Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 57: Q1.

Đó là quy luật tự nhiên, cũng nhờ vậy mà người ta mới có hai từ "thiên tài", người mang hai chữ "thiên tài" tức là người sinh sau, đẻ muộn nhưng lại có tu vi ngang bằng hoặc hơn với những người đi trước.

Bên trái cũng là một thế lực bang phái có danh tiếng, Huyết Chiến bang, bang này không ai khác mà chính là Vũ gia bỏ tiền thuê về đối phó Lâm gia với tổng người là 13 người, 12 người là Huyết Chiến bang, một người còn lại là người Vũ gia.

Dẫn đầu đội ngũ này liền là một nam tử 30 tuổi vai u thịt bắp đầy to lớn, thành viên còn lại cũng là từ 32 tuổi trở xuống, tu vi tựa như bên kia, yếu nhất là Luyện khí tầng 10 với binh đao bén nhọn đều có sẵn trên tay.

Cũng không biết sự trùng hợp là do trời ban, định mệnh hay là do người cố ý sắp xếp, hai đội ngũ này, hai bang phái này đúng là có xích mích từ lâu, thỉnh thoảng thì cũng có đánh nhau vài lần nhưng không quá đẫm máu, nay lại là một vì Lâm gia, một vì Vũ gia, bọn họ đã là địch lại là địch, không biết rồi bên nào sẽ thắng, còn sống mà về, bên nào sẽ thua, chôn thây nơi xứ người.

Mà cho dù kết quả có ra sao, tổn thất cho cả hai bang liền là không lớn, hai bang này có số lượng thành viên nhiều, nhiều lắm, Luyện khí tầng 12 thì vài chục người, bên dưới liền là vài trăm, Linh sư thì cũng có vài vị cấp thấp làm Bang chủ và phó Bang chủ đứng đầu một bang.

Lâm gia và Vũ gia mời đến cũng chỉ là những tên cùi mía nhất trong bang mà thôi.

- Hắc Lâm đội trưởng, đã gần đến Vu Dương trấn, xem ra chúng ta sẽ là một mất một còn tại trấn này rồi đây.

Bỏ qua những người bên cạnh và phía sau, một vị nam tử gần 30 tuổi vai u thịt bắp, ngồi trên con ngựa dẫn đầu bước đi từ từ trên đường, hắn mỉm cười nhìn đến bên trái bản thân, nhìn đến một nam tử gần 34 tuổi dẫn đầu đội ngũ bên đó.

- Một mất một còn? Ngươi lại cứ nói đùa đấy Tần Húc, ngươi nghĩ với cái đám người rác rưởi của ngươi liền là ăn chắc bọn ta, một đám gà đất chó cảnh mà thôi.

Vị nam tử 34 tuổi dẫn đầu Thiên Nhất bang được gọi Hắc Lâm đó liền cười lên đầy vẻ xem thường nói, hắn cũng không hề nhìn qua phía bên cạnh nhóm người Huyết Chiến bang.

- Nhóm nào gà đất chó cảnh thì ta không biết, ta chỉ biết là một cái bang gần tàn hơi mà thôi, nói lắm, không chừng vài tháng nữa là biến mất khỏi bản đồ.
Nam tử vai u thịt bắp mỉm cười, khuấy khuấy chê cười cũng có sỉ nhục.

- Con bà ngươi, ngươi vừa nói cái gì?

Hắc Lâm bên kia liền nổi lửa giận, biết rõ hắn là đang chọc tức bản thân, nhưng mà nghe những lời này lòng hắn liền không được yên, cái này rõ ràng là đang sỉ nhục bang hắn.

- Ta đâu có phải nói Thiên Nhất bang của ngươi đâu, ngươi làm gì ghê vậy. Ha hả.

Nam tử 30 tuổi được gọi là Tần Húc giả bộ phân bạch, sau đó là cười gian lên rất lớn, người đi theo hắn cũng là cười to lên cùng hòa thành âm thanh tạo nên lửa giận trong lòng đội ngũ bên kia. Tần Húc là biết Thiên Nhất ban đang gặp khó khăn.

- Ngươi…

Hắc Lâm tức đến run người, người dưới trướng hắn là tay siếc chặc đao kiếm, chuẩn bị chỉ cần một câu liền là chiến.

