Chương 3: Phật Tông Xếp Hạng Đấu

Ca Đây Chính Là Đại La Kim Tiên

Chương 3: Phật Tông Xếp Hạng Đấu

Ngày 25 tháng 3, đã 5 ngày kể từ khi Dương Lãng xuyên không đến thế giới này. Lúc mới nhận ra sự việc, hắn rất mong chờ mình sẽ có năng lực đặc biệt gì đó hoặc là có được bảo bối nghịch thiên hay ít ra cũng có cái hệ thống để quay thưởng.

Vài ngày qua không thấy bản thân có gì đặc biệt, hắn còn đang lo rằng mình xuyên không có vấn đề, không có chút phúc lợi gì cả. Trời không phụ lòng người, hôm qua trong lúc tụng kinh hắn vô tình phát hiện ra thân thế của mình kiếp trước. Chính là thân thế của chủ nhân thân thể này kiếp trước. Quá là trâu bò a!

Nhưng có 1 điều khiến cho hắn mừng hụt đó là kiếp trước tuy là Đại La Kim Tiên, nhưng khi đó hắn sinh ra đã là tiên, không phải tu luyện gì cả, chẳng cần công pháp, chỉ cần học phép thuật là xong. Thành ra hiện tại Dương Lãng chẳng hề có công pháp nghịch thiên, cũng chẳng có kinh nghiệm tu tiên, hiểu biết về thế giới này còn hạn chế.

Cũng may mắn là hắn ta còn giữ lại được tâm cảnh của tiên nhân sau cả triệu năm sống trên Tiên giới. Ngoài ra Dương Lãng còn mang trong mình kinh nhiệm sống, tư duy siêu việt thường nhân. Hắn biết vô số tiên thuật, tiên trận, tiên nhân thủ đoạn. Tuy thế giới này khác xa tiên giới làm hạn chế nhiều khả năng của mình nhưng Dương Lãng vẫn rất tự tin rằng chừng đó cũng đủ để hắn tung hoành Tu tiên giới.

Theo kinh nghiệm sương máu kiếp trước của Dương Lãng, Tiên Nhân vô cùng nhàm chán. Trừ việc trường sinh bất tử thì mọi thứ đều vô vị. Đó cũng chính là lý do hắn tìm đến Tiên Đế xin chết để đầu thai xuống trần gian.

Đại La Kim Tiên cả thân thể và linh hồn đều bất tử bất diệt căn bản muốn tự sát cũng không chết. Chỉ có Tiên Đế, người cai quản Tiên Giới mới có thể giết được các vị tiên. Tiên nhân cũng nằm ngoài sinh tử luân hồi, chết là sẽ chạy loạn, vì vậy hắn còn phải nhờ Tiên Đế ném mình vào trong luân hồi để có thể đầu thai.

Có được kinh nghiệm sương máu này, mục tiêu của Dương Lãng không còn là trường sinh bất tử nữa. Hắn chỉ muốn cuộc sống của mình thật đặc sắc, thú vị, luôn luôn có nhiều thứ để khám phá, tìm tòi, chinh phục. Hiện tại hắn đang ở một thế giới mới lạ và đầy bí hiểm. Dương Lãng rất mong chờ vào tương lai sắp tới của mình. Chắc hẳn hắn không ngờ được Tu tiên giới từ đây không còn được yên bình nữa.

"Đầu tháng tới là đến Phật tông xếp hạng đấu, top 10 người đứng đầu sẽ được vào Học viện. Đây là cơ hội tốt để ra ngoài chơi, nhất định không thể bỏ qua." Dương Lãng chống cằm thầm nghĩ. Hắn vốn là kẻ ham chơi, mấy ngày qua ở đều ở chùa khiến hắn có chút ngứa ngáy tay chân.

Vào học viện là cơ hội hiếm có, chỉ dành cho những người đạt thứ hạng cao tại cuộc thi xếp hạng. Ở Thanh Châu này chỉ có duy nhất Hiên Viên học viện, nơi đào tạo những hòa thượng ưu tú nhất.

"Hừ, không ngờ mình phải làm sư trọc đầu. Sau này mạnh mẽ hơn nhất định phải hoàn tục. Sống thế này thật nhạt nhẽo, đến miếng thịt đặt trước mặt cũng không dám ăn." Dương Lãng quyết tâm nhủ thầm rồi bước chân ra ngoài, tiến về đại điện.

