Chương 94: Chạy trốn

Chí Tôn Chi Lộ

Chương 94: Chạy trốn

Chương 94: Chạy trốn


Hoàng Phủ Thiên nhìn nữ nhân kia chợt nghĩ tới hình tượng của Mộc Thiên Tuyết liền há mồm. Trùng hợp vậy trời!

Bề ngoài xinh đẹp như tiên giáng trần, thần sắc lạnh lùng, thực lực cường hãn! Tất cả đều giống hệt như lời hắn miêu tả! Có điều hắn nhận ra đối phương không phải là Mộc Thiên Tuyết.

Ngũ quan khác biệt, khí tức cũng không hề giống.

Chết tiệt, Hoàng Phủ Thiên cũng chẳng đoán được một nữ nhân xuất hiện ở đây với bộ dáng như vậy sẽ làm cho hai Thiên Nguyên cảnh cường giả này nảy sinh hiểu nhầm. Hắn muốn liên tiếng cảnh báo, nhưng nghĩ lại tình hình hiện tại của mình không tốt hơn nàng ta là bao nhiêu, chi bằng tạm thời im lặng phán đoán tình hình.

- Tiểu nha đầu, có phải là ngươi giết đệ tử Thiên Nhất môn chúng ta?

Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, tên mập lùn ngay lập tức liên tưởng tới nữ nhân trong lời Hoàng Phủ Thiên kể, giống như vậy không hiểu lầm mới lạ.

Nam tử cao to nhìn thiếu nữ cưỡi Thiên Ưng. Tuy che mất nửa khuôn mặt nhưng chắc chắn là dung mạo phong hoa tuyệt đại, cộng thêm thực lực cường hãn như vậy liền phán đoán rằng nàng ta là hung thủ.

Chính là Tiêu Mục cưỡng bức không thành, bị nàng ta lập tức phản giết, sau đó giết sạch một đám đệ tử Huyền Nguyên cảnh rồi rời đi. Hiện nay đơn thương độc mã săn yêu thú.

Tất cả quá trình đều trùng khớp với lời khai của Hoàng Phủ Thiên.

Hoàng Phủ Thiên trong tim hơi cảm thấy tội lỗi, ai mà ngờ được trên đời lại giống hệt miêu tả, còn xuất hiện ở đây nữa. Trong lòng hắn thầm hô trung lặp nhân thiết nha, thật phản khoa học mà.

Thiếu nữ này nhìn người tới là hai Thiên Nguyên cảnh cường giả đương nhiên sẽ đề phòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn không biểu lộ khẩn trương. Sau khi nghe lời buộc tội của tên mập lùn, nàng ta phân tích.

Đối phương cũng không phải tìm nàng gây chuyện mà là tra hỏi à.

Thiếu nữ đang muốn giải thích rằng không phải nàng, ánh mắt lại bị thu hút bởi một người đang bị nam tử cao to cắp như xách gà, phải nói là bị thu hút bởi cái trường kiếm mà tên bị xách đang cầm. Mỹ mâu vốn bình đạm như mặt hồ lại gợn sóng.

Bị ánh mắt của thiếu nữ che mặt kia nhìn, Hoàng Phủ Thiên lại càng chột dạ. Không lẽ nàng ta nghĩ hắn cố tình vu oan giá họa. Hắn thật sự không có ý đó mà.

Mà khoan đã, thiếu nữ này có thể chối bỏ mà. Nàng cũng không mặc y phục của Kiếm Trảm tông, lãi cưỡi trên lưng yêu thú cấp Đại Cực Vị. Từ đó phán đoán có lẽ là đệ tử hạch tâm của một tông môn nào đó, chỉ cần lấy ra lệnh bài là chứng minh trong sạch được rồi.

Hoàng Phủ Thiên nhấp nháy ánh mắt ra hiệu, ý bảo hãy chối bỏ đi, đừng có nhận.

- Trâu Viểm, sao từ nãy tới giờ ngươi có vẻ không đúng. Hay ngươi muốn nói rằng chính là nha đầu trước mặt. Thế thì ngươi cứ nói hẳn ra, giờ đây có hai Thiên Nguyên cảnh cường giả bảo hộ ngươi, ngươi sợ cái gì.

Tên nam tử cao to cảm nhận được khác lạ từ Hoàng Phủ Thiên liền tự mình suy diễn ra.

Gì cơ, ta đâu nói gì đâu! Sao ngươi có thể suy diễn ra điều đó vậy! Hoàng Phủ Thiên mặt đần thối, hắn không có ý tứ đó có được không. Lời của nam tử cao to khác nào vơ thêm một cái hận thù cho hắn.

