Chương 51: Vũ Văn chiến!

Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 51: Vũ Văn chiến!

Không chừng chờ, không có cho người khác chớp mắt về cái chết của Lục trưởng lão, Minh đập một tay còn đang thấm đẫm máu tươi thật mạnh xuống đất, cơ thể mang theo kiếm bật dậy một cách thẳng đứng, hắn như một mũi tên lao về phía hai người Thất trưởng lão đã rất gần mà không kịp phản ứng.

Lao đến như lóe mắt, Thất trưởng lão và Vũ Lợi cũng không thể thấy rõ cái gì, bọn hắn chỉ là nhìn ra Lục trưởng lão chết ra sao, tiếp đến liền là mơ hồ khi thân ảnh Minh lướt qua, thế nhưng, bằng vào kinh nghiệm, bằng vào phản xạ, bọn hắn vẫn là chém ngang trước mặt một kiếm, bọn hắn bị buộc phải chém, nếu không chuyện xảy ra kế tiếp liền khó nói.

Một tiếng "keng" vang lên, tiếp đó là tiếng "rắc" nối tiếp mà đến. Hai cái đầu lập tức bay lên không uốn lượn một vòng.

Thất trưởng lão và Vũ Lợi chết, chết rất nhanh, bọn chúng đúng là đoán được nước bước tiến công của Minh, thế nhưng tu vi bọn họ lại quá yếu, khí lực so với Minh là một con số nhỏ nhoi, vũ khí có thể ngang bằng, khí lực làm sao bằng đây? Kiếm gãy, mạng lìa là kết quả của họ.

Mắt phải mờ nhạt, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, nhặt lên hai thanh kiếm dưới đất trong tay hai cổ thi thể, hắn phóng mạnh về phía sau, rồi lập tức trần đầy vô tình mà hướng đến bon người Vũ gia còn lại chém giết.

"Phốc phốc"

Hai người Vũ gia nối tiếp nhau, chết đi trong im lặng với bộ mặt sửng sờ khi tận mắt chứng kiến cái chết của ba vị cao tầng chỉ chưa đến 3 giây, bọn hắn ý chí đều mất hết.

- Á aa a aaa….

- Ta liều mạng với ngươi

- Mẹ ơi, xuân này con không về…

Như hổ lạc vài giữa bầy lợn nuôi, Minh lạnh lùng, nhanh lẹ gặt đi từng mạng sống hắn có thể, những người may mắn chạy đi quá tầm, hắn cũng bỏ quan, nói trắng ra thì hắn làm biếng rượt đuổi, chạy được thì cứ chạy, giết được thì cứ giết.

Phía trên nóc nhà quan chiến, Vũ Văn sắt mặt sa sầm, hắn đã hiểu vì sao độ khó của nhiệm vụ lại là 10 sao, là số sao biểu hiện cho độ khó cấp "Thần", cấp bậc cao nhất của hệ thống.

Trong trận chiến vừa rồi, hắn quả thật là nhìn khá rõ từng cử động của Minh, cách giết người mau lẹ của Minh, có điều, hắn nhìn ra nhưng hắn lại không thể làm ra thứ tương tự, hắn đã thua, thua Minh ngay từ lần đầu gặp mặt.

Đôi tay hắn siếc chặc, lộ vẻ kiên định, hắn tự nhẩm lòng rằng bản thân phải cố gắng hơn nữa, hắn phải vượt qua Minh và lấy mạng hắn để trở thành "Thần".
Hắn hi vọng nhiệm vụ sẽ đến nhiều chút, phần thưởng cũng nhiều chút, chứ với cái thân thể cùi bắp này, việc hấp thụ linh khí là quá chậm, tu vi hắn nếu không nhờ nhiệm vụ liền là dưới đáy chót của Minh. Vì thế, nhiệm vụ "Tiêu diệt binh đoàn đến từ Huyện do Lâm gia mời đến" hắn phải hoàn thành bằng mọi cách, nếu không, hắn sẽ bị bỏ rất xa.

