Chương 34: Nàng mèo cái bướng bỉnh (4)

Bạo Chúa

Chương 34: Nàng mèo cái bướng bỉnh (4)

Nửa đêm. Trại lính Ouro. Khu vực công dân hạng C. Lều số 6.

Kat nắm lấy cổ áo Johny, lúc này đang cười đắng chát. Mắt cô mở lớn, giận dữ.

- Tại sao hả Johny?

- Bình tĩnh Kat, bình tĩnh! Buông cổ áo tôi ra, rồi chúng ta nói chuyện!

- Anh biết tôi đúng không? Anh cũng đến từ thế giới đó đúng không? Anh biết cách đưa tôi trở về, nhưng cố tình im lặng phải không? Johny! Thật không ngờ, tôi nhìn nhầm anh rồi!

- Kat, nghe tôi nói này...

- Câm mồm, đồ lừa đảo!

Johny nhoài dậy, đẩy Kat nằm xuống đất, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng tay Johny cứng như gọng kìm, kẹp chặt hai tay cô.

- Buông ra, đau!

- Cô cần bình tĩnh nghe tôi nói, Kat!

- Buông ra!

- Được rồi, được rồi!

Kat xoa xoa cổ tay đỏ bừng, còn Johny lật đật đứng lên. Anh đưa tay kéo cô lên, nhưng Kat gạt phắt đi.

- Nói đi!

- Có thể cô không tin, Kat ạ, nhưng đúng là tôi biết cô!

- Thế đấy!

Mắt Kat xoay một vòng, còn hai tay cô thì giơ lên trời.

- Nhưng tôi không đến từ Valoran! Tôi đến từ một thế giới khác! Và ở thế giới ấy... có một trò chơi. Cô là một nhân vật trong trò chơi ấy!

- Đây là lời bịp bợm dối trá nhất mà tôi từng nghe Johny ạ! Đến tận lúc này mà anh vẫn còn định lừa dối tôi sao?

Kat tức giận, đi ra cửa. Cô cảm thấy rất uất ức. Cô muốn hít không khí mát mẻ. Nhưng Johny tóm lấy cánh tay cô. Cô quay lại nhìn anh, mắt rực lửa.

- Tôi nói thật đấy, Kat! Tôi biết cô thông qua trò chơi ấy. Tôi biết cô có một em gái tên là Cassiopeia, bị nguyền rủa thành nửa người nửa rắn.

- Là Talon tiết lộ cho anh phải không? Con chó ghẻ cha tôi mang về cũng thích sủa bậy quá nhỉ?

- Tôi biết tướng quân Du Couteau mất tích được một thời gian rồi!

- Bất cứ người Noxus nào cũng biết chuyện đó!

- Vậy thì người cuối cùng tướng quân gặp là Le Blanc?

- Điều đó chỉ chứng tỏ anh làm cho bà ta mà thôi? Khoan đã, đây là một ảo giác của Le Blanc tạo ra nhằm hành hạ tôi đúng không? Le Blanc, ra đây!

Kat la hét điên cuồng. Nhưng trong lòng cô thì bão tố cuồn cuộn. Việc cha cô mất tích không phải chuyện bí mật gì, nhưng những gì Johny vừa nói đều là các tin tình báo tuyệt mật, chỉ có một số ít người may mắn biết được, trong đó có cô. Vậy nên cô hận Swain!

- Kat! Về vết sẹo trên mặt cô...

Linh hồn Kat rung lên. Đây là bí mật của cô! Không một ai biết được nó! Tất cả những kẻ đêm đó đều đã chết!

-... là vết sẹo khi cô tập kích sĩ quan Demacia...

- Không không không! Đừng nói nữa! Làm ơn! Xin anh đừng nói nữa!

Kat bịt chặt tai, miệng la hét om xòm, cố không để những âm thanh ấy lọt vào đầu. Nhưng nước mắt chảy trên mặt đã bán đứng nội tâm cô. Mình chỉ là một nhân vật ảo tưởng được tạo ra trong trò chơi thôi sao?

Kat mê man nhìn hai bàn tay của mình. Chẳng lẽ tất cả những ký ức, những đau khổ cô đã trải qua đều chỉ là một giấc mơ, có lẽ cô vốn là một nô lệ, nhưng bị tra tấn quá nặng nên sinh ra hoang tưởng? Kat cảm giác tâm linh mình tiếp cận sụp đổ. Tất cả những gì cô biết đều trở nên mờ mịt, không đáng tin.

