CHƯƠNG 34: NƠI NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 34: NƠI NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN

Bầu trời thành phố dưới thung lũng vào buổi sáng nắng sớm vậy mà âm u toàn mây mù xám đen lượn lờ. Thứ khí độc màu đen làm sinh vật sống rất nhanh mất đi sinh mệnh này tràn đầy không khí, không gian của thành phố. Hôm qua, theo trận cuồng bạo của quần zombie bắt đầu, ma khí càng lúc càng dày đặc cuồn cuộn lan tràn, bốc lên cao mà thành mây che cả ánh sáng mặt trời muốn chiếu rọi xuống mặt đất tử thành. Dọc theo hai bờ sông, zombie quần tụ tập đông nghìn ngịt, hò hét rung trời không mục đích.
Kế hoạch ngày hôm nay của Tiểu đội là tiêu diệt bọn zombie chim. Bọn họ lại di chuyển về điểm cao chiến đấu hôm trước. Năm máy bay không người lái xuất phát, nhanh chóng lượn trên bầu trời Thành Phố. Pháo Binh zombie lập tức khai hoả chi chít đen trời, rồi Không Quân cũng nhanh chóng cất cánh. Lại thêm Mai Rùa dùng bốn khẩu pháo linh năng bắn tới các vị trí chân cầu, nơi đó giờ zombie tụ tập nghẹt cứng. Cho nên Zombie chim đã được hướng dẫn tận tình để tìm tới vị trí Tiểu Đội. Khi chúng vào khoảng cách 10km, bốn khẩu pháo laze tự động khai hoả, một phát là một con xuyên thấu không có sơ sảy, có điều nó bắn hơi chậm. Pháo laze bắn ra là từng đoạn chùm sáng khi đốt không khí có màu tím, ngắt quãng, phát ra tiếng hù hù của không khí bị đốt.
Những con lọt qua hoả lực pháo laze vào tầm 3000m, thì bảy người trong tiểu đội dùng pháo vác vai tiêu diệt. Linh Pháo bắn ra các thoi năng lượng xanh, bay xoắn trong không khí tạo ra tiếng rít lớn, chạm vào mục tiêu, thoi năng lượng nổ mạnh, từng tiếng uỳnh uỳnh, xé rách kẻ địch.
Mà con nào vào dưới 2000m thì Lena và Linda dùng pháo phòng không ZU-23-2, tiểu đội đào thảy, bắn chúng. Hai cô gái cũng có con cơ giáp to nhưng nào dám đứng ngoài Trụ Sở mà bắn chứ. Đứng ngoài thì chưa đầy 5 phút nó sẽ thành đống sắt vụn.
Cuộc chiến này không có gây cấn hồi hộp. Cuộc đồ sát nghiêng về một phía kéo dài gần ba giờ thì kết thúc.
Mọi người nghỉ giải lao, Lena và Linda cực kỳ ngạc nhiên thích thú với hai khẩu pháo phòng không đời cũ, mà họ lầm tưởng là hàng của chiến hạm vũ trụ. Tiếng pháo của nó kêu to, liên thanh, dòn tan làm họ phấn khích. Sử hứa cho hai cô nàng luôn bảy khẩu làm họ rất vui. Mà hắn không nói mai mốt nó hết đạn thì để trưng mà ngắm chứ còn làm được gì.
Sử đốt một điếu thuốc cho Lena rồi hỏi:
"Lena, con Cơ Giáp của cô không bay được nhỉ? Ở Lam Tinh có cơ giáp bay phải không?"
Lena lễ phép trả lời (trước mặt mọi người thôi):
"Vâng, thưa ngài Thượng Sĩ, có Cơ giáp bay, nhưng chỉ bay được trong bầu khí quyển. Ở Lam Tinh, cơ giáp bắt đầu từ 500 năm trước. Chúng tôi vẫn biết chúng còn rất thô sơ, chưa hoàn thiện. Chúng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu từ Đền thờ Các Vị Thần để tiến thêm một bước."
"Ồ, Ở đây có tôn giáo à? Các cô tin vào Thần linh à?" – Sử hơi ngạc nhiên.
" Vâng, Ngôi Đền của Thần vẫn sừng sừng ở dãy núi này đấy thôi, Đền Của Các Vị Thần đã có hàng triệu năm rồi, trước khi có chúng tôi. Mọi hiểu biết về chữ viết, khoa học kỹ thuật ở đây đều từ đó mà có được." – Linda trả lời.
Sử hỏi:
"Cô nói Ngôi Đền hàng triệu năm ở trên dãy núi này?"
Lena trả lời:
"Vâng, Ở trong thung lũng này, cách đây 3000 km của ngài."
Lena nói làm Sử hết sức tò mò, hắn hỏi tiếp:
"Tôi thật hứng thú, Cô nói cho tôi về nó đi."
Lena nghiêm túc:
"Vâng, Đền Của Các Vị Thần có từ trước khi con người sinh ra. Trên khắp thế giới này, mọi người đều phụng thờ Thần Linh nơi đó. Khi tai kiếp zombie xảy ra người người đều đến đó cầu khẩn Thần Linh, nhưng Thần chưa bao giờ xuất hiện, có lẽ Thần ngủ say hoặc đã bỏ thế giới chúng tôi từ lâu.
Đền thờ rất lớn, làm bằng vật chất gì chúng tôi không biết. Phần nổi trên mặt đất hình kim tự tháp cụt, có bốn cạch, chiều cao 200m. Trên đỉnh kim tự tháp có vòm tròn bán cầu trong suốt. Trong bán cầu trên Đền chúng tôi có thể thấy 9 cơ giáp uy nghiêm của các vị thần đứng đó. Phần dưới đất, theo khảo sát thì xuống thêm 100m biến thành hình dĩa úp tròn đường kính 1200m dày 200m.
