Chương 54: Nghĩa của từ "cứu"

Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 54: Nghĩa của từ "cứu"

Một con ngươi lạnh lẽo đến thấu xương nhìn nam tử đầy sợ hãi co đầu rụt cổ trong góc nhà, Minh đưa ra yêu cầu. Hắn có lẽ là tự thân sẽ kiếm được nơi "cất" người Vân gia, thế nhưng hắn lại thích làm việc này.

- V..â..ng.

Nào có lựa chọn khác, tên này lập tức vâng vâng, dạ dạ, làm tất cả yêu cầu của Minh, bằng mọi cách hắn muốn được sống, Vũ gia ngày tàn rồi, Vũ Văn, người mạnh nhất cũng đã bất động, không ai có thể giết tên mặt nạ này.

Vòng vòng, quanh quanh, co co, hai người đi đến một gian nhà to lớn tại trung tâm phía sau cách khá xa nơi cửa ra vào, hiện tại lúc này, vẫn là còn hai tên Luyện khí tầng 10 canh giữ căn phòng được đóng kín và chốt lại.

Nói đến Vân gia thì tất nhiên dân số không có nhiều bằng hai đại gia tộc Vũ – Lâm, tu vi cao nhất của Vân gia thì cũng chỉ là Luyện khí tầng 10 đỉnh mà thôi, không những thế, đa số phần lớn con cháu trong Vân gia thì cũng đã bị Lâm gia "nhốt" lại, số người còn lại của Vân gia là rất ít, tất cả cao tầng hầu như là bị nhốt tại căn phòng này, riêng gia chủ hay những người Luyện khí tầng 10 thì bị giam ở Vũ gia, con cháu còn dư lại cũng đang ở bên đó làm công cơ cực.

- Vũ Lực, đây là?

Hai tên giữ cửa liền chỉ Minh mà hỏi, bọn hắn là không biết Minh., cũng không biết vì sao tên này quần áo gì toàn là máu, mới ăn tiệc về?

Có vẻ là ba người này quen nhau và hầu như mọi chuyện xảy ra ở đằng trước cổng Vân gia, hai người canh cửa này cũng không rõ lắm, bọn hắn chỉ là chịu trách nhiệm canh trừng nơi đây, với trình độ của Vũ gia tại Vu Dương trấn, bọn hắn không có tin rằng mọi người lại chết hết nhanh vậy.

Nghe vậy, tên nam tử đưa Minh đến cũng là vẻ mặt đầy mướp đắng khó coi còn hơn ma quỷ không nói một lời, ánh mắt hắn chỉ là sự sợ hãi và đau khổ tràn ngập.

- Ừm, để ta tự giới thiệu

Minh đột ngột chen vào, lời nói có chút là vui tính.

- Ta là Diêm Vương, ha hả, đến lấy mạng hai ngươi.

Rất tự nhiên, rất vui tươi, lời nói của Minh nghe vào liền tưởng như là hắn đang đùi, một trò đùa không mấy vui, thế nhưng nó không phải đùa.

"Vụt"

Khoảng cách bốn người rất là gần nhau, chỉ là kém nhau vài bước mà thôi, với cái khoảng cách này cùng với trình độ Luyện khí cảnh không ai sánh bằng, Minh rất dễ dàng như một cơn gió lướt đến hai người.

" Phốc" hai cái đầu lâu bay ra ngoài, đôi mắt bọn họ mở to không biết chuyện gì xảy ra.

Đôi tay hắn lại dính đầy máu tanh, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên khi sống lại, Minh dùng chính bàn tay bản thân như một con dao mổ để giết kẻ mà hắn cho là nên bị giết.

"Hít hà.."

Thở ra một hơi, hắn không quay đầu, lặng nhìn căn phòng to lớn cùng với tiếng nói chuyện xì xào, ồn ào bên trong truyền đến, hắn nói với người nam tử đưa hắn đến.

- Ngươi đi đi, ta tha ngươi một mạng.