Điểm uất ức nhất là Hoàng Phủ Thiên không thể giải thích được. Hắn mà nói ra chính là càng tô càng đen rồi. Trái lại tự đem nghi ngờ lên bản thân hắn.

Thiếu nữ không biết nghĩ gì, chợt đáp một câu:

- Phải ta thì sao, không phải ta thì sao.

Lại thêm một bất ngờ ấp tới Hoàng Phủ Thiên, thiếu nữ kia lại không trả lời theo sáo lộ an bài. Câu trả lời mập mờ đó khác nào tự bôi đen!

- Căn bản chính là nha đầu ngươi, hôm nay ngươi hãy ngoan ngoãn mà theo chúng ta về Thiên Nhất môn xử phạt đi.

Nam tử cao to liền mặc định thiếu nữ trước mặt chính là hung thủ giết Tiêu Mục, dù không phải thiếu nữ này cũng chính là thiếu nữ này. Nguyên khí toàn thân vận chuyển, muốn ra thay bắt thiếu nữ này về, đem tới Tiêu Vô Địch.

- Tô lão quỷ, ta ra tay trấn áp con Thiên Ưng kia, ngươi nhân cơ hội bắt lấy nha đầu đó.

Tên mập lùn nói. Đầu Thiên Ưng kia thực lực không thấp Đại Cực Vị hậu kì, so ra là Địa Nguyên cảm hậu kì. Tuy kém một cái cảnh giới nhưng yêu thú trời sinh mạnh mẽ. Địa Nguyên cảnh hậu kì thì dù là Thiên Nguyên cảnh như hắn cũng khó mà đánh bại trong thời gian ngắn được.

- Được, Mục lão quỷ nhà ngươi cẩn thận.

Nam tử cao lớn họ Tô lùi vài bước, nhường lại vị trí cho tên mập lùn họ Mục.

Tên mập lùn họ Mục tính ra tay liền chứng lại, hắn nhìn thấy trên tay thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một cái ngọc phù trắng nõn. Trên thân ngọc phù có đồ án huyền ảo, từ tấm ngọc phù truyền ra cảm giác nguy hiểm khó hiểu.

Thiếu nữ vẫn bộ dáng thong dong nhàn nhạt nói:

- Muốn bắt ta, phải xem bản lĩnh của các ngươi.

Âm thanh thanh thúy vang lên, trong thiên địa lan tràn một cỗ khí tức hủy diệt tràn tra. Nguyên khí từ ngọc phù ngưng tụ thành một ngón trên bầu trời. Ngón tay màu trắng noãn, ước chừng trăm trượng nhất thời phá rách trường không lao xuống, giống như thiên ngoại lưu tinh cự đại, hung hăng bắn mạnh về phía hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia.

Hơn nữa khi đại chỉ hướng tới bộ hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia, nguyên khí mơ hồ cũng ngưng đọng lại giống như một cái lao tù khóa chặt hai cường giả Thiên Nguyên cảnh.

- Phong tỏa không gian!

Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh hốt hoảng, ngay lập tức phản kháng.

May cho hai người nguyên khí phong tỏa ngưng đọng kia chỉ là tương đối, nên cũng chỉ giằng co được trong nháy mắt, hai cường giả Thiên Ngyên cảnh chấn nổ tung phong tỏa.

Sau đó hai người tung chưởng khí đánh tới ngón tay trắng noãn kia.

Ầm!

Trong chốc lát các luồng năng lượng va chạm, mặt đất bên dưới chấn động điên cuồng, một luồng gió lốc nguyên khí mạnh mẽ lạ thường quét rộng khắp mọi nơi, cuồng phong ngập trời. Toàn bộ mây trên bầu trời thoáng chốc bị hai đợt cuồng phong này quét sạch.

Cả khu vực này chấn động, đem nơi này trở thành một khu vực hỗn độn.

Mà ngay tại trung tâm luồng gió lốc nguyên khí đang càn quét kia, song chưởng cùng ngón tay không ngừng phát ra luồng gió nguyên khí càn quyết kia chưa có dấu hiệu phân thắng bại.

- Tô lão quỷ, mau vứt tiểu tử đó đi. Bằng không chúng ta không thể chống lại nó đâu.

Mục lão quỷ bị ép tới thịt trên mặt phát ra từng tiếng phần phật quát.

Tô lão quỷ nhìn Hoàng Phủ Thiên vài giây sau đó cũng vứt hắn đi. Hai tay khu động nguyên khí cùng đối trọi với ngón tay kia.