Chúng tôi không vào được trong đền. Không ai có thể đến gần ngôi đền trong vòng 1000m. Các hiểu biết của chúng tôi đến từ các vật khai quật được xung quanh đền mà thôi.
Chúng tôi nghĩ các Vị Thần còn ở trong đó, hay ít ra Ngôi Đền vẫn linh thiêng vì Ngôi Đền vẫn hấp thu Linh Khí và Sấm Sét trên bầu trời.
Khi con người phát triển đến giờ mọi người đã có giã thuyết các vị thần đến từ vũ trụ, đến từ thế giới khác."
Rồi cô ta nói thêm nho nhỏ với vẻ không được tin tưởng lắm:
"Giống như các ngài vậy."
Sử hơi quê, vội lấp liếm:
"E hèm, Tôi thật tò mò, vậy chúng ta mục tiêu từ nơi đây, những ngày sắp tới sẽ tiến về phía Đền Các Vị Thần, tôi muốn nhìn thấy họ, biết đâu là họ là những Vị Thần từ thế giới chúng tôi đến."
Trong bụng hắn thì mừng quá đỗi, 90% Ngôi Đền kia là một con tàu vũ trụ. Báo cáo cho Hệ Thống Căn Cứ à, không bao giờ, hắn muốn chiếm lấy nó làm của riêng. Nhưng hắn chiếm được không và bằng cách nào thì … đến đó rồi tính.
Không đơn giản a.
………………
Zombie Quần không có cao tầng trí tuệ chỉ huy, chúng tụ tập hai bờ sông là mục tiêu rất tốt để pháo kích. Bốn khẩu pháo linh năng tự động trên Mai Rùa cùng ba khẩu lựu pháo LG-105 dùng đạn tăng tầm, từ điểm cao đều đặn khai hoả dưới sự chỉ huy hướng dẫn của Trí năng bắn xuống thành phố cách đó 25km. Đạn pháo uỳnh uỳnh nổ liên tục, sát thương rất hiệu quả. Nên trong ngày Sử trở về mua thêm bốn khẩu Linh Pháo: cấp chiến sĩ một sao, uy lực như bốn khẩu tự động đã mua trước đó, nhưng mà do nhân công thao tác.
Trong ba ngày kế tiếp, hai con đường dọc hai bờ con sông với chiều dài 10km, ban ngày là bị pháo kích khói lửa mù mịt. Đoạn sông nơi đó cũng đen ngòm vì xác và máu zombie.
Tiểu Đội mấy ngày này, sáng thì ra pháo kích, chiều lại trở về. Mọi người không ngừng tu luyện, học tập, tham gia đấu luyện. Mỏ linh thạch cũng đã hoạt động trở lại.
Chiều nay, sau một buổi pháo kích nhàm chán, cũng là đợt cuối cùng trong chiến dịch, đám con gái hô hào tối nay muốn làm một bữa tiệc nướng ngoài trời. Hai cô gái Lam Tinh cũng được mời tham dự. Chiếc Mai Rùa đưa bọn họ về Trái Đất cũng không dừng lại ở cổng không gian mà tiếp tục chạy về chợ xã.
Cả vùng này đã trở nên hoang vắng, đường sá không còn, cấy cối rậm rạp, thú hoang lởn vởn khắp nơi, mà không có bóng người. Gần ngàn mái nhà san sát ngày trước bị tách ra lưa thưa, phần lớn đã bị hư hại sụp đổ. Mai rùa dừng lại, năm đứa con gái đứng trong Trụ Sở nhìn mái nhà xưa, sụt sịt khóc. Sử ôm tụi nó, mọi người im lặng. Bầu không khí trở nên ảm đạm, sử cảm thấy mình cần nói chút gì, hắn mới mở lời:
"Không mất cái cũ sẽ không có cái mới. Rất nhanh về sau sẽ lại mọc lên một những thành phố lớn xinh đẹp hơn. Mà ngươi thân của chúng ta hiện giờ cũng rất an toàn và sống sung túc ở một nơi nào đó trên địa cầu. Chúng ta phải tin mọi người sẽ sớm đoàn tụ gặp nhau thôi."
Qua trận bùi ngùi, tâm tình bọn họ cũng lắng xuống. Tiểu đội tìm một khu vườn khá đẹp hạ trại, chim thú giờ cũng chẳng cần các đội viên ra tay, hệ thống vũ khí cảnh giới tiêu diệt chúng từ xa và bọn rô bô thu lượm thì tự đi nhặt xác mang về. Đám phụ nữ lại nói cười vui vẽ chuẩn bị tiệc. Lena và Linda cũng tham gia. Hai người họ mấy hôm nay ở chung đã khá thân và hiểu một phần về hoàn cảnh tiểu đội. Cả hai rất thiết tha được gia nhập và Sử cũng hứa cho họ cơ hội.
Muốn tham gia tiểu đội hai người họ phải vào Trái Đất đăng ký và sau đó trải qua huấn luyện Tân binh cho đến khi tốt nghiệp, chứ không thể chen ngang. Việc họ tham gia tiểu đội cũng không gây nguy hại gì cho mọi người được, mà chưa kể mấy ngày này Sử với Lena cũng hay thậm thụt, lén lút với nhau chỉ là chưa qua bước cuối. Út Lé thì hay kiếm cớ khảo sát tình hình Mỏ mà đi riêng với Linda.