Ngay lúc này bỗng có một bàn tay đặt lên vai Hắc Lâm.

- Hắc Lâm đội trưởng không cần phải như vậy, bọn hắn liền là sẽ chết, người chết thì không cần phải tức giận.

Ngựa song song ngựa, nói nhỏ nhẹ với Hắc đội trưởng, thiếu niên rõ ràng là người trẻ tuổi nhất nhóm cười gằn đầy gian hiểm, hắn cũng là một tên cuồng chiến.

Thiếu niên này tên Lãnh Huyết, là một tên thiếu niên đến từ một trấn nhỏ xa xôi vừa gia nhập Thiên Nhất bang không lâu.

Không có gì để nói về thiếu niên này hơn ngoài hai chữ thiên tài, năm nay 17 đã là Luyện khí tầng 10, so ra, không nói về chiến đấu thì thiếu niên này có tu vi đã ngang với những con cháu bình thường của đại gia tộc trong Huyện, phải biết hắn là đến từ một trấn nhỏ, có tu vi như thế liền cũng đã biết hắn có điều nổi trội.

Lần này đi về Vu Dương trấn nhận lệnh, đó cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Lãnh Huyết, với cái sở thích cuồng chiến, hắn đơn nhiên là rất phấn khích, vả lại hắn cũng muốn xem thử, ở các trấn nhỏ khác có thiên tài như hắn hay không.

Nhìn Lãnh Huyết, Hắc Lâm liền cố bình ổn lại, Lãnh Huyết nói cũng rất đúng, bọn người liền sẽ sắp chết, đôi co không có ý nghĩa.

Hắc Lâm cùng Lãnh Huyết có một mối quan hệ khá thân cận, bởi dù sao thì người tuyển Lãnh Huyết vào bang cũng là Hắc Lâm, bởi vậy, chịu nghe Lãnh Huyết nói và không nóng giận với một kẻ cấp dưới dám cả gan nhắc nhở hắn cũng là điều dễ hiểu.

- Hừ, gà đất có cảnh hay là rác rưởi thì đến lúc chiến liền là biết.

Bỏ qua chuyện tranh chấp do bị "nói đúng chỗ đau", Hắc Lâm lạnh lùng nói, tiếp đến liền là không đếm xỉa gì nữa.

- Được thôi, vậy thì cứ chờ.

Tần Húc thản nhiên mỉm cười, sau đó liền cũng không quan tâm bên phía Hắc Tùng, có vẻ hắn có nắm chắc chiến thắng trận này, chưa kể bên hắn lại dư ra một người, một người tuy là chỉ có chút, nhưng lại là lợi thế rất nhiều.

Hơi quay đầu, Tần Húc nhìn về phía đội hình của hắn, hắn nhất là tập trung vào một cặp song sinh nam tử tuổi chừng 24, 25 tuổi khẽ gật đầu chào hỏi, đó cũng chính là con át chủ bài của hắn.

……

- Tất cả tránh đường!

Giữa trưa, trời nắng khá chói chang.

Hai đoàn người, hai người ngựa dẫn đầu, chia hai bên từ từ nhẹ nhàng bước vào Vu Dương trấn thông qua cửa phía Bắc.

Người dân gần đó thấy sự hung hãn bên trên những con ngựa liền cũng không cần ai nói mà tự động tách ra sát vào lề nhà để cho đoàn người tự nhiên như vào nhà của bản thân mà tiến đến.

- Dược Các?

Đi đến trên con đường to lớn nằm giữa Vu Dương trấn, Tần Húc cùng Hắc Lâm nhìn đến một tòa lâu các cao ba tầng liền có chút nhíu mày, bọn hắn đang là nghi ngờ "Dược Các" này là cái "Dược Các" khác hay là một phân nhánh của "Dược Các" tại Vân Diệu huyện, nếu là "khác" thì không nói, còn nếu là "phân nhánh" thật thì bọn hắn liền rất tò mò, tại nơi khỉ chim mèo gào, cục gạch bằng cục bạc (ý nói tiền bạc nơi này khan hiếm) này, Dược Các phân đến đây làm gì, rãnh rỗi?