- Hai lão già khốn nạn, ta rủa con mẹ các ngươi, các ngươi đi chết đi.

Hoàng Phủ Thiên bị ném từ trên cao xuống một cách bất ngờ, hắn nhìn hai lão già kia mà chửi thề.

Nhìn mặt đất ngày càng ngần, cộng thêm gió bắn nguyên khí quét ra mang theo khí tức hủy hiệt. Giống như hơi thở tử thần bao trùm lên hắn.

- Chằng nhẽ ta chết như thế này sao!

Hoàng Phủ Thiên lúc này chỉ có thể nhận mệnh mà thôi. Khoảng cách đó rơi xuống toàn thân nát vụn, chết không thể chết thêm được.

Trong phút chớp lóe một đạo quang lóe lên trước mặt Hoàng Phủ Thiên, cổ tay hắn được nắm lấy. Cảm giác hơi lạnh tiếp xúc, khoảng cách giữa mặt đất và Hoàng Phủ Thiên vẫn còn mấy trượng.

Sau đó Hoàng Phủ Thiên bị lôi đi tới tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tránh thoát khỏi bãi chiến trường này.

Khi ha người bay đi xa với tốc độ cực nhanh chỉ còn nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, rồi cả thiên địa rơi vào trầm lặng.

Trong một tiếng nổ lớn, nguyên khí ngưng tụ ra đều nổ tung rồi biến mất.

- Phốc!

Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh đã thành công chống đỡ được một chỉ khủng bố kia.

Chẳng qua tuy nói chống đỡ được công kích lần này, nhưng sắc mặt của hai người không tốt chút nào, còn phun một ngụm máu tươi. Cả hai nhất thời bị ép lui về phía sau hơn gần trăm bước mới có thể ổn định.

- Cái chỉ kia quá mức khủng bố rồi! Hai người chúng ta còn bị đánh lui.

Tôn lão quỷ lau khóe miệng rỉ máu, cảm thụ được thương thế trong cơ thể, không khỏi khó tin lên tiếng.

Tuy nói bọn hắn miễn cưỡng ngăn cản được một chiêu của đối phương, nhưng cái giá phải trả này quả thực không nhỏ rồi.

Phải biết bọn hắn chính là cưởng giả đạt tới cảnh giới cuối cùng của Võ Đạo tứ cảnh. Vậy mà tới một chỉ của ngọc phù cũng ép bọn hắn hộc cả máu.

- Chết, nha đầu đó đã chạy thoát rồi. Có thể xuất ra món đồ đó gia thế cô ta chắc không tầm thường, nếu để bị chạy thoát thì không những khó ăn nói với Tiêu Vô Địch, e rằng trưởng bối của cô ta sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái.

Mục lão quỷ rất nhanh đưa ra phán đoán.

Tô lão quỷ cười khổ:

- Thiên Dực Phong Ưng là yêu thú cấp bậc Đại Cực Vị hậu kì, còn là trời sinh phong hệ tốc độ không hề thua kém Thiên Nguyên cảnh chúng tay vài khắc ngắn ngủi vừa nãy e rằng đã bay đi xa rồi, nay chúng ta còn bị nội thương muốn đuổi kịp cũng rất khó.

Mục lão quỷ lóe liên tuy quyết liệt:

- Tô lão quỷ gia cho ta Thiên Khí đơn, ta sẽ dùng nó để bắt nha đầu kia.

- Đành vậy.

Tô lão quỷ bộ dáng xót ruột nhưng vẫn cắn răng, móc ra một hộp gỗ đưa cho Mục lão quỷ, nói;

- Viên đơn này cực kỳ trân quý, ngươi nhất định không được lãng phí nó đâu đó, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

- Tất nhiên là thế.

Đón lấy hộ gỗ. Mục lão quỷ gật đầu đảm bảo.

Trong hộp gỗ có một viên kim sắc hoàn đan với quang hoa lưu chuyển.

Không nói thêm gì, Mục lão quỷ nuốt viên đơn dược vào. Trong tích tắc, hắn rực sáng kim quang, nhìn về phía xa mà độ tốc. Tốc độ đột nhiên gia tăng thêm mấy lần, biến thành một đạo kim quang.

Tô lão quỷ chỉ có thể bất đắc dĩ chậm rãi đuổi theo sau, vừa đi vừa ăn đan để hồi phục thương thế mà thôi.

….

- Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ. Hoàng mỗ vô cùng biết ơn.

