Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại

Chương 34: Q1.

"Hử"

Vừa nhổ cái bảng chữ "Cấm" ném sang một bên, hắn liền nhíu mày mà nhìn về căn phòng vẫn đang được khép kín cửa trước mặt, hắn cảm nhận được hơi ấm còn vấn vương bên trong.

Hít,

"Hương thơm của nữ nhân sao?"

Hít một hơi khá sâu, hắn có thể cảm nhận được hương vị của thiếu nữ trong trắng tồn tại bên trong căn phòng đã bị cấm từ lâu của hắn.

"Cộc cốc"

Hắn gõ cửa một cách tử tế.

"Cộc cộc…"

Không hề có tiếng đáp lại từ bên trong.

"Két…tt"

Hắn quyết định mở cửa không chỉ để xem căn phòng mà còn là để kiểm tra xem là ai, là ai núp bên trong mà không chịu ló đầu ra, hắn rõ ràng là cảm nhận được khí tức con người bên trong, tuyệt đối điều này không sai.

Yên tĩnh, vắng vẻ, là khung cảnh bên trong căn phòng. Lâm Minh đảo mắt một vòng bên trong, hắn không nói gì mặc dù đã phát hiện ra đối tượng.

"Rất sạch sẽ"

Ngồi xuống cái bàn duy nhất trong phòng, đưa tay cảm nhận sự trơn tru nhẵn nhụi vốn không nên có trong một căn phòng đã không có người ở từ lâu, Lâm Minh thầm khen, người này dọn dẹp rất kĩ lưỡng.

Hít,

Lại gần chiếc giường còn vươn mùi thơm ngọt ngào của thiếu nữ, hắn lại hít một hơi, hắn có vẻ rất thích mùi này.

- Là mùi con gái sao? Khà khà, thật là lâu rồi ta chưa có nếm mùi vị thơm
mềm của nữ nhân, thật là nhớ mong.

Hắn đột ngột chuyển giọng đê tiện, hạ lưu, giọng cười khốn nạn như thế mà tựa như nói một mình, nói cho chính bản thân nghe.

"Hức"

Ngay lúc hắn vừa nói xong, lập tức một giọng như nức nở vang lên tuy có chút nhỏ xíu xiu, nhưng trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh này, Lâm Minh nghe rõ mồn một.

Thế nhưng hắn lại vờ như không biết.

- Thiếu gia, chúng ta mang nước đến.

Từ bên ngoài, hai tên to lớn cùng khiêng một thùng nước to bự, dài chừng hơn 1m chú đến trước cửa, lau đi ít mồ hôi trên trán, lễ độ vô cùng nói với Lâm Minh.

- Đặt bên trong đây đi.

Nhìn họ không lâu, chỉ tay một cái xuống nền nhà, Lâm Minh quay người đi đến cái tủ để quần áo, hắn làm vậy, ý chỉ là kêu họ đặt thùng nước bên trong phòng là được rồi.

- Vâng.

Tuân theo lệnh, hai người lập tức khiêng nước vào trong phòng, còn Lâm Minh đang bận loay hoay kiểm tra quần áo ngày trước còn để lại, tuy là hắn bây giờ đã cao hơn xưa 10cm so với hơn một năm trước (nhờ sự tăng phúc của thịt yêu thú), nhưng hắn không có lựa chọn, dự là nghỉ ngơi xong, hắn lại ra ngoài mua quần áo mới.

Riêng con chuột bé xíu, đáng yêu còn rút đầu trong phòng, hắn mặc kệ, hắn mệt rồi, không quản nhiều, hi vọng khi hắn ngủ, cô nàng chuồn ra ngoài giùm hắn, còn vì sao nàng ta lại ở trong phòng này và nhìn như có vẻ đã sống được một khoảng thờ gian, hắn không quan tâm.

Chọn được một bộ xanh nhạt bình thường, hắn lại tiếp tục ngồi xuống ghế, chờ cái thùng nước thứ hai. Không lâu sau nó cũng được mang đến.

