Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 58: Q1.

Tuy nhiên, chỉ sau chưa đến một giây, hắn có lẽ là không lo lắng về chuyện quân địch số lượng nhưng hắn lại nhíu mày, sầu não, hắn là lo lắng về thứ khác, đó là, liệu rằng chủ nhân hắn có ra tay hay không, nó còn một chuyện khó nói đến.

Lâm Sung tuy không biết bản thân vì sao lại có chủ nhân, mọi việc làm đều phải tuân theo chỉ thị một cách mù quáng đối với Minh, thế nhưng hắn lại khá là rõ tính tình của Minh, theo hắn biết thì cho dù có là nhà hay địch, Minh thích thì làm, không thích thì chết hết, vì lẽ đó hắn phải lo lắng, cầu mong nếu có sự việc gì thì Minh có thể ra tay, nếu không thật là bất ổn.

Lâm Sung chìm trong suy nghĩ, cao tầng Lâm gia, tính luôn cả Lâm Sung cùng các trưởng lão thì cũng đã tầm khoảng hơn 30 người, họ lúc này đã đứng thành vòng vây quanh mười ghế ngồi cùng cái bàn dài hình chữ nhật. Trong đó chỉ có Đại trưởng lão, Lâm Sung cùng với Minh là được ngồi ghế, số ghế còn lại đều là do người bên Thiên Nhất bang ngồi.

- Ngươi cút!

Quy tắc ngồi ghế rất đơn giản, "mạnh thì được". Lâm Sung và Đại trưởng lão vừa
là Luyện khí tầng 12, vừa là đại diện Lâm gia, tất nhiên là phải chiếm hai ghế. 7 ghế còn lại thuộc về người trên Huyện gồm: Hắc Lâm cùng một nam tử 31 tuổi đều là Luyện khí tầng 12 chiếm hai ghế, năm ghế còn lại thuộc về vừa đúng 5 tên Luyện khí tầng 11 trong nhóm Thiên Nhất bang, điều này không ai phản đối, bởi người ta dù sao cũng là người trên Huyện xuống, vả lại họ là được Lâm gia mời đến.

Riêng có Minh ngồi đó, đối với cao tầng Lâm gia thì ai cũng hiểu, thế nhưng 11 tên kia là có khúc mắt, thành ra chỉ vừa mới tập hợp chưa lâu, chưa nói cái gì vào vấn đề chính, liền là có người bên phía kia đứng ra chỉ mặt của Minh mà đuổi đi, nếu không phải tại đây là Lâm gia thì người này đúng là cầm đao phân thây Minh ra vì cái tội láo xược đòi ngang hàng với cường giả.

Thế giới thực lực vi tôn, cường giả là cần có được sự tôn trọng, không tôn trọng chỉ có một con đường duy nhất, giết người.

Bên phía người Lâm gia liền tĩnh lặng, tất cả điều như có điều suy nghĩ gì đó, đơn nhiên, họ không phải suy nhĩ rằng Minh có điên lên mà giết người hay không, họ là suy nghĩ nếu hai người này đánh nhau, liệu rằng ai sẽ là người thắng, trình độ của Minh và trình độ của người trên huyện, ai vượt trội hơn, họ là mỏi mắt mong chờ.

- Ngươi là chỉ ta?

Minh nhìn tên nam tử chỉ vừ 27 tuổi đang đứng sau lưng Hắc Lâm kinh ngạc hỏi, tiếp đến hắn liền nói

- Bớt giỡn đi, nơi này không phải loại người như ngươi có thể lên tiếng.

Hắn quay người về những vị trí ghế có người

- Chúng ta là nên bắt đầu đi thôi.

Hắn hầu như là bỏ qua cái chuyện vừa rồi, Minh chẳng quan tâm mấy cả lẫn tên
kia cùng việc hắn.

Khóe miệng giựt lên, đảo mắt nam từ nhìn người Lâm gia, Lâm gia không phản ứng gì cũng nhìn hán, ừm, còn có vài ánh mắt khiêu khích hắn làm thịt tên Minh đang ngồi trên ghế.

