Chương 256: Ký ức mang tính chủ quan

Bạo Chúa (Viết Lại)

Chương 256: Ký ức mang tính chủ quan

Cyrax cõng theo Jane chạy tới trước cánh cổng. Hắn nhấc chân, đạp rầm vào cánh cửa một cái nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Hai cánh cửa vẫn nằm im như tượng, không hề lay chuyển dù chỉ là một chút. Thấy thế, Jane bèn nhắc nhở Cyrax - chủ yếu là để tránh gã ta mất kiểm soát.

- Cánh cửa này cần phải kéo ra. Anh nhìn thấy bản lề kia không?

Lúc này Cyrax mới ngoái đầu sang nhìn theo hướng ngón tay Jane chỉ. Hắn đưa tay lên vỗ trán đánh bép một cái, rồi dùng sức kéo hai nắm cửa ra. Cường độ thân thể của Cyrax mạnh mẽ hơn Vera rất nhiều lần, thế nên việc kéo cửa đối với gã dễ như bỡn mà thôi. Và cũng bởi Vera với Gatrix đã "hứng" trọn đợt bụi đầu tiên rồi, thế nên lúc này Cyrax chỉ bị một chút bụi rất nhỏ quệt lên bàn chân.

Đập vào mắt cả hai là một hành lang dài, lờ mờ sáng. Những tia sáng yếu ớt xuyên qua những ô kính hẹp nằm tít phía trên cao, khiến cho hành lang không đến nỗi chẳng thể thấy được đường. Cyrax để ý thấy dọc hai bên có rất nhiều những bộ xương khô nằm rải rác, cùng với đó là dấu vết của chiến trận ghim lên trên mặt tường.

Hắn cầm một khúc xương lên, bóp ra thành bột vụn. Dựa vào độ giòn hay độ xốp của khúc xương, mà Cyrax có thể ước chừng thời gian chúng đã nằm đây. Những miếng xương này rất xốp, chứng tỏ kết cấu của chúng đã rỗng hết, chẳng còn chút nước nào đọng lại. Dựa theo chu kỳ mục nát hài cốt mà Cyrax biết, thì có lẽ những khối xương này đã tồn tại được rất lâu rồi.

Cyrax lại nhấc một lưỡi kiếm gãy lìa lên. Lưỡi của nó đã mẻ, còn chất thép thì rỉ sét không thể dùng lại được nữa. Độ ẩm trong không khí không quá cao, thế nên nếu như muốn làm ô xi hoá hết chỗ kim loại này thì thiên nhiên sẽ cần kha khá thời gian đấy! Hắn ước chừng, có lẽ đống tàn tích này nằm đây cũng phải một hai trăm năm rồi!

- Phía trước có ánh sáng kìa!

- Ừm!

Cyrax ừ hứ lại một câu. Không hiểu sao chỉ là một lời nói vu vơ thông thường, nhưng Cyrax bỗng dưng lại cảm thấy cáu giận đến kì lạ! Nếu như không phải hắn cố gắng kìm chế thì có lẽ hắn đã quát vào mặt cô nàng rồi.

Chết tiệt! Thứ bóng tối này ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn mạnh hơn hắn tưởng nhiều! Cyrax cắn nát môi, dùng đau đớn để đè nén những cảm xúc linh tinh lại, rồi cõng Jane tiến tiếp vào trong đại sảnh chính.

Cũng giống như Vera và Gatrix, cả hai rất choàng ngợp trước vẻ đẹp lộng lẫy mà tráng lệ của căn phòng. Nếu như Jane tập trung vào những họa tiết và cây đèn chùm, thì Cyrax lại bị cuốn hút bởi bức tranh treo chính giữa căn phòng.

Trong lúc họ đang thất thần, thì một âm thanh vang lên!

- Xin chào, hai lữ khách may mắn!

Từ trong bức tranh khổng lồ đó, một hồn ma chui ra. Ông ta trông giống hệt người trong bức hình, tất nhiên trang phục không nặng nề đến như vậy. Jane hơi có chút ngạc nhiên, song cô nhanh chóng thả lòng người.

- Đó là một linh hồn lành tính thôi, không có gì phải cảnh giác!

Chỉ sau khi cô nói xong, cơ thể Cyrax mới thôi căng cứng. Shazam gật đầu hài lòng, sà xuống gần bọn họ.