- Các ngươi đợi ở bên ngoài, lát nữa khi ta gọi thì vào khiêng nước đen đi đổ.

Phân phó cho hai người kia, để bọn họ còn biết những điều hắn muốn họ làm.

- Vâng.

Hai người đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại.

Móc trong túi áo rách, hắn lấy ra một vài loại quả, cùng hoa lá kì lạ bỏ vào thùng nước thứ hai, hắn quăng luôn bộ y phục trên người ra, nhảy vào thùng nước thứ nhất.

Hoa, quả hắn bỏ vào không thứ gì khác, nó chính là những tạo vật của thiên nhiên có thể khiến cơ thể hôi hám của hắn có mùi thơm con người trở lại, ngoài ra còn có tác dụng làm mượt tóc, hình như là vậy.

Đảo qua một hồi chưa đến hơn 10 phút, hắn bước ra từ thùng nước thứ hai với tư thế "chim tung tăng", vội mặc bộ đồ đã chuẩn bị sẵn, hắn lăn lên giường ngủ.
Chưa đầy 30 giây, tiếng ngay ngáy của hắn phát ra không biết là giả hay thật.

Bên dưới gầm giường,

"Hắn ngủ rồi, cơ hội để ta rời đi!"

Mặc dù có sự sợ hãi nặng nề sau khi nghe Lâm Minh "tự thoại", nàng vẫn cố gắng trấn định bản thân, tranh thủ lúc hắn vừa chìm vào giấc ngủ liền rời đi, bò ra khỏi gầm giường.

Nàng vốn là nữ tử Vân gia, khi bị "đưa" về Lâm gia không lâu, do cái bộ mặt xấu xí nên thường bị người khác chê cười, chọc phá, không ai thèm quan tâm hay chơi đùa với nàng, ngay cả chỗ ở vốn đã được sắp xếp trước cũng bị người cùng phòng với thực lực mạnh hơn đuổi đi. Lâm vào đường cùng, nàng đành phải đánh liều lén lút trốn vào căn phòng "cấm" mà nghỉ ngơi qua ngày, chỉ có lúc tắm, rửa, ăn uống là trốn lại ra ngoài.

Tình hình như vậy cũng đã duy trì được nửa năm, nhưng hôm nay bất chợt có người gõ cửa, nàng tất nhiên là hoảng sợ đầu tiên, làm việc mờ ám khi bị phát hiện phải sợ chứ, nàng lập tức trốn dưới gầm giường mà không cần suy nghĩ gì thêm.

Sau đó Lâm Minh bước vào, chỉ bằng câu nói "tự thoại" đầy vẻ ghê rợn, nàng đã phát khóc, dù gì thì nàng cũng chỉ 13 tuổi, tâm hồn thiếu nữ còn quá mỏng manh và trong sáng, Lâm Minh nói kiểu như thế thì ai mà không sợ.

Nhìn Lâm Minh bước vào đường đường, chính chính, lại nhìn có người đến phục vụ đưa nước, nàng suy nghĩ rằng chắc chắn người này có đặc quyền hoặc cũng có thể là chủ nhân căn phòng nên đã sợ nay còn sợ hơn, nàng sợ Lâm Minh ăn thịt nàng, đó là còn chưa kể nổi sợ khi sống ở Lâm gia, vì Lâm gia không phải nhà nàng.

Vừa ra khỏi gầm giường, nàng liền khẽ quay đầu lại xem xét Lâm Minh đang ngủ để chuẩn bị rời đi, nhưng mà kết quả không như nàng ao ước….

- Khò khò.

Đúng là Lâm Minh vẫn còn ngáy, nhưng mà hắn đang ngồi trên giường mở to đôi mắt kì dị nhìn chằm chằm nàng ta.

- Hư…ư..

Nàng ta cứng đờ người, gục ngay tại chỗ, cơ thể run run không thể nhúc nhích, nước mắt đã trào ra. Nhìn cái vẻ mặt Lâm Minh có chút tuấn tú nhưng lại biểu cảm khuôn mặt bình thường như thế, trong mắt nàng ta nó lại là một con quỷ da nhăn nheo, đầu mọc hai cái sừng đang nhe đầy răng sắc nhọn cười "hê hể" nhìn nàng, ừm, có lẽ nàng ta sợ quá nên mất hồn, suy tưởng lung tung.