Vũ Văn là có thể tự cho bản thân thua thiệt ở khía cạnh giết người, thế nhưng nếu nói về khí lực, hắn tuyệt đối cho rằng hắn mạnh hơn Minh, bởi hắn "biết", Minh cũng chỉ như những người khác, khí lực tối đa chỉ đạt 3000 cân, còn hắn nay đã là 6578 cân, hắn là Chuẩn Luyện khí tầng 11, chỉ cần tu vi tăng cao, rèn luyện cơ thể tăng tốc độ đuổi theo tốc độ của Minh, hắn không thua, thành "Thần" nằm trong vòng tay.

Hắn dự là quay người rời đi, nhưng….lúc này có nhóm người tới, buộc hắn phải ở lại...

Đối diện hắn, phía bên kia, trung niên nhân bên ngoài, bên trong lại là một lão già đã 80 tuổi, hắn quan chiến Minh giết người, ngay lập tức buông bỏ luôn bình rượu mà ngơ ngác, run lên đầy phấn khích trong nội tâm, cái hắn vừa nhìn hình như không phải là cuộc giao chiến của Luyện khí cảnh, cái này rõ ràng là một
người trưởng thành đang đánh đít bọn nhỏ.

Không nói đến cách giết người lạnh lùng của tiểu tử này, hắn chỉ là nhìn đến cái tốc độ của tiểu tử, hắn liền đã biết, tiểu tử này nếu đặt trong Huyện cùng so sánh với những thiếu niên cùng lứa thiên tài khác, tiểu tử là vô địch, tốc độ không một Luyện khí cảnh nào có thể theo kịp.

Tên nhóc này, hắn đã chắc chắn phải có.

"Không biết đứa tên tiểu tử này cho Các Chủ, Các Chủ sẽ phản ứng như thế nào đây?" hán nghĩ thầm trong lòng.

Hai người trên nóc nhà, hai người quan chiến, hai suy nghĩ khác nhau, hai cảm tưởng khác nhau, thế nhưng bọn hắn lại không biết rằng, vừa rồi Minh chỉ là sơ sơ xài xài thôi, thực lực của hắn chưa bại lộ ra quá nhiều đâu.

Ngay lúc này đội ngũ gồm 12 người tất cả đã đến ngay Vân gia,

- Chết hết rồi sao?

Nhìn máu me chảy dài, xác người phân khúc tụ hợp lại một chỗ, người sống thì không thấy sau một cái đảo mắt, Tứ trưởng lão tuy cất thành tiếng, nhưng lòng lại không thể cất lên lời gì, nội tâm hắn chỉ là sự, mất mác.

- Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Vũ Lợi, đều chết rồi.

Một vài tên sau lưng hắn quan sát từng khúc người, nhận diện từng khuôn mặt, thấy đến nhiều mạt, bọn hán là tuyệt vọng đau thương mà nói, tiếng nói tuy khá là nhỏ nhung vẫn là đủ vang để tất cả có nghe thấy.

- Là hắn, là hắn giết!

Một tên cao tầng chỉ về hướng nam tử đang đeo mặt nạ khoác trên mình bộ quần áo xanh nhạt bình thường vừa rút kiếm ra khỏi lồng ngực một tên Vũ gia cuối cùng có mặt tại trong tầm nhìn có thể giết được của hắn. Thù hận dâng trào, lửa giận bốc khói, che mờ đi lý trí về các chết của ba vị cao tầng là do một mình tên kia gây ra.

Minh quay đầu lại, một con mắt thông qua duy nhất một lỗ trên mà nạ mà nhìn đến, hán có lẽ là thêm vui, cũng có lẽ là thêm phiền, lại thêm người cần dọn dẹp.
Không đợi Minh hành động gì, Vũ Văn từ trên nóc nhà lân cận nhanh chóng bay xuống, che chắn cho bọn người vừa đến.

- Quay về mau, hắn không phải người các ngươi có thể đối phó.