- Rất cảm ơn quý cô tu sĩ đây! Tuy nhiên ta phải thừa nhận, kiếm được một tu sĩ biết nói chuyện đúng là khó như lên trời! Ở cái thời của ta, nếu như nhìn thấy những tồn tại phi sinh vật thế này, các tu sĩ sẽ không cần nói tới lời thứ hai đâu!

Thế nhưng trước cái nhìn ngỡ ngàng của cả hai, bỗng nhiên gương mặt Shazam bỗng nhiên vặn vẹo, giống như thể ông ta đang chịu một nỗi đau không cách nào tưởng tượng được vậy! Là một linh hồn, đáng lý Shazam phải miễn nhiễm với hầu hết các loại cảm giác rồi, trừ phi...

... Trừ phi ông ta phải chịu một tổn thương về linh hồn!

Chỉ thấy vùng ngực Shazam xuất hiện một mảng đen cực lớn, và nó lại to thêm ra một chút. Từ trên mảng đen đó, năng lượng bóng tối toát ra, và nó tạo nên kích thích không nhỏ đối với cánh tay phải của Cyrax!

Hắn quỳ mọp xuống, dùng tay trái ôm chặt lấy cánh tay phải, gào lên đau đớn. Sự việc diễn ra đột ngột tới mức Cyrax để mặc cho Jane ngã lộn nhào, trong khi trước đấy hắn không tới nỗi nâng cô nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, song cũng gọi là rất cẩn thận.

- Cyrax! Anh không sao chứ?

Jane lồm cồm trườn tới, đưa tay lên chạm vào người hắn. Cô dùng một niềm tin vô căn cứ rằng tiếp xúc da thịt có lẽ sẽ làm nỗi thống khổ của Cyrax nguôi đi phần nào. Cơn đau này của Cyrax đến từ sự phản kháng của phần bóng tối đồng hóa cơ thể hắn.

Vấn đề nằm ở chỗ, Cyrax không thể "nhổ" cánh tay này của mình đi được! Đừng nhầm, Cyrax đã làm rồi! Trước đó, hắn đã thử chặt, thậm chí là giật đứt cả cánh tay này khỏi cơ thể. Và mỗi lần như vậy, nó đều hóa thành một làn khói màu đen, bay tới chỗ vai của hắn, và một cánh tay màu đen mới lại xuất hiện!

Các thớ thịt trên người Cyrax xiết chặt, ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn về phía Jane một cách hung tợn, dãi rớt đầm đìa, nhưng không tấn công cô nàng. Mặc dù trong đôi mắt vằn vện đỏ đó của gã khổng lồ chỉ toàn thấy sự điên cuồng, có điều Jane biết Cyrax đang nỗ lực hết sức để áp chế bản năng bóng tối của mình.

- Không sao đâu Cyrax! Anh làm được mà! Anh định tấn công tôi sao?

Những tiếng gầm gừ vang lên trong cổ họng của Cyrax, nhưng rồi hắn vẫn nằm im như một con gấu bị thương chứ không tấn công ngược lại Jane. Mất một lúc sau, Cyrax mới thoát được khỏi trạng thái mất kiểm soát này.

Cùng lúc đó, Shazam cũng đè nén được bóng tối trong linh hồn mình. Cả hai đều trông vô cùng mệt mỏi, giống như vừa trải qua một trận chiến vất vả vậy!

- Có vẻ như hai vị đang gặp rắc rối rất to đấy! Ít nhất là tệ hơn hẳn so với hai người trước đó!

Cho dù cả Cyrax lẫn Jane đều đang không ở trong trạng thái hoàn hảo nhất, họ cũng có thừa trí tuệ để phân tích ra được tình báo từ câu nói của Shazam. Cyrax đã kể cho Jane nghe về đoàn người mạo hiểm của Gatrix, và Shazam nói rằng chỉ có hai người còn sống để gặp được ông ta.

Cyrax không dám chắc còn có cách nào khác để những người mạo hiểm tiến vào trong thành không, thế nên hắn hỏi lại.

- Ông nói là hai người trước đó. Họ là ai vậy?

- Một người trùm áo choàng đen kín mít, tự xưng là Gatrix. Người còn lại là một cô nàng Succubus lai có tên Vera.

