Chương 171: Không gian lòng chảo

Bạo Chúa (Viết Lại)

Chương 171: Không gian lòng chảo

- Anh có chắc chắn là chúng ta đang đi đúng đường chứ Gatrix?

Vera hỏi, trong giọng tràn ngập lo lắng. Gatrix đang ngồi bên dưới mặt đất, vò đầu bứt tai ra chiều suy nghĩ lung lắm! Không hiểu tại sao Gatrix đã kiểm tra bằng đủ mọi phương pháp hắn có thể áp dụng, từ nhìn sao, nhớ mùi, đếm bước chân vân vân... Vậy mà bọn họ đi mãi vẫn không gặp được những khung cảnh đáng lý họ phải gặp!

Ví dụ như những ngôi làng bị phá hủy, chỉ còn lại tàn tích chẳng hạn! Nơi bọn họ đang đi là một vùng đồng bằng rất rộng lớn, tầm mắt khoáng đạt, thế nên rất khó để nói bọn họ có thể bỏ lỡ được.

Không chỉ vậy, tuyết càng khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn! Ngày thứ tư bọn họ hướng trở về Nephesis, trong mắt bọn họ chỉ còn một màu trắng xóa! Những bông tuyết rơi lả tả từ trên trời xuống, lạnh thấu xương, và khiến cho thân thể của những người lữ hành trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

- Thế này không ổn một chút nào! Chúng ta phải làm điều gì đó thôi Gatrix!

Cyrax gầm lên, cố gắng nhấc chân ra khỏi lớp tuyết. Điều kinh khủng đã xảy ra ở ngày thứ sáu, khi tuyết đã ngập tới ngang đầu gối của Cyrax! Với Vera thì nó là ngang đùi, nhưng một Goblin thấp lùn như Gatrix thì tuyết cao như vậy chẳng khác gì thảm họa!

- Vera, giữ cái gậy phép cho anh!

Gatrix triệu hồi ra cây gậy phép của Vera trong nhẫn không gian, đưa nó cho cô nàng. Vera lập tức cắm phập cây gậy xuống tuyết, trong lúc Gatrix được Cyrax nhấc lên trên đỉnh gây.

- Được rồi, bắt đầu nâng cây gậy cao lên! Cao nữa! Không được, Cyrax, phiền cậu!

Cyrax lẳng lặng đón lấy cây gậy trong tay Vera, nâng cả người con Goblin lên cao nhất có thể. Gã không khỏi líu lưỡi trước sức nặng của cây gậy. Đúng là chỉ có thể loại quái vật như Vera mới chấp nhận sử dụng một chiếc gậy phép như thế! Quái vật theo nghĩa khen, thán phục, không phải là ám chỉ dòng máu Succubus của con bé!

Gatrix đứng co một chân trên chiếc gậy, cân bằng một cách khéo léo dù diện tích đứng của hắn là rất nhỏ. Khá khen cho Cyrax, khi chiếc gậy này không hề rung rinh một chút nào. Có lẽ sớm thôi, Gatrix sẽ được thấy Cyrax tái hiện lại hình ảnh của hắn ở Valoran rồi.

Mà Valoran là chỗ quái nào thế nhỉ?

Gatrix lắc lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm. Bằng thị lực siêu việt của loài Goblin, Gatrix đưa tầm mắt ra thật xa, thật xa. Hắn lại ngoái đầu về phía sau, nhìn về phía đầm lầy Shazam.

- Anh ta đang làm gì thế không biết?

Ở bên dưới, Cyrax tò mò hỏi Vera. Gã khổng lồ ngẩng đầu lên, nhìn Gatrix đang huơ tay trong không khí liên tục, như thể đang vẽ gì đó. Vera chống tay lên eo, nheo mắt nhìn Gatrix.

- Em không biết! Nhưng en học được một điều, khi chúng ta đang bế tắc, hãy tin vào Gatrix! Em tin rằng Gatrix có thể đưa chúng ta thoát khỏi sự bế tắc này!

Nhiều lúc Cyrax rất hâm mộ sự đơn thuần chân chất của Vera. Để có thể tin tưởng một người tới mức mù quáng như vậy, rốt cuộc bọn họ đã trải qua những chuyện gì?