Một cảm giác mãnh liệt từ đáy lòng Kat xuất hiện, buộc cô phải chạy ra khỏi căn phòng này. Cô phải chạy, càng xa càng tốt, chạy khỏi cái hiện thực ảm đạm này... và chạy khỏi con ác ma trong lốt thiên thần ấy!

- Kat!

Johny hét lên, lật đật đuổi theo, nhưng bị vướng cánh tay trái vào cửa. Khi hắn tìm được cách đi ra ngoài thì Kat đã biến mất vào làn sương mù. "Lạy trời đừng xảy ra chuyện nhé!"

***

Kat chạy, chạy mãi, vào màn đêm vô tận. Phổi cô đau rát vì thiếu dưỡng khí, chân mỏi nhừ, nhưng cô vẫn chạy. Cảm giác mệt mỏi có thể làm dịu bớt một phần cơn bão trong cô.

Chạy được một lúc, cuối cùng Kat dừng lại. Cô chống hai lên đầu gối, thở dốc. Chạy thục mạng rất có hại cho sức khỏe, mà khoan, chắc gì mình đã là thật! Cô tự giễu cợt. Có lẽ tất cả những hành động của cô lúc này đều đang chiếu theo kịch bản nào đó của một sinh vật tồn tại cách cô rất xa, thậm chí là cách cô nhiều chiều không gian!

Cô quỳ xuống, hai tay ôm mặt. Rốt cuộc cô tồn tại để làm gì? Phục vụ cho nhu cầu giải trí của một nhóm người? Một nhân vật giả tưởng dùng một lần xong vứt? Cô hoang mang, tuyệt vọng, ước gì mình chưa từng hỏi Johny. Mà không, thực ra Johny không có lỗi, anh ta chỉ trình bày một sự thật.

Một sự thật cô không bao giờ nuốt trôi!

Có những ánh mắt tò mò nhìn về phía cô. Là một sát thủ, cô có thể cảm nhận rõ điều đó. Ha ha, sát thủ, nghe mới tinh mỹ làm sao!

Những tiếng bước chân ngày càng gần. Tiếng thở gấp ồ ồ của những kẻ lang thang, hau háu nhìn vào của lạ trời ban đang quỳ trước mặt chúng.

- Này cô em, làm gì mà lại lang thang ở ngoài này một mình thế? Ở ngoài này buổi tối nguy hiểm lắm, theo các anh đi về nhà cho an toàn nào, hé hé hé!

Một tên lại gần xoa xoa vai cô. Hắn bị thọt một chân, một tay chống nạng.

- Cút đi!

Cô lạnh nhạt trả lời. Nỗi mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cô không muốn đôi co. Cô đứng dậy, định bỏ đi, nhưng lũ lưu manh vây cô lại.

- Đi đâu mà vội thế người đẹp! Theo bọn anh uống chén rượu cho ấm người nào!

Chúng liếm môi, mặt lộ rõ vẻ dâm tiện. Kat nhìn chúng đầy chán ghét, hai tay đặt ra sau lưng. Cô quên vũ khí rồi!

Đây là một lỗi lầm sơ đẳng nhất của mọi sát thủ! Đã là sát thủ, luôn luôn phải giấu vũ khí trong người! Nhưng kể từ khi cô đến thế giới này... quên đi Kat, có lẽ mày thật sự chỉ là một sản phẩm tưởng tượng.

Cô cảm thấy có một tay to béo nắm lấy eo mình. Hừ! Kat không cần quay người, cô co chân đá hậu một phát đau điếng vào mặt tên côn đồ. Chỉ là mấy thằng lưu manh cũng nghĩ ngăn cản cô, hoang tưởng!

Một giọng nói mỏng manh vang lên trong đầu cô. Dừng lại đi Kat, mày chỉ là nô lệ thôi, mày không phải sát thủ gì cả! Từ bỏ đi, mày đang bị điên đó!

Giọng nói đó khiến tư duy cô bị trì hoãn trong một vài giây. Rốt cuộc mình là ai?

Trong lúc cô phân vân, lũ đầu gấu đã nhào tới, dùng chiến thuật biển người để đè bẹp cô. Kat chống trả, đấm trước đá sau, nhưng rồi cô cảm thấy nhói đau ở hông. Có một ống tiêm cắm ở đó!

