim quên thời gian.

Nhưng Không gian này từ từ đen tối và lạnh lẻo, khí đen từ đâu xâm nhập mang hơi thở lạnh lùng, tà ác, giết chóc, huỷ diệt, chiếm đoạt… Sử cũng trong mơ màng ý thức từ từ trở nên lạnh lẻo, các ký ức cầu dần bị che mờ, chớp tắc ánh sáng yếu ớt như lúc nào cũng có thể biến mất.

"Không… biến đi!" Đột nhiên hắn gầm lên, thân thể ý thức vùng vẫy, muốn đánh văng dòng khí đen tà ác đang xâm nhập. Trong linh hồn nhỏ bé, một đống sáng vàng kim sáng lên, lập loè xua đuổi ma ý. Sử hơi tỉnh táo hơn, đốm sáng này là kiến thức kinh nghiệm của hắn về Dịch Cân Kinh và Thiên Thủ Như Lai Chưởng, nó có thể chống lại sự xâm nhập ma hoá. Như chộp được nhánh cỏ cứu mạng, hình dáng linh hồn hắn trong không gian lập tức ngồi xếp bằng, tập trung vào đốm sáng trong ngực, thể ngộ, lý giải, vận dụng, cố làm cho nó lớn mạnh như cố thổi một đốm lửa nhỏ cho bùng lên, sưởi ấm linh hồn.

……………..

Phía ngoài, ma khí vẫn ùn ùn kéo vào cơ thể Sử. Diện mạo hắn càng biến đổi dữ tợn, trên trán còn nhú lên một sừng nhọn. Sống lưng, đầu vai, khớp gối, gót chân mọc ra các xương gai. Hắn không biến thành một con zombie mà như biến đổi thành hình một con quỷ tướng trong địa ngục truyền thuyết.

Trong cơ thể kinh mạch cũ đã bị khô héo phá nát. Hai viên trứng… không, là Lôi Hạch đã nổ mất từ từ khi Sử đánh ra chiêu Như Lai Thần Chưởng đầy lôi điện. Ma khí tràn đầy cơ thể cải tao cấu tạo cơ thể nhưng không có lưu chuyển theo một con đường nào cả.

Ngoài xa ầm ầm tiếng súng, tiếng pháo, tiếng gào thét của zombie. Mai Rùa một đường càn quét tới, bắn tung và nghiền qua bọn cản đường tiếp cận khu vực ma trận.

…………


Bên ngoài thời gian lại qua ba ngày, Họ nhóm nữ đội viên tiểu đội đã càn quét qua tầng lớp zombie khắp thành phố và tới được vùng ma khí dày đặc này. Họ đã cứu được Út Lé trước khi nó bị zombie ăn mất. Nhưng sau đó khi họ bắn phá kết giới ma khí, zombie trong thành phố như nổi điên, tràn tới tấn công họ. Cả nhóm đành lùi ra xa mà pháo kích. Pháo bắn vào vùng ma khí thì uy lực giảm mạnh. Nên hai bên vẫn giằng co đánh nhau tới giờ.

Cùng lúc này, ở thủ đô to lớn và hoang tàn của Bruny, trong Hoàng Cung mang dáng dấp cổ kính, uy nghi vương giả còn khá nguyên vẹn, Franklin đứng trước một trong 50 toà ma pháp trận sản xuất Ma tinh, trầm tư, lầu bầu:

"Cái trại 50 này làm sao thế!? Ma khí chỉ có một nửa so với trước…"

Hắn quơ tay làm những động tác phức tạp, khó hiểu, miệng đọc một tràng ma chú. Trong pháp trận, ma khí lay động, rồi hiện ra hình ảnh, là cảnh tượng Sử đang nằm bất động, cơ thể hấp thu ma khí. Franklin giật thót mình, mắt trừng lớn nhìn hình chiếu.

"Oh my Ma, Ma Vương Thể… Moá, ta cấp báo lên Đại Vương, phải được trọng thưởng, nhanh… nhanh"

Hắn tất tả chạy vào sâu trong cung, qua một khu vực trọng binh canh giữ dày đặc, xuống một căn hầm rộng lớn âm u. Trong hầm không có gì khác ngoài một tế đàn hình tháp cụt cao 5m, xung quanh khảm đầy Ma tinh to như nắm tay, mặt trên tế đàn là một trận pháp. Fanklin lại làm phép, nhanh chóng bên trên xuất hiện hình chiếu một Ma, trùm kín pháp bào đen, mắt xanh loè loè sáng dưới mũ trùm đầu.

"Quân khu trưởng Fanklin, chưa tới ngày nộp Ma Tinh, ngươi khởi động trận liên lạc trực tiếp với ta có viêc gì gấp!? Ngươi biết ta đang tu luyện không thích bị quấy rầy, ngươi phải cho ta lý do vừa lòng."

"Tổng quản đại ma, việc ta thông tri gấp chẳng những để ngài hài lòng, mà Đại Vương sẽ hết sức hài lòng."