Không thấy Lâm gia nói gì, hắn như tức điên lên, hắn trông giống cái bịch rác không được người quan tâm?

- Mẹ nó.

"Xoẹt"

Kêu lên một tiếng, tiếp đó thanh đao (đoản đao) liền rời khỏi vỏ, hắn tất nhiên là chuẩn bị nhào vào ăn thịt Minh trong ánh mắt đáng hận của bọn người Lâm gia.

Cái bọn phế vật này dám lơ hắn?

- Dừng lại đi.

Hắc Lâm nhanh chóng đưa tay chặn cái hành động này lại. Trong lòng hắn là cũng có khó chịu, thế nhưng, nhà là nhà người ta, ghế cũng là ghế của ta, tiền thì cũng là nhận của người ta, bỏ qua một lần cho tên tiểu tử này coi như là làm phước đi.

- Hắc Lâm đội trưởng, tên này rõ ràng…

Tên nam tử này vẫn là còn hùng hổ, dữ tợn

- Ta biết, ngươi cố gắn nhịn đi, để ta giải quyết.

Không đợi nam tử nói hết, Hắc Lâm chen vào, ý hắn đã quá rõ.

Nam tử nghe vậy liền chỉ có thể nén giận xuống mà thôi, hắn có cái ánh mắt chằm chằm nhìn Minh không dứt.

- Hư ừm, nơi này người nào là gia chủ?

Hắn đảo mắt nhìn về hai người ngồi Lâm Sung và Đại trưởng lão hỏi, theo suy tính thì chỉ có một trong hai người này.

- Là ta. Có chuyện gì sao?

Lâm Sung từ trong tâm tình tỉnh lại lên tiếng, hắn cũng hơi khó hiểu chịu xảy ra, nhưng mà ánh mắt bọn người kia có xu hướng nhìn Minh, nghĩ nghĩ chút liền hiểu, cái này rõ ràng là đang xem thường chủ nhân hắn không có thực lực.

- À, ngươi nhìn, trên cái dãy bàn này chỉ toàn người có thực lực, ý vậy ta không
hiểu vì sao có một tên tiểu tử miệng còn chưa dứt sữa được quyền ngồi nơi này, là con trai ngươi?

Hắc Lâm có sự lạnh lạnh trong đó nói.

Lâm Sung khó chịu định phan ứng liền bị Minh nhìn một cái, hắn là không nói gì, hắn để Minh giải quyết.

- Không cần phải khó hiểu như vậy, ta ngồi nơi này, đơn giản là vì ta có thực lực. Nhìn ta tuổi tác không lớn nhưng cũng là Luyện khí tầng 12, nếu không tin, các ngươi có thể thử.

Khoanh tay, gác chân ngồi tựa nghiêng ghế thoải mái, hắn là nói ra như vậy.
Hơn chục người giật mình, tên nhãi này còn tự sướng, ảo tưởng sức mạnh

- Nhóc con khoác lát, đừng giỡn mặt với bọn ta.

Hắc Tùng âm trầm suy nghĩ, trong khi đó bọn người bên dưới là vẻ mặt đăm đăm, nhất là tên nam tử 27 tuổi kia, bọn hắn một bộ cho là Minh nói láo, bộ cái tên tiểu tử này là thiên tài của các đại gia tộc trên huyện rơi xuống trấn nhỏ dạo chơi, đùa à.

- Ta nói rồi, các ngươi có thể thử.

Minh cứ bình thường như thế, hắn không quan tâm mấy biểu cảm bọn này.

- Nếu ngươi đã nói vậy, chúng ta liền thử.

Hắc Lâm mở miệng, hắn cũng là muốn kiến thức, có phải hay không tên nhóc này sợ đến phát tè.

- Ngươi lên thử.

Nhìn nam tử 27 vẫn còn nóng giận đó, hắn ra lệnh.

- Tốt.

Nam tử cười lên quái dị, hai tay bắt bắt nhau, vẫn là có nghe tiếng bẻ tay kêu lên "rộp rộp". Hắn bước lại chỗ Minh.

- Ngươi nếu đỡ được một quyền toàn lực của ta, ngươi liền có thể ngồi.