Đột nhiên một vật rơi phịch xuống từ trên cao! Đó là Gatrix, sau khi đã tính toán xong! Con Goblin đang bị lún tới nửa người dưới đống tuyết.

- Anh phát hiện ra tại sao chúng ta không thể quay trở lại rồi! Nhưng trước đó, anh có một chuyện cần phải kiểm chứng cái đã!

Gatrix nằm ngửa lưng ra trên mặt tuyết, trong cái nhìn khó hiểu của Vera và Cyrax.

- Chú ý thật kỹ bản năng sinh tồn của em nhé, Cyrax! Chúng ta đang ở trong một thế giới khác. Vùng không gian xung quanh Shazam đã bị cắt khỏi thế giới thực, thế nên dù có cố gắng đi như thế nào, chúng ta cũng không thể quay trở lại Nephesis được đâu!

Ngay lập tức, Cyrax đổ gục xuống! Mồ hôi lạnh ứa ra khắp toàn thân gã, còn mắt thì trợn ngược lên trông rất đáng sợ!

- Thở sâu, Cyrax! Hít vào, thở ra, thật bình tĩnh và chậm rãi! Cậu làm được mà!

Gatrix nhích dần người ra khỏi hố tuyết. Hóa ra hắn đã dùng chân đạp liên tục để nhấc người khỏi tuyết, trong khi duy trì diện tích tiếp xúc với bề mặt tuyết càng lớn càng tốt bằng cách nằm dài ra.

Đây là một phương pháp rất đơn giản để giúp những người đang bị kẹt ở bùn lầy, hố băng hay hố cát ướt. Chỉ cần nằm ngửa ra trên bề mặt lún, rồi dùng chân đạp lên đạp xuống liên tục, là cơ thể sẽ tự được ủn ra khỏi hố lầy. Nguyên lý của nó liên quan tới lực đẩy của chất lỏng, và áp suất.

Khi Gatrix thoát hoàn toàn ra khỏi tình trạng ngập nửa người, và nằm dài trên mặt tuyết, thì Cyrax cũng đã bình tĩnh trở lại. Gã thở hồng hộc như một con trâu nước, giọng nói không thể giấu nổi sự run rẩy.

- Tại... sao...?

- Có vẻ như bản năng sinh tồn của cậu được xây dựng trên cơ sở tri thức cậu. Tức là nếu cậu không biết về một thứ, vì nó quá cao siêu, vượt quá tầm tri thức của cậu, thì bản năng sinh tồn sẽ không thể "giải đọc" được những tín hiệu nguy hiểm đó. Nói cho tôi nghe, cậu cảm nhận được những gì?

Cyrax nghiến chặt răng, như thể đang cố gắng đè nén một cảm xúc gì đó rất kinh khủng vậy!

- Chúng ta... sẽ chết! Tất cả chúng ta sẽ chết! Chưa bao giờ em thấy cảm giác tử vong kề cận tới như vậy!

Cyrax run cầm cập, vô cùng sợ hãi. Nếu như nguy hiểm ở một mức nhất định, thì ý chí của gã có thể thừa nhận được. Nhưng cái cảm giác này... Cyrax giống như kẻ tử tù đã bị tròng sẵn dây thừng vào cổ rồi vậy! Chỉ cần một tiếng quát, tấm ván dưới chân gã sẽ mở ra, và cổ của Cyrax sẽ gãy đánh rụp trước sức giật đột ngột ấy!

Con Goblin ngưng tụ ra hai chiếc ván bằng nước đóng băng, rồi đạp lên trên chúng. Hắn có thể tạo ra những chiếc ván trượt cho cả đội, song nguyên liệu không có, thế nên Gatrix chỉ có thể ngưng tụ ra cho bản thân trước, rồi thử đi tìm xem sao.

Gatrix trượt một cách nhẹ nhàng tới trước mặt Cyrax. Nhờ có độ cao của tuyết, mà giờ con Goblin cao ngang ngửa Cyrax luôn. Gatrix đưa tay lên vỗ vai Cyrax một cái.

- Cậu yên tâm, anh sẽ đưa tất cả chúng ta rời khỏi đây, an toàn và khỏe mạnh!

Nói xong, Gatrix vẫy tay tạm biệt hai người kia, rồi phóng vụt về hướng đầm lầy Shazam. Theo như tính toán phép thuật của Gatrix, thì vùng không gian này giống như một cái lòng chảo.