"Khặc… khặc, ngươi tự tin nhỉ? Tinh cầu này đã hầu bình định xong, có việc gì bất ngờ hả? Nói đi."

"Là một trong những việc Đại Vương trước khi bế quan căn dặn. Ma Vương Thân Thể xuất thế."

"Hả!? Là thật? Ở đâu?" - Tổng quản mắt xanh giật mình, giọng the thé chói tai hỏi gấp.

"Ở địa bàn của ta. Tụ Ma Trận số 50." – Franklin cũng vội vàng hung phấn trả lời.

"Nó bây giờ thế nào? Có ghi hình không?"

"Nó vẫn còn trong ma trận. Ta có ghi hình đây, mời ngài xem." Fanklin lấy ra cầu ảnh phóng lên tế đàn.

"Tốt tốt, ta báo cáo Đại Vương. Ngươi chờ mà nhân thưởng đi, khà khà."

"Dạ dạ, Tạ ơn Tổng quản nâng đỡ…"

…………

Một nơi khác rất xa trên Lam Tinh,

Trong không gian rộng lớn ma khí sền sệt, tối tăm, một đôi đồng tử to như đầu người đỏ chói hết sức nổi bật. Nó nhìn hình ảnh do Franklin truyền đến.

"Kha Kha kha" - Tiếng cười khan khan làm rung động cả không gian – " Ta chỉ cầu may mà chẳng ngờ Ma Vương Thể xuất hiện nơi này là thật. Vậy thì ta cũng chẳng cần chữa trị thân thể rách nát này làm gì nữa. Nhưng giờ Ma Vương Thể còn quá yếu, không thể chịu nỗi linh hồn ta đoạt xá"

Im lặng,

"A… a, hừ … hừ"

Trong không gian lại xung động, nổi lên tiếng gầm gừ rồi tiếng la hét đau đớn. Cuối cùng xuất hiện một quả cầu đen, nó đen đến nó nổi bật trong không gian tối đen.

"Cơ thể ta quả là không thích hợp tu luyện Ma kinh. Chẳng những không chữa lành thương thế mà còn làm linh hồn ta yếu đi. Nhưng bây giờ không uổng công ta suýt mất mạng mà trộm nó rồi… Một phần tư thần hồn có lẽ đã đủ truyền Ma Kinh và tạm khống chế thân thể mới."

"Được rồi, Bushy, truyền tống vật này đến nơi Ma Vương Thể ngay lập tức."

"Vâng, Đại vương."

"Cho Franklin quản lý gấp đôi địa bàn. Lệnh hắn cấp tốc chuyển quân bao vây Tụ Ma Trận 50 đó lại. Không lấy ma khí từ đó nữa, ngược lại truyền hết phần ma khí phải nộp lên trên từ địa bàn của hắn về cho số 50."

Đôi mắt đỏ khép lại, không gian hoàn toàn đen tối và im ắng.

………….

Lệnh Đại vương được cấp tốc thi hành. Một quả cầu đen tuyền tầm thường không hề tiết chút hơi hướng ghê gớm gì ra ngoài được truyền tống lần lượt qua nhiều ma pháp trận. Nó tới tay Franklin, một vong linh ma pháp sư mà ở Lam Tinh bị người ta gọi là phù thuỷ, một Quân Khu Trưởng may mắn. Franklin hết sức cẩn thận truyền nó về Ma pháp trận 50.

Sau đó hắn hết sức đắc chí, tập kết hết tướng tá thuộc hạ, tổ chức một buổi dạ tiệc thịt ma thú quý hiếm. Món chính cho buổi tiệc long trọng dĩ nhiên là thịt người được nuôi nhốt kỹ và cả một con rồng nhỏ nặng 10 tấn.

"Chúng ta sẽ tiếp quản nửa địa bàn của tên Vandodo đáng ghét. Tất cả lực lượng tinh nhuệ: Ma hồn, kỵ bộ binh, kỵ không binh, ma pháp sư,… ngày mai theo ta đi tiếp quản. Chúng ta sẽ không để hắn dùng dằng chậm trễ bàn giao.

Riêng Tom, người dẫn theo doanh 1000 kỵ binh lùa đám zombie 5 thành xung quanh về số 50, bao vây nó lại chờ lệnh."

Franklin may mắn đang sung sướng tưởng tượng cảnh hắn những ngày tới sẽ hung hăng đánh mặt, làm nhục, tước đoạt địa bàn của đối thủ luôn đè đầu hắnVandodo. Còn Vandodo sẽ căm giận, tức điên nhưng chỉ có thể ủ rũ, chán nản mà giao ra từng thành phố một.

Còn lệnh phong toả bao vây ma pháp trận 50, hắn thấy tạm thời để Tom làm là đã đủ, đã quá cẩn thận. Dùng tới 20 triệu zombie và một doanh kỵ binh, ở thế giới này còn cái gì có thể chống.