- Ồ.

Nhìn thiếu nữ chỉ vừa 13 tuổi với khuôn mặt có thể gọi là nửa đen nửa trắng, mặc dù nửa trắng nhiều hơn, không mấy xinh đẹp "nếu đó" là một người bình thường nhìn, cơ thể thì nhỏ nhắn, có lồi có lõm vừa phải so với lứa tuổi đang phát triển, không ngừng run run dưới đất, ừm, nàng ta còn tiểu ra quần luôn rồi.

Lâm Minh hắn câm như hến, bộ hắn giống ác quỷ lắm sao?

Đưa tay nhè nhẹ tiếp cận gương mặt như mất hồn của nàng, Lâm Minh lau đi hàng nước mắt tuyệt vọng, hắn dịu dàng nói,

- Vì sao ngươi khóc? Có phải là ta làm ngươi sợ?

"Rập"

Hắn chỉ vừa đụng vào người nàng có chút thôi, nàng ta liền té xỉu, nằm dài trên đất.

Lâm Minh cũng khá là bất ngờ, hắn nghĩ có lẽ chính bản thân hắn đùa có hơi ác. Mà khoan, hình có gì đó không đúng.

Lâm Minh đặt lại nguyên một bàn tay vào gương mặt đen trắng của nàng ta mà cảm nhận tinh tế hơn, thậm chí hắn còn dùng cả năng lực của "Đan".

- Cái này là?

Cảm nhận sự lãnh lẽo tuy không phải thật chất, chỉ là ảo giác từ cơ thể mềm mại của nàng "sợ quá tè ra quần" mang lại, hắn như phát hiện ra một điều gì đó rất là hay ho.

- Trời sinh Băng linh mạch. Thú vị.

Dựa theo kiến thức không biết lấy từ đâu ra mà hắn biết, khi đụng vào cơ thể một người nào đó, nó liền mang lại cho ta một thứ cảm giác khác thường mờ ảo, không phải thật chất, chẳng hạn như: nóng, lạnh, âm hàn, điện giựt, tràn đầy sức sống,…như vậy, tức người đó khi sinh ra đã là một vị thuộc loại "Bá đạo", vì linh mạch trời cho luôn ẩn giấu cùng với đan điền đã cho phép họ có thể sử dụng sự "chúc phúc của thuộc tính bản thân" mà không cần phải trải qua quá trình luyện tập hay biến đổi.

Cô bé này chính là một người có thiên phú linh mạch trời sinh như thế, và nếu hắn đoán không lầm, với Băng linh mạch thì ắt hẳn nàng ta sẽ có ấn kí thuộc hệ "Thủy" trước ngực, vì băng là một biến chất của Thủy hệ, và điều quan trọng hơn…có Băng linh mạch, cô bé sẽ có thể biến Thủy linh lực thành Băng linh lực, đây đã là trình độ mà chỉ có "yêu nghiệt" trở lên mới có thể thực hiện được.

Đối với Lâm Minh, phát hiện cô bé này sẽ là một tài sản vô giá đấy, "yêu nghiệt" hai chữ không hề đơn giản, không biết hiện giờ tiểu thế giới nơi này trình độ phát triển như thế nào, chứ tiểu thế giới ngày xưa của Đan, kiếm đẳng cấp "Bá đạo" thôi cũng đủ vò đầu, nhức óc rồi, chứ đừng nói đến "yêu nghiệt".

Không nói nhiều, nhân lúc nàng ta còn ngất, hắn đưa đôi tay "hèn hạ" mà mở khuy áo nàng ta, tách luôn vành áo ra hai bên để lộ ra một vùng trắng, mềm, mịn, lại có thêm màu hồng hồng nhỏ nhắn dễ thương, hắn muốn nhìn ấn kí cho chắc, chỉ vậy thôi.