Nghi ngờ thì cũng là nghi ngờ thoáng qua, tò mò thì cũng chỉ là tò mò chốc lát, bọn hắn vẫn là thực hiện nhiệm vụ mà đến nơi trú đóng "Lâm, Vũ" để bàn thời gian đánh nhau, còn Dược Các thì kệ, dù sao thì nó cũng đâu có liên quan gì, gặp qua liền chỉ là tự dưng hiếu kì chút thôi.

Không lâu sau, hai đoàn người, hai con hẻm, hai con đường, hai ngã rẽ, tất cả đều chuẩn bị cho một trận chiến vài ngày tới.

….

Trong Lâm gia,

Tại phòng đại sảnh to lớn có thể chứa được đến gần cả 100 người, 11 một người trên Huyện cùng với tất cả các cao tầng Lâm gia đều có mặt, trong đó đơn nhiên là phải có mặt của Minh, bọn họ tụ tập lại tại nơi đây chỉ với một mục đích duy nhất, diệt Vũ gia hoặc vong gia.

Trên một cái bàn dài với hơn 10 người ngồi trên 10 chiếc ghế duy nhất trong phòng.

Lâm Sung ngồi tại một trong 10 chiếc ghế duy nhất này nhìn đoàn người từ trên Huyện vừa đến ngồi trước mặt cùng với đệ đệ của hắn sau lưng (là người dẫn đường cho nhóm Hắc Lâm về Vu Dương trấn), hắn không khỏi thở dài, phải chi "chủ nhân" về sớm hơn, giết đến Vân gia làm giảm thực lực Vũ gia sớm hơn, thì nào còn cần tốn một khoảng tiền tích góp gần 10 năm của Lâm gia mà mời những tên này về, ài…Thôi thì bây giờ lao đã phóng thì chỉ có nước theo, chứ cách đây vài hôm mà báo hủy vụ việc trong khi bọn người này đang trên đường đến đây thì thật là có chuyện.

Lâm Sung lúc này đây thở dài như vậy cũng chỉ vì chưa biết đến hai chuyện.
Một, thực lực của 11 người này không phải đơn giản như hắn nghĩ. Là người thuộc một bang phái chuyên đâm thuê, chém mướn, bảo tiêu,… chắc hẳn liền là phải tập luyện kĩ năng đánh nhau rất nhiều, chiến đấu, chém giết cũng rất nhiều, bởi vậy kinh nghiệm chiến đấu là không cần phải nói, Lâm gia luôn yên bình lại ít luyện binh chắc chắn là không có cửa để sánh.

Mỗi một người trong mười một người này trên tay cầm đao kiếm nếu là không nói ngoa liền là có thể ác chiến với năm người Lâm gia cùng tu vi và có vũ khí, nói không chừng trận chiến còn có thể "nhẹ nhàng" hơn chứ không phải ác chiến.

Hai, Vũ gia cũng có viện trợ, cái điều này thì đệ đệ của hắn vừa về chưa kịp nói liền đã phải tập hợp tại nơi này.

Cũng đúng lúc này, đệ đệ hắn là cuối xuống ghé sát tai hắn nói tình hình Vũ gia vừa cũng mời người đến khiến hắn khá là giật mình, thế nhưng hắn không có lo lắng gì, có chủ nhân nơi đây, cho dù ngàn tên đến đều cũng phải chết.

*Tác giả: lưu ý nhé mọi người, Tác viết những đoạn này cả trước đây và về sau, cũng không phải câu chương, câu chữ hay là không biết rút ngắn, cô động, súc tích. Tác viết như thế cũng chỉ là cho nó thêm chân thật, dễ hình dung mà thôi, cuộc sống mà, nó nào có sắp xếp được, phải có trước có sau, lúc này lúc khác….tks mọi người đang còn ủng hộ, dự là mấy ngày tới Tác sẽ viết ít chương đi, để kịp hoàn thành "Đại Cương" truyện nộp cho BTV để cầu may "NhẬP bảng" kiếm tiền:))
À quên, cái trên chỉ là ý kiến cá nhân của Tác, nếu mn thấy nó không cần thiết thì báo Tác nhé, tác sẽ sửa lại:((