Bị hôn mê khá lâu hắn còn đang lo sư đệ trông coi chùa có vấn đề gì xảy ra không. Thực ra đi lễ chùa không phải bao giờ cũng bình yên. Một ngày thỉnh thoảng cũng xảy ra vài vụ việc như là xô xát, mất đồ, lộn xộn... vậy nên cũng khó nói là trong khoảng thời gian này liệu mọi chuyện có yên ổn. Dù sao Lưu Khiêm mới 11 tuổi, chưa chắc có thể xử lý hết mọi chuyện.

Vừa tiến đến gần đại điện Dương Lãng chợt thấy Lưu Khiêm chạy lạch bạch từ trong đó ra, đi ngược hướng với mình.

"Này sư đệ! Chạy đi đâu vội vàng thế?" Kéo lại Lưu Khiêm, Dương Lãng tò mò hỏi.

"Ah! Hóa ra là đại sư huynh, ngủ dậy rồi hả? Đệ đang đi có việc." Lưu Khiêm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trả lời, xong lại cắm đầu chạy về hậu viện.

"Làm gì như ma đuổi vậy! Chẳng có chút nào phong thái ung dung của nhà Phật." Dương Lãng không hài lòng lẩm bẩm. "Xem ra phải đào tạo lại cho sư đệ để cho trời sập núi đổ cũng không sợ hãi mới được."

Mới nghĩ đến đó, hắn bước chân bới bậc cửa đại điện. Chợt thấy 1 bóng người vụt tới khiến Dương Lãng hốt hoảng.

"Đùng!"

"Ui chao!"

"Ai??"

Lăn lóc từ dưới đất bò dậy, Dương Lãng mặt mũi khó coi, tay xoa xoa cái trán sưng, cả người chật vật trả lời.

"Sư phụ! Là con đây, thầy bị sao vậy?"

Dương Lãng sợ hết hồn, không phải hắn da dày thịt béo chắc tan xác luôn rồi. Sư phụ hắn vừa rồi trông còn kinh khủng hơn cả hổ báo.

Sững sờ đứng trên bậc cửa, lão hòa thượng ngạc nhiên nhìn đại đồ đệ của mình. Lão không ngờ mình định rượt theo Lưu Khiêm lại đụng trúng đại đồ đệ. Cảm thấy áy náy, lão tiến đến phủi y phục cho Dương Lãng, nói.

"Vô Khiêm đã làm đổ đồ cúng lại còn làm ô uế tượng phật, ta muốn đuổi theo không ngờ đụng phải con, ta xin lỗi."

"Lưu Khiêm đáng chết! Làm sư phụ giận rồi chạy trốn 1 mình, không chịu nói ra để ta chạy cùng với" Dương Lãng tức giận nhủ thầm, tiểu tử này đúng là không nghĩa khí quá đi! Chẳng bù những lúc chạy trốn sư phụ ta còn báo cho nó cùng chạy.

"Thằng bé này thật đáng trách! Uổng công con giao hết trách nhiệm cho nó. Sư phụ nhất định phải phạt thật nặng để lần sau nó không dám tái phạm nữa." Vừa nói trong lòng Dương Lãng lại thấy khoái trá khi nghĩ đến việc Lưu Khiêm bị bắt.

"Dám hố đại sư huynh. Ta cho ngươi đẹp mặt." Hắn cười thầm.

"Con trông đại điện cho ta để ta đi bắt tên nghịch đồ này. Dám bất kính với bồ tát, không thể chấp nhận được!" Lão hòa thượng giận dữ, dặn dò xong liền chạy đi như một cơn gió để lại mình Dương Lãng đứng đó.

Lắc cái đầu, xoa cái trán, chật vật đi vào đại điện, hắn thở ra một hơi.

"May sư phụ không phát hiện ra vụ xương gà hôm qua, không thì ta cũng xác cmn định."

"Tí về ta sẽ xử con vụ hôm qua." Giọng của lão hòa thượng chợt vang lên sau lưng làm Dương Lãng giật mình ngã ngửa.

"Mẹ nó! Cất kỹ, ném xa thế mà vẫn bị phát hiện, chắc ta phải vác đồ theo mà chuồn thôi. Mai sư phụ bớt giận mới quay về may ra còn đường sống."

Nghĩ là làm, Dương Lãng rón rén trở về phòng thu dọn đồ đạc...

"Đêm nay là muốn ngủ ngoài rừng núi rồi." Đứng trước cổng chùa hắn ta thầm nhủ, xung quanh dân làng qua lại tấp nập. Có rất nhiều người đi qua hành lễ đối với hắn rất cung kính, hắn cũng không ngừng phải trả lễ.

Vào đến bìa rừng, Dương Lãng nhả một ngụm trọc khí.

"Ở đây làm hòa thượng... tuy sướng nhưng cũng mệt a!"