Vùng trung tâm là đầm lầy Shazam, và cao dần khi đi ra xa. Sở dĩ bọn họ đi mãi mà không thể thoát được là vì theo góc độ không gian, đội Tự Do đang bị "trượt" về nguyên điểm. Cho dù họ có cố cả đời cũng đừng hòng thoát được khỏi nơi đây.

Đấy là nếu họ có cả đời! Chỉ sợ chỗ tuyết này cũng đủ khiến họ chết ngắc sau vài ngày nữa rồi!

Sau khi được Gatrix an ủi, Cyrax đã ngừng run. Gã nhìn đau đáu về phía Gatrix đã trượt đi, trong mắt tràn ngập thứ cảm xúc phức tạp. Cuối cùng gã quay sang nhìn Vera.

- Hóa ra cảm giác tin tưởng người khác một cách tuyệt đối là vậy!

- Nói với anh rồi mà, Gatrix là tuyệt vời nhất!

Vera nở nụ cười, khoe hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắm của mình.

...

Cả hai ngồi trò chuyện nhảm nhí một lúc khá lâu thì Gatrix mới trượt về, vác trên vai là hai cặp ván trượt to nhỏ khác nhau. Lúc này tuyết đã cao tới ngang bụng Vera rồi, chứng tỏ thời tiết càng lúc càng thêm kinh khủng. Hay đúng hơn, là thứ gì đó không muốn bọn họ tiếp tục tốn thời gian ở vùng ven này nữa!

- Hai đứa nhớ cách anh làm ban nãy không? Làm đi, trước tiên phải thoát khỏi tình trạng kẹt cứng trong tuyết cái đã!

Cyrax đưa hai tay xuống dưới nách Vera, xách bổng cô lên khỏi mặt tuyết.

- Không cần phức tạp như vậy!

- Này này, anh mà dám chạm lung tung là em đánh đấy!

- Yên tâm, anh chỉ coi cô như bậc em gái trong nhà thôi! Hơn nữa cô cũng có cái gì đâu mà phải sợ!

- Hả?!!!

Mặc kệ Vera và Cyrax đang đấu võ mồm với nhau, Gatrix lập tức cúi người xuống, buộc hai chiếc ván trượt nhỏ vào giày của Vera.

- Được rồi, đặt Vera xuống một cách nhẹ nhàng đi Cyrax!

Gã khổng lồ từ tốn đặt Vera xuống mặt tuyết, cho tới khi cô nàng có thể đứng một cách bình thường trên đó.

- Hiện tượng này... à ra là vậy!

Cyrax nhíu mày suy tư rồi ồ lên. Với một kẻ đã học rất sâu về vật lý như gã, thì hiện tượng này có thể được giải thích khá đơn giản mà thôi. Giả sử Vera nặng năm mươi cân. Khi cô đứng trên tuyết, thì toàn bộ trọng lượng của cô dồn lên hai bàn chân, tức là diện tích tiếp xúc giữa Vera và tuyết rất nhỏ. Nó khiến cho lực Vera đè lên trên tuyết là rất lớn, và do đó cô chìm xuống.

Còn khi Vera dẫm lên trên chiếc ván trượt, thì lúc này diện tích tiếp xúc giữa Vera và mặt tuyết đã tăng lên đáng kể. Do đó, cô không còn chìm nữa. Khối lượng cơ thể càng lớn thì tấm ván trượt cũng sẽ phải càng lớn, để giảm bớt áp suất lên mặt tuyết.

Cyrax biết về những điều này, song lý giải lý thuyết từ thực tiễn thì dễ, còn để vận dụng lý thuyết áp dụng vào thực tiễn lại là một chuyện khác!

Sau khi nhìn thấy Vera đã đứng an ổn, Cyrax cũng ngửa người, nhấc dần cơ thể ra khỏi tuyết. Khi toàn thân Cyrax đã thoát khỏi bị kẹt, Gatrix lập tức buộc hai chiếc ván to đùng vào chân gã.

- Anh tìm thấy gỗ ở đâu thế?

Cyrax nắm lấy tay của Vera và Gatrix, từ từ nhấc người lên, trả lại áp lực xuống đôi chân. Phần diện tích tiếp xúc đã được tính đủ để dù mỗi người trong bọn họ đều mang theo một ba lô hành lý cỡ vừa, song