Mà Hoàng Phủ Thiên được thiếu nữ thần bí kéo lên Thiên Ưng vội ôm quyền cảm tạ. Ơn cứu mạng không thể không cảm ơn được.

Thiếu nữ thần bí không hề nói gì, chỉ khẽ vỗ đầu Thiên Ưng. Thiên Ưng ngay lập tức tăng tốc, khiến Hoàng Phủ Thiên suýt thì ngã lộn nhào. May mà bám được vào lông của Thiên Ưng mới miễn cưỡng ổn định.

Hắn trong lòng thầm nghĩ có lẽ thiếu nữ này đại khái cũng đoán được ra gì đó, nên mới mượn Thiên Ưng này trả thù. Một phần lỗi của hắn, đối phương không để tâm còn cứu hắn, hai điều này nhịn một chút cũng không chết ai.

Nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của Thiên Ưng thật sự rất nhanh, chắc cũng đã đạt ngang với tốc độ phi hành của Thiên Nguyên cảnh cường giả. Có được loại yêu thú này trợ giúp, thì họa gì cũng có dư sức mà trốn.

Đột nhiên thiếu nữ thần bí kia quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm phía phía sau lưng không biết đang nhìn thứ gì.

Hoàng Phủ Thiên cũng ngó đầu nhìn lại, vậy mà lại phát hiện ra đạo kim quang lao tới với tốc độ kinh nhân.

Nhìn kĩ thì sẽ thấy người lao tới chính là tên mập lùn gọi là Tô lão quỷ bay tới đây mà. Hoàng Phủ Thiên giật mình nói:

- Chuyện gì hả? Tốc độ của hắn sao lại nhanh thế!

- Toàn thân kim quang, lẽ nào là Phổ Độ Kim Quang Phù? Không đúng, nguyên khí nồng hậu hơn, kẻ này chắc đã dùng Thiên Khí đơn đề thăng nguyên khí tạm thời! Tiểu Ưng, mau tăng tốc lên, trong vòng một tuần hương không thể để tên đó bắt kịp.

Thiếu nữ kia đánh giá tình hình xong thì thầm với con Thiên Ưng.

- Thiên Khí đơn? Đây là đơn dược gì hả?

- Là tứ phẩm đan dược, trong vòng một ném hương sẽ nhanh chóng đề thăng nguyên khí tùy theo cảnh giới! Với cảnh hiện giờ của ngươi, uống đơn dược này vào, nguyên khí sẽ sẽ biến thành ngang với Huyền Nguyên trung kì. Đối phương là cường giả Thiên Nguyên cảnh sơ kì, uống đơn dược này, thực lực tối thiểu phải là Thiên Nguyên cảnh hậu kì

Cuối cùng thiếu nữ cũng chịu nói với Hoàn Phủ Thiên, còn nói dài như vậy.

Đan dược tứ phẩm! Hoàng Phủ Thiên không hiểu lắm sự phân chia cấp bậc đan dược. Nhưng hắn hiểu tình huống bây giờ cũng không tốt lắm, đan dược uống vào liền trực tiếp nhảy thăng hai tiểu cảnh giới. So với Tăng Khí tán thì còn ngưu bức hơn.

- Liệu đầu Thiên Ưng này có thể bị bắt kịp không?

- Ta cũng không muốn bị bắt kịp!

Thiếu nữ tuy giọng nói vẫn lãnh đạm như vậy, thế mà Hoàng Phủ Thiên cứ ảo giác nàng ta đang bực nhọc nhỉ.

- Là ngươi Trẩu Viêm! Ngươi hóa ra chưa chết mà được nha đầu kia cứu đi. Chắc hẳn các ngươi có quan hệ đúng không! Hay là nói ngươi chính là giả mạo dệ tử Thiên Nhất môn chúng ta. Được lắm. Ta đã hiểu rồi.

Mục lão quỷ từ xa xa không hiểu mắt tinh thế nào lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên ngồi trên Thiên Ưng, sau đó một loạt phân tích hiện ra trong đầu. Tuy cách làm sai nhưng đám án lại đúng, khiến người ta dở khóc dở cười.

- Đầu óc ngươi tốt như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi.

Hoàng Phủ Thiên bị đối phương đoán bậy đoán bạ mà cũng chọc tới chân tướng làm hắn không biết nói gì.

Nghĩ tới Huyết Quang Độn còn chưa dùng, về mặt lý thuyết thì gặp Thiên Nguyên cảnh cũng có thể đào thoát, đây có lẽ là cơ hột còn xót lại của bọn họ rồi.