Ngay lập tức chân tay cô bủn rủn, cô đổ nhào xuống đất. Mồ hôi rịn ra từ khắp người cô, máu chảy nhanh hơn khiến cô có chút thở gấp. Từ chỗ vết đâm, cái nóng lan dần ra toàn thân cô, đánh tan từng chút từng chút sức mạnh cô có, đồng thời kích thích những khoái cảm kỳ lạ. Là thuốc kích dục trộn lẫn thuốc tê!

Kat muốn chống trả, nhung lực bất tòng tâm. Nhưng rồi cô nhắm mắt, cam chịu. Có lẽ thế cũng tốt! Có lẽ mình chỉ cần nhắm mắt vào, sau đó sẽ không bao giờ phải mở mắt ra nữa rồi! Một giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt cô, trong khi lũ côn đồ cười khả ố, xé rách quần áo cô, đánh lộn lẫn nhau để xem đứa nào được làm trước. Kat cảm thấy bóng tối từ nuốt dần tâm trí cô.

***

- Mẹ kiếp, Katarina! Cô ở đâu?!!!

Một giọng nói to lớn xé toạc màn đêm. Giọng nói như một tia sáng hi vọng chiếu vào tâm trí tăm tối của cô. Nó quen thuộc mà xa lạ, đáng tin cậy nhưng lại tràn đầy lừa đảo! Nhưng cô biết mình phải đáp lại giọng nói đó. Cô thu thập chút sức lực cuối cùng, giống như người chết đuối vớ được cọc, rống toàn bộ cuống họng, hô lớn.

- Tôi ở đây!

***

Từ trong màn sương, Johny chạy ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, chân đi đất, lấm lem đất bẩn và máu vì đá cào rách. Nhưng hắn không quan tâm. Trong mắt hắn chỉ thấy đám côn đồ đang đè ngửa Kat ra, xé toang quần áo cô, tham lam ngắm nhìn thân hình ngọc ngà đó. Mắt hắn trợn trừng, khóe mắt căng như sắp rách, miệng rống lên.

- Buông chiến hữu của tao ra!

Tôi chỉ biết thở dài. Thật đấy!

Johny nhào tới, túm lấy gáy tên côn đồ đang ngồi trên người cô, ném vút một phát lên không trung. Cơn giận khiến cho sức mạnh của hắn tăng lên đáng kể. Johny nắm lấy cánh tay một tên khác, vung hắn vòng quanh như vung một chiếc gối, đập bùm bụp vào lũ lưu manh, giống như thánh Gióng năm nào bẻ tre đánh đuổi giặc Ô vậy.

Sau khi thấy lũ lưu manh đã bỏ chạy hết, để lại vài cái xác không toàn thây nằm la liệt dưới đất, Johny mới quay sang Kat. Hắn dùng chân sút sút vào mông cô.

- Này, chiến hữu, còn tỉnh không thế?

Không thấy cô trả lời, Johny cúi xuống. Hắn thấy môi Kat mấp máy gì đó, nên kề sát tai lại gần.

- Con mẹ anh, Johny!

Tôi thở dài tập hai!

- May cho cô là tôi đến kịp, chậm chút nữa thì cô chỉ có ôm hận cả đời thôi đấy! Còn đi lại được không?

- Trúng độc, không nổi!

- Độc gì?

- Thuốc kích dục!

- À! Cái này đơn giản! Khoái cảm!

Phải! Trong truyện của tôi làm gì có trường đoạn máu chó ăn thuốc kích dục lấy thân giải độc! Khoái cảm là phép thuật có thể khiến người ta trải qua nhiều đợt cao trào, rất tuyệt vời, nhưng cũng làm giảm hết hứng tình dục luôn, lúc trước tôi có ghi rồi còn gì!

Kat quằn quại trước từng cơn cao triều, sau đó thở hắt ra. Nhưng nó rất hữu hiệu. Cảm giác vô lực đang dần dần tan đi. Chí ít cô đã có thể từ từ đứng dậy. Nhưng bất chợt cô khóc tu tu.

- Sao tự dưng đang yên đang lành lại khóc?

- Oa oa oa!

- Thật là cảm động biết bao, ngài Johny Ouro! Anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn cao thượng tới mức dùng phép thuật giải độc! Ngài đúng là khiến cho những kẻ hèn này phải lau mắt nhìn rồi!

Từ trong màn sương, một gã quỷ hút máu bước ra. S+! Johny rụng rời tay chân. Thậm chí chúng còn dùng S+ phục kích!

Johny quay sang nhìn cô "đắm đuối".

- Nếu lần này chúng ta thoát, tôi sẽ cho cô uống thuốc kích dục mạnh nhất, sau đó trói cô vào ghế ba ngày ba đêm!