Nam tử nói với Minh, hắn với toàn bộ khí lực của Luyện khí tầng 10 đỉnh, hắn chắc chắn tự tin vào bản thân có thể cho Minh nhừ tử, nói với Minh chỉ là để Minh thấy sợ liền tự động chạy, cái này coi như là cho Lâm gia chút mặt mũi.

- Ừm, đánh đi, ta không quan tâm, nhưng nhớ là phải toàn lực, bởi vì điều
ngươi không tin nó liền là thực.

Minh không quay đầu, hắn chỉ là nói như thế, mặc kệ nam tử phía sau hắn sắc mặt xấu hẳn, cái này là rõ ràng xem thường nam tử đến cực độ.

- Ngươi được, ngươi được.

Lửa giận đạt đến cực hạn, hắn bây giờ méo có để ý đến mặt mũi Lâm gia nữa.

- Vậy thì tiếp quyền.

Nắm chặc quyên phải, khí lực dồn vào đạt đến 1698 cân tụ lại, một quyền chỉ như tiếng gió lướt qua đến sau đầu Minh mà oanh tới, quyền này chắc rằng chưa đến 1 giây sẽ trúng đích, hắn dự là muốn giết Minh ngay tại đây, đánh nát cái đầu của thằng nhóc láo toét.

Xung quanh, mọi người ai cũng lẳng lặng nhìn, nhưng mà đa số là thở dài, bởi bọn họ biết, với cái quyền pháp đơn giản thế này, cho dù có đánh sau lưng thì cũng chẳng làm được gì Minh, Minh trình độ không cùi như vậy.

"Phộp"

Một tiếng vang nhẹ vững chắc kêu lên, nhìn lại, một quyền của nam tử chỉ vừa dừng cách đầu Minh đúng 5cm, nó đã bị bàn tray trái của Minh chặn lại một cách đầy coi thường, bởi Minh, hắn không hề quay đầu lại, hắn vẫn là nhìn về phía trước, còn tay thì giơ ngược ra phía sau, không chú ý lắm một quyền của Minh,
cái này còn không phải coi thường thì là gì.

- Về chỗ đi thôi, chúng ta còn việc phải bàn.

Hất bàn tay của nam tử ra, Minh bình thường nói.

Thường thì với người chủ động ra tay với hắn, hắn liền là giết, nhưng trong trường hợp này, hắn vẫn là không vội, đợi một hồi tra rõ tin tức liền sẽ có tính
toán.

Nhìn bọn người này, đảo mắt một cái hắn liền biết hết thực lực, hắn là chán nản rõ có thể trông thấy, xem ra sau một giấc "ngủ" dài, thế giới vẫn là không có quá nhiều biến cố, trình độ vẫn là không phát triển bao nhiêu.

Việc Vũ gia, hẳn là cũng không cần tới bọn này, nếu tin tức rõ ràng, hắn liền là thịt luôn bọn này, đến Vũ gia chỉ cần mình hắn là được, đi nhiều vướng tay vướng chân.

Hắn có ý nghĩ xấu đến như vậy, bọn người kia nào có biết, bọn hắn là là đang chìm vào khoảng khắc giật mình.

Nhẹ nhè, dứt khoát, gọn gàng chính là thứ mà Minh đã làm khiến bọn hắn đớ người, bọn hắn hiện đã thông ra, trong lòng là sự hết hồn đầy rung động.

Đặc biệt nhất vẫn là Lãnh Huyết luôn im lặng nãy giờ, hắn là tim đập thình thịch
không dứt, hắn giống như là gặp được người yêu vậy, nhìn Minh đầy lửa nóng.

Hắc Lâm ngồi đó, hắn dần có suy tính, đợi xong cái này, hắn liền đi nói chuyện riêng với Minh.

- Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, lo chuyện chính sự trước rồi lại nói tiếp.

Đảo một vòng, cảm nhận ánh mắt ghê rợn của một thiếu niên 17 tuổi, Minh là có chút hứng thú, hắn có thể cảm nhận điều gì đó đặc biệt đến từ thiếu niên này.