Cyrax thở dài. Nếu như hai người đến trước hắn là người khác, Cyrax còn tạm tin vào giả thuyết có thêm người sống sót tiến được vào tòa thành. Thế nhưng nếu đó là Vera và Gatrix, Cyrax khẳng định tất cả người mạo hiểm đã bỏ mạng toàn bộ trên bình nguyên tử vong ngoài kia rồi.

Cho dù là hắn ở thời điểm toàn thịnh cũng không dám nói có thể toàn mạng khi chiến đấu với hằng sa vô số xác sống như thế, huống chi những người mạo hiểm kia toàn là gà đất chó sành. Nếu như không phải hắn lợi dụng sức mạnh bất tận của cơ thể bóng tối, thì có lẽ hắn còn chẳng ngồi đây nói chuyện được với linh hồn lạ hoắc trước mặt này được.

- Như vậy, ngươi là ai?

Cyrax gườm gườm Shazam, hỏi tiếp. Linh hồn này có độ hàm dưỡng rất cao, không hề thể hiện ra sự phật ý dù cho Cyrax đối xử với ông ta rất vô lễ.

- Tên của ta là Shazam, Shazam Aristole. Và các bạn của ta, chúng ta đang trong tình cảnh vô cùng nguy kịch đấy! Song trước khi nói tới tình hình, sao hai vị không tự giới thiệu bản thân đi? Nguyên tắc cơ bản trong giao tiếp, chẳng phải là hai bên sẽ tự nói ngắn gọn về chính mình trước khi đi xa hơn sao?

Jane đã được dạy về ngôn ngữ của vùng Malus này khi còn ở giáo hội, thế nên cô có thể giao tiếp cơ bản được với Cyrax. Có điều đối với phương thức sử dụng ngôn ngữ cổ như Shazam thì cô chỉ có thể nghe được bập bõm chữ có chứ không mà thôi!

Trái ngược hoàn toàn với Jane, Cyrax lại tỏ ra vô cùng thông thạo thứ ngôn ngữ Malus cổ này. Nếu như không phải vừa mới đó cô vẫn nói chuyện với Cyrax bằng phong cách hiện đại, thì có lẽ Jane sẽ nghĩ Cyrax là một người Malus đến từ quá khứ luôn...

Khoan!

Đây đâu phải là thế giới thông thường, đây là Avalon mà? Ở nơi đây, những tồn tại sống cả trăm cả nghìn năm cứ gọi là đi đầy đất. Việc Cyrax thực chất là một lão quái vật sống tới mấy trăm tuổi chính ra cũng hoàn toàn bình thường.

Về phần ký ức của anh ta, thì Jane có thể kể ra mười loại phương pháp dẫn tới biến đổi ký ức! Suy cho cùng, cái gọi là trí nhớ, hoàn toàn mang theo tính chủ quan. Nếu như có thể thay đổi được tầm mắt, tri thức, trải nghiệm của một người thì việc vặn vẹo ký ức cũng không phải là cái gì quá khó khăn.

Jane bắt đầu nhớ lại toàn bộ quá trình mình gặp được Cyrax. Từ lúc anh ta còn là quái vật vô tri vô giác, cho tới những hành vi cử chỉ của Cyrax khi ở chung. Càng nghĩ, Jane càng cảm thấy giả thuyết của mình vô cùng ăn khớp! Cyrax tỏ ra già dặn quá mức, hay càm ràm, và sở hữu một lượng tri thức vượt xa những gì một người tầm tuổi anh ta có thể đạt được.

Thật hài hước, khi mới chỉ vài phút trước đó, Jane còn nghĩ rằng ký ức của Cyrax mang tính chủ quan, và giờ thì cô cũng áp đặt chính định kiến của mình lên trên những hình ảnh nhớ lại trong óc! Và đó cũng chính là đặc điểm chung của loài người - sự chủ quan!

Nghĩ đến đây, Jane lập tức cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên xa lạ và giả dối đến bất ngờ! Tất cả những gì Cyrax đối xử với cô có phải là thật lòng, hay chỉ là thủ đoạn của lão quái vật với hàng trăm năm kinh nghiệm, đùa bỡn trái tim người thiếu nữ ngây thơ?