Kat im lặng, hơi cúi đầu xấu hổ. Đúng là vì cô mà anh phải đặt mình vào nguy hiểm như thế này.

- Kat này!

- Hả?

- Nếu như tôi ném cô cho hắn xong bỏ chạy, thì cô nghĩ có thể ngăn hắn được mấy giây?

- Mẹ kiếp, chúng ta là đồng đội mà?!

- Tôi nghĩ lại rồi, đồng đội với cô thiệt vãi!

Con quỷ hút máu không cho họ câu giờ thêm nữa. Với nguyên tắc nhận tiền người khác, thay họ trừ tai họa, hắn không mất thời gian dài dòng giải thích bản thân làm gì. Hắn có vô số thời gian làm vậy sau khi cho Johny mặc sơ mi gỗ. Người chết luôn luôn là những độc giả đáng yêu nhất!

Hai B+ có khả năng nào chống lại một thân vương? Không có bất cứ cơ hội nào! Tuy nhiên, ai bảo Johny là nhân vật chính đây?!

Johny quay sang nhìn Kat.

- Nếu như tôi có thể khiến hắn bất động trong một khoảnh khắc, thì cô có bao nhiêu phần trăm đánh chết nó?

- Không biết!

- Tuyệt vời!

Cả hai tách ra, né cú vồ của thân vương. Nhưng hắn nhanh kinh khủng. Johny trúng một cú đá giò lái, bay vút đi một đoạn. Âu cũng trớ trêu, mới mấy hôm trước hắn còn sút bóng người khác, giờ đến lượt bản thân bị đem làm bóng sút.

Nhưng con quỷ hút máu không đuổi theo. Hắn hơi nghi hoặc nhìn chân mình, lắc lắc một chút, sau đó tiếp tục bước đi như không có gì. Chính xác, vừa rồi Johny dùng cộng hưởng với hi vọng đánh nát toàn bộ khí quan bên trong chân của gã sát thủ, nhưng khổ cái tố chất của một võ sĩ hạng S+ không phải dễ phá như vậy đấy. Nếu như Johny đạt tới A+ thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Johny ôm sườn, nhỏm dậy. Gãy hai chiếc xương, dập phổi rồi! Hắn phải kết thúc nhanh, nếu không sẽ bị ngạt thở mà chết!

Con quỷ hút máu nhảy vụt tới gần Johny, tay vung lên chuẩn bị nện xuống. Nếu nện trúng, đầu Johny sẽ nát ra như tương, giống như khi ta đập một quả trứng vậy! Nhưng Johny chỉ mỉm cười.

- Kat!

Người hắn đột nhiên nổ tung - thực ra không phải là tự nổ như mấy anh Hồi giáo cực đoan, mà là toàn bộ phần da và quần áo bị rách toạc ra, máu tươi phun thành một làn sương, nhuộm đỏ toàn bộ không khí. Nhưng thân vương cũng khựng lại!

Phía sau gã sát thủ là Kat, lơ lửng giữa không trung, ngón tay trỏ và ngón giữa ở mỗi bàn tay khép thành một cái vuốt, đâm thẳng vào mắt thân vương, trực tiếp xuyên luôn vào não, quấy thành một đống nhão nhoét.

Bất cứ sinh vật nào, cho dù mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần chưa sinh ra cái gì mà lĩnh vực, lồng năng lượng, chân khí hộ thể v...v đều có thể bị tiêu diệt bằng cách tấn công vào những hốc trên cơ thể. Đúng, xương của ngươi rất cứng, bắp của ngươi rất dày, nhưng mà ta chọc xuyên qua lỗ tai, hốc mắt, đánh vào não ngươi thì ngươi còn sống nổi không?

Bị đánh đòn hiểm, gã sát thủ trên ngay tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên tư thế giơ cao. Có lẽ đến chết hắn cũng không hiểu tại sao mình lại khựng lại lúc đó!

Kat phun ra một ngụm máu, thở hổn hển. Nhưng giờ không phải là lúc nghỉ ngơi! Cô khoác tay Johny qua vai, đào móc những mẩu thể lực còn sót lại hướng về cổng thành.

Tiếng Johny thều thào suy yếu vang lên bên tai cô.

- Chúng ta đang đi đâu vậy?

- Anh cố gắng một chút, tôi sẽ đưa anh đến cổng thành.

- Ách, cơ mà cô biết chúng ta đang ở đâu không?

-!!!