Dù tà ác, dù giết người không gớm tay, dù không tuân bất cứ luật lệ nào, dù làm việc chỉ vì mục đích, thế nhưng hắn vẫn giữ lời đã nói.

Nghe được những lời thở dài đó, những lời dịu nhẹ như một tên giang hồ gác kiếm đó, lòng nam tử Vũ gia nhẹ lại.

- Được.

Cố lấy dũng khí, hắn quay đầu rời đi lặng lẽ.

"Xoạt"

Chỉ vừa bước ra một bước, một bàn tay lạnh lùng xuyên qua lồng ngực hắn đến từ phía sau lưng.

Nhìn trái tim đang đập thình thịch yếu ớt trong bàn tay lạnh lùng đó, hắn cười, cười lên một cách đau khổ, cười lên một cách tiếc nuối, cười lên một cách đầy chế giễu bản thân, làm sao có thể tin được lời của Ác Ma chứ? Tim dần ngừng đập, hắn gục đầu xuống, cơ thể mềm nhủn từ từ ngã nằm trên tay Minh.

Bóp bẹp trái tim còn nằm tại lòng bàn tay, thả xuống, Minh rút tay ra, quay lại căn phòng như chưa hề có việc tội lỗi gì. Hắn không hề tuân theo bất cứ luật lệ nào, kể cả bả thân hắn đặt ra, giết người chỉ như ăn cơm, rãnh thì làm, thả đi làm gì.

Hắn chính là con người như vậy, một khi đã không giết thì thôi, nhưng nếu đã giết rồi thì giết cả đám cho đã giềng, diệt gia, diệt Môn, diệt Tông, diệt tộc là những việc hắn rất yêu thích cho cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Hắn giết người chỉ có hai lựa chọn, thích thì giết, cho dù người đó có ngoan hiền, tốt bụng, không thích thì không giết, cho dù người đó có lôi ra 18 đời tổ tông của hắn, hắn cũng không giết…

"Kẹt"

Nhẹ nhàng mở cánh cửa to lớn, bên trong phòng dần hiện ra trước mắt hắn rõ từng cảnh, một mùi hôi thối lập tức ùa ra bên ngoài như thác đổ.

Hơn 50 cặp mắt nhìn đến hắn, tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Khụ khụ"

Một lão già xem như là 70 tuổi ho lên, có lẽ là bệnh tật đã xuất hiện trong các không khí ẩm thấp, hôi thối đầy nấm mốc như thế này, người già và trẻ nhỏ chắc
là chịu không được.

- Bất ngờ lắm sao?

Minh mở miệng đầu tiên

- Báo cho các ngươi tin mừng, tất cả người Vũ gia nơi này đều bị ta diệt gọn rồi, vui không?

Giọng nói hắn cứ sao sao ấy, nó giống như là nửa thật, nửa giả, nửa quan tâm, nửa thờ ơ. Hắn không phải đến đây để cứu người Vân gia?

- Cái gì, ngươi nói là thật?

Hắn nói ra câu kia, đơn nhiên là không một vị trung niên nào ở trong này dám mở miệng hỏi ngược, bởi ai cũng sợ, còn sợ cái gì thì khi được đặt vào tình huống đó, ngươi sẽ hiểu. Lời trên là do lão già thân mang bệnh hơn 70 tuổi nói, hắn đúng là cũng biết sợ, thế nhưng trong này ai cũng là còn cháu hắn, hắn không hỏi thì ai hỏi đây, hắn cũng đã sống đủ lâu.

- Thật, các ngươi nhìn.

Hắn tránh người qua một bên, để lộ ra hình ảnh ba thân xác nam tử của Vũ gia nằm chết ngay bên ngoài cửa phòng, đây là bằng chứng cho điều hắn nói.

Nhìn đến ba cái xác, bọn người bên trong hơn 50 người liền là tạo ra một bầu không khí vui mừng sơ sơ, bắt đầu xì xào, trao đổi những câu nhỏ nhẹ, an lòng.
Nói là sơ sơ là vì bọn hắn vẫn không biết là tên nam tử mang mặt nạ này là đến cứu họ hay là vì ý gì khác, bọn họ cũng còn đó lo lắng.

