Chương 7: Thiên Phú Tuyệt Luân

Bất Diệt Đạo Tâm

Chương 7: Thiên Phú Tuyệt Luân

Thập Đại Thiên bia tồn tại ngót 2000 năm

Từ ngày tổ sư khai sáng nên Vạn Kiếm Tông đến bây giờ Tiêu Phong hắn là kẻ đầu tiên cảm ngộ qua chín đại bia. Không nói xa xôi nhưng chắc chắn hắn sẽ khai phá một truyền kỳ

Vẫn còn tấm bia đá thứ mười

Chúng nhân toàn bộ nín thở, đưa mắt hướng lên đài cao, cảnh tượng ngàn năm khó gặp khiến có người vậy mà không thèm chớp mắt vì sợ biết đâu lỡ mất một giây trọng đại trong cuộc đời

Riêng về phần Tiêu Phong cái cảm giác vạn chúng chú mục khiến hắn có đôi chút bấn loạn cùng bất an. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn qua hai kiếp sống được đặt lên vai cái trọng trách cao cả như thế này

" Yên tâm a! Ta sẽ cố gắng. Đặt niềm tin vào ta rất đúng, rất tốt. Chỉ là tấm bia đá thôi đâu làm khó được ta chứ. Cũng chỉ mười hơi thở đi, Không mười hai đi a! "

Không mất lấy một giây chần chờ. Tiêu Phong đặt tay lên tấm bia. Ngay lập tức một lực lượng vô hình cuốn hắn vào một vùng không gian kỳ dị. Không gian này vô cùng rộng lớn. Nhìn không hề có điểm cuối.Mang theo tràn ngập khí tức hổn độn.

Hắn thấy chính mình giờ phút này vô cùng cao lớn cao không biết bao nhiêu ngàn trượng. Như Bàn Cổ cầm Khai Thiên phủ khai phá vũ trụ, chính xác là một Man nhân. Chân dẫm lên một tinh cầu, đầu chọc thủng hư vô, hướng mắt nhìn về phía xa.

Bên trên hư không lơ lửng trăm ngàn tinh cầu khác. Mặc dù hắn cảm giác chính mình có thể nhìn thấy, nghe thấy sự việc nhưng lại không thể điều khiển hành động hay tri giác của Man nhân kia

Nơi này giống như hình chiếu của vũ trụ, và Tiêu Phong hắn đơn giản đang ngồi xem một bộ phim với quy mô cùng kỹ xảo cực kỳ hoành tráng

Hàng ngàn hàng vạn tinh cầu chầm chậm dịch chuyển không theo một quỹ tích cố định, có tinh cầu to lớn đang trôi lơ lửng trong hư vô. Tinh cầu kia nhìn xa xa một màu xanh dương đẹp mắt tràn đầy sinh khí, nhìn qua không khác gì địa cầu của hắn.

Bên trên sông núi ao hồ, biển cả có đủ. Nhân loại cày cấy, trồng trọt, chăn nuôi sống một cuộc sống vô cùng bình yên. Thời gian trôi qua như một thước phim quay chậm. Sự sống trên tinh cầu phát triển đến cực thịnh huy hoàng, rồi cuối cùng dần dần héo rủ. Sinh cơ ngày càng mất đi. Như đang thực thi một định luật của tạo hóa

Đỉnh- Phá- Lập

Lúc này Man nhân hét lớn. Tiếng hét dài kinh thiên động địa. Sóng âm lan truyền toàn bộ vũ trụ
Thậm chí một vài tinh cầu yếu ớt xung quanh ngay lập tức bị chấn nát.

Tinh hà, tinh hệ xa xôi không ngừng run rẩy. Hư không ầm ầm sụp đổ thời không ngay thời khắc này ngừng vận chuyển. Thương khung xa xôi không ngừng phảng phất khí tức già nua, khí tức tuyên cổ

Man nhân một tay hóa quyền, cự đại quyền ấn hình thành trong hư vô. Quyền ấn lớn đến nổi
Chỉ cái bóng thôi đã đủ che đậy cả một tinh cầu
Man nhân này mang theo ý thức của Tiêu Phong nhưng dù có cố gắng đến đâu hắn cũng không thể mảy may điều khiển.