Giựt lấy một thanh kiếm của một tên cao tầng, hắn là quát lên, hắn muốn bọn người lui, chết đi đám vùa rồi hắn có lẽ là không quan tâm, thế nhưng trong đám này hắn là có người để mà quan tâm. Một trong đám người này, có cha nuôi của Như Ngọc, hắn là không muốn nàng buồn hay đau khổ.

- Vũ Văn, ngươi làm cái gì vậy, tránh ra một bên mau.

Tứ trưởng lão nhìn Vũ Văn hành động, hắn là quát lên đầy vẻ tức giận, xem ra ngay từ đầu Vũ Văn đã có mặt tại đây, thế mà hắn lại không cứu, hoặc hành động giúp gì cho người Vũ gia, hắn mà không tức giận là làm sao chịu được.

"Mẹ nó cái đứa con chết tiệt của Đại trưởng lão này, cùng là người Vũ gia thế mà từ lúc biểu hiện đến nay hầu như xem bản thân liền là không phải người Vũ gia, chó chết mà, nuôi ong tay áo"

"Chát"

Lời vừa ra, một cái tát nhanh chóng ập vào mặt không một điều báo trước.

- Cút về Vũ gia nếu không muốn chết.

Nhanh tay nắm lấy cái cổ của Tứ trưởng lão, Vũ Văn hung tợn lên trông thấy. Hắn rõ ràng là có lòng tốt ngăn cản tạo cơ hội cho rút lui, thế mà con mẹ nó cái bọn ngu này lại còn nổi khùng với hắn, hắn đang buồn phiền về chuyện khoảng cách thực lực với Minh nay lại càng bực bội, nói không chừng, khi đạt đến giới hạn chịu đựng, không chờ Minh giết, hắn làm thịt luôn bọn này.

- Tại sao phải cút, đã đến rồi thì nên ở lại!

Âm thanh như từ quỷ u mộng địa đầy u ám, sương khói đòi mạng truyền đến phía
sau Vũ Văn, nó là đến từ phía Minh.

Dùng một con mắt quan sát cái nhóm người trước mặt, bao gồm luôn cả Vũ Văn mà hắn đã cảm nhận được từ lâu, Minh đến hiện quan sát kĩ hơn, hắn có chút nhíu mày kì lạ lên, cụ thể là thấy Vũ Văn kì lạ.

"Tiểu tử này có thể chất chỉ là người thường, không thể tu luyện, thế nhưng tại sao lại có tu vi, không những thế nó còn là tu vi dựa trên "Thiên thể chất" để
tính?"

Chỉ trong chớp mắt, đầu óc hắn vận chuyển liên hồi để tìm đến những kí ức xa xôi, tìm về những thông tin bị phủ bụi, lãng quên, xem qua những hiểu biết không ai có thể thấy, chứng kiến. Minh, hắn đột ngột mỉm cười, thú vị tràn ngập trong đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ.

Minh từng bước tiến gần Vũ Văn.

Một giọt mồ hôi vương xuống, Vũ Văn cảm nhận được cái áp lực nặng nề từ phía Minh áp qua. Tinh thần hắn nhanh chóng nâng lên hạng mức cao độ nhất, tập trung nhất, sẵn sàng chiến đấu cho mọi trường hợp dù có là bất lợi đã biết trước.

Không bỏ mặt nhóm người phía sau, giương kiếm phòng thủ, hắn lựa chọn chiến đấu chứ không bỏ chạy giữ lấy mạng để còn sau này có thể giết Minh trở thành
"Thần", cái lý do bảo vệ mạng sống của cha nuôi Như Ngọc liệu có đáng.

Đáp án của hắn là đáng. Sẽ không ai biết được câu truyện tình kiếp trước giữa hắn và Như Ngọc, chỉ cần làm nàng vui vẻ, hạnh phúc, đối với hắn phải nói, nó là tất cả, hắn nợ nàng rất nhiều thứ.

Nhìn Minh tiếng đến từng bước, từng bước như đang đi dạo, khoảng cách hai người dần bị kéo ngắn lại chỉ chưa đến 10 bước chân…9 bước…8 bước…7 bước…