- Vậy, ngươi là đến cứu chúng ta?

Lão hỏi

- Có lẽ, nhưng trước đó ta cần hỏi các ngươi một chút.

Hắn lộ ra vẻ bình tĩnh

- Trong đây, có ai là cha mẹ của Vân Linh muội tử.

Lời này nói ra liền quá mức giả dối, bởi sắc thái trong lời này đó là sự nhẹ nhàng, nồng ấm, chứa chan yêu thương như một người anh trai tìm người thân giúp em gái vậy, với tính cách của hắn, đó không là giả dối thì là gì.

Kiếm người bằng cách này sẽ rất thành công

- Là…chúng ta…

Dù ban đầu rất là khó xác định Minh tốt xấu, nhưng khi nghe đến những lời ấm áp, chân thành như thế này, một đôi nam nữ trung niên tuy khá run nhưng vẫn là nhận dạng đưa tay lên.

Không những Minh, vài cặp mắt khác cũng là tìm đến nhìn bọn họ.

Nam tử là người có gương mặt chữ điển, có cơ thể bình ổn, khí thế còn khá thịnh, bắp thịt là có nhưng bị nhốt vài ngày không hoạt động và dinh dưỡng chắc là không đủ nên trông hơi thiếu sức, mặc dù người này đúng là có tu vị Luyện khí tầng 7.

Nữ tử là một thiếu phụ trung niên, gương mặt hơi nhăn nheo nhưng vẫn còn giữ được đâu đó nét mặt xinh đẹp tuổi xuân, da dẻ trắng trẻo có chút dính nhám, chắc là vì không được tắm táp thường xuyên, nàng ta là có tu vi cũng là Luyện khí tầng 7.

"Khá giống, có nét tương tự" Minh kết luận, người đã tìm được.

- Con ta, ngươi quen biết con ta?

Chưa kịp hành động gì, thì người thiếu phụ đã lên tiếng, tình mẫu tử là không thể so sánh, đong đếm được.

Điều này nó lại như chắc chắn thêm rằng Minh đã tìm đúng người, nếu mang hai người này về Lâm gia để gặp lại Vân Linh, chắc nàng ta vui mừng lắm, món quà này hắn tặng nàng là có ý nghĩa, có khi tình cảm giữa nàng ta và hắn lại được tăng lên.

- Đúng, ta có quen biết nàng.

Minh đứng trước cửa phòng, hắn vẫn là giọng ấm áp người đó nói, có điều, lúc này hắn không có tiến đến để tiếp chuyện, nâng đở hay tạo mối quan hệ tốt đẹp gì đó với cha mẹ Vân Linh, hắn chỉ là quay người, dần dần khép cánh cửa lại trong khi mọi người khó hiểu, nghi hoặc hành động này.

- Chúng ta đúng là có biết nhau.

Không còn ấm áp, không còn dịu dàng, lời này ra đã như là từ cửu tuyền địa ngục truyền đến, nó như âm thanh ma quỷ vẫy gọi từ 18 tầng địa lao vang vọng khắp phòng.

Minh quay người lại đối diện mọi người, phía sau chiếc mặt nạ đó, một nụ cười tàn ác đến mức ghê rợn hiện ra, nụ cười này, nó là hiện thân cho sự hủy diệt của hắn, đôi bàn tay hắn chuẩn bị lại nhuốm máu.

- Địa ngục mở!

Âm trầm hạ ra một âm, Minh như một tia chớp càng quét khắp phòng…

- AAAAAA…

- Tha ta, tha ta…

- Chạy, chạy mau…

Từng tiếng la hét vang vọng khắp phòng, âm thanh nối liền liền không dứt, nó có lẽ đúng như tên gọi "Địa ngục mở, thu khắp hồn người".

Đây chính là hành động cứu Vân gia ngay ban đầu của hắn, từ cứu, nó không phải là cứu người, cứu đối với hắn, nó còn có nghĩa lý khác, nó là sự giải thoát.