Trên tinh cầu kia chúng sinh một mảnh quỳ bái Hàng tỉ tỉ sinh mệnh vô vọng bất lực nhìn lên cánh tay to lớn ngoài không trung đang dần dần ép xuống. Có lão phụ, có ấu tử

Không khí tang tóc tiêu điều như ngày tận thế Cuốn phim chân thực đến mức nhiều khi hắn muốn hét lên, muốn ngừng ngay cánh tay kia của mình lại nhưng không thể. Sinh linh bên dưới địa cầu trong con mắt hắn giờ này nhỏ bé không khác gì sâu kiến.

Tiếng la hét cầu xin, khóc lóc ngập một vùng trời. Cánh tay to lớn kia vẫn không ngừng ép xuống. Không khí bị xé nát thành hai luồng khí lưu đối lập, ngay lập tức bốc cháy trong hư vô

Một tầng cương khí hộ tinh bị đánh nát. Cánh tay to lớn vẫn nặng nề ép xuống. Trong đôi mắt chúng sinh là một mảnh tuyệt vọng. Bầu không khí nặng nề

Tiếng than khóc thay bằng thanh âm lầm rầm cúng bái. Bên dưới một vùng đại địa, khí tức nơi này đối với hắn vô cùng quen thuộc, vẫn là ngôi nhà đó, cánh đồng đó và con đường bê tông ngoằn ngoèo đó. Thân ảnh một lão phụ nhân bất lực nằm dài trên mặt đất

" Mẹ a! Không, ta không thể làm tổn hại mẹ được "

Tiêu Phong gào thét cố ghìm lại cánh tay to lớn
nhưng vô pháp, cánh tay như một đại thiên thạch to lớn đang lao thanh vào khí quyển địa cầu.

Thanh âm xé gió vang lên đinh tai nhức óc. Bầu trời đổ sụp, thương khung bị ngăn tách thành hai phần khác biệt. Bàn tay hùng vĩ kia ma sát với khí quyển rồi ngay tức thì hừng hực bốc cháy

Quả cầu lửa lao nhanh ép sát hướng địa cầu. Khoảng cách ngày một gần. Hư không bây giờ là một màu đỏ tang tóc, sông ngòi biển cả bị thiêu đốt đến hoàn toàn bốc hơi, địa cầu giờ phút này chẳng khác gì một hành tinh chết

Tiêu Phong đang dằn vặt trong đau khổ, trong bất lực thì đâu đó bên ngoài vũ trụ xa xôi vang lên thanh âm

" Diệt Thế Đạo - Bất Tử Hồn- Chúng Sinh Bái. Ngươi có muốn đi theo con đường diệt thế
Tiếp nhận truyền thừa của ta. Trở thành một đời Diệt Thế Ma Thần?"

Tiêu Phong gào thét

" Không! Ta không muốn sát sinh, không muốn giết người, càng không muốn tổn thương thân nhân bằng hữu. Dưới kia còn có mẹ ta.Giết người cũng là đạo? diệt thế mà là đạo sao?"

Thanh âm ngoài vũ trụ vẫn kiên trì không ngừng phảng phất

" Diệt Thế chân chính là một đại đạo, ngươi không diệt sinh thì sinh linh diệt ngươi. Tiến một bước về trước có thể táng Thiên, táng Địa, táng Thần Ma
Nhưng quay đầu về sau chỉ có một đường duy nhất là táng chính bản thân mình. Con đường cầu đạo vốn có nhiều điều thân bất do kỷ. Bất luận là đạo nào cũng không thể giống nhau "

" Phải diệt sạch sinh linh mới tu thành diệt thế đạo sao? Vậy nếu trong vũ trụ này không còn sinh linh nào tồn tại thì đạo của ngươi truyền thụ cho ai?
Chẳng phải Diệt Thế Đạo kia quá tiêu cực rồi chăng?"

"Tôn chỉ của Diệt Thế Đạo là "Diệt Thế". Hủy diệt thiên địa, diệt tuyệt sinh linh, trảm trừ hết tất cả dối trá, dơ bẩn, gian nịnh, giả nhân giả nghĩa, hung ác, sau đó mở ra một thế giới mới, thành lập một trật tự mới.

Ngươi hỏi vấn đề này, chứng tỏ lòng dạ ngươi không đủ hung ác, tâm không đủ tà, không đủ ma, không đủ lạnh. Tính cách của ngươi không thích hợp tu luyện Diệt Thế Đạo.

Ngươi vốn dĩ nên là một thầy thuốc, hay một chúng sinh tầm thường thế nhưng lại ngộ nhập Diệt Thế Đạo. Ngươi vốn nên bình đạm sống hết một đời, lại bị vận mệnh đưa đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tương lai ngươi sẽ trở thành thần y hành y tế thế hay là sẽ trở thành Ma Vương nhất niệm tàn sát đây? Ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu."

" Nếu như ta tu thành Diệt Thế Đạo thì tu vị sẽ đi tới đâu?"

" Bất cứ đạo nào chỉ cần viên mãn sẽ ngay lập tức thăng hóa bước thứ 4 Đạp Thiên cảnh giới"

" Nhưng dưới kia là mẹ ta, là nhân nhân bằng hữu
Là trăm ngàn sinh linh bách tính. Tu tiên chẳng phải để phổ độ chúng sinh, cứu vớt bách tính sao?
Tận diệt nhân loại đâu khác gì một đại ma đầu Diệt thế đạo trong mắt ta chính là chặt đứt cội nguồn bĩ ngạn, xóa bỏ toàn bộ thói hư tật xấu trên cỏi đời. Đạo trong tay ta chính là chân đạo
Diệt thế trong mắt ta khác với diệt sinh "

" Dừng lại cho ta"

Tiêu Phong hét lớn,hắn biến mất trong thiên địa
Chốc lát sau xuất hiện trên địa cầu. Ánh mắt nhìn về cánh tay to lớn kinh khủng đang áp sát

Tiêu Phong duỗi ra một ngón tay, chỉ lên bầu trời, Linh khí câu thông thiên địa, xuất hiện cảnh tượng mây mù dày đặc.

Bầu trời lập tức phong vân biến sắc, mây đen không ngừng tập trung lại, cuồn cuộn trên không trung, che kín cả mặt trời. Nếu như nhìn lên trên trời, quả thực giống như một vùng biển lớn màu đen, sóng đen cuộn trào, hiện ra cảnh tượng như khô lâu, ma trảo

Ầm...

Một đạo thiểm điện màu tím, từ trong mây xẹt qua, xuyên qua bầu trời, rạch phá trời đất thành hai nửa.Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều thiểm điện xuất hiện, hơn mười đạo Điện Long vặn vẹo trên bầu trời, sau đó bổ xuống, kết thành lưới, đồng thời còn kèm theo thanh âm lôi đình, khiến cho toàn bộ nhân loại trên tinh cầu đều giật mình lo sợ.

Bầu không khí càng ngày càng trở nên nặng nề và khắc nghiệt.

Tiêu Phong đứng dưới mấy đen, mái tóc trên đầu tung bay theo gió, ánh mắt trở nên thâm thúy bình tĩnh, tựa như đã trở thành trung tâm của toàn bộ thế giới.

Một chỉ bắn lên bầu trời. Hư không ầm ầm sụp đổ
Toàn bộ quay về về với chân ngã. Vạn sự như chưa từng bắt đầu. Trên đài cao Tiêu Phong từ từ mở mắt. Một giọt nước trong veo từ trên khóe mắt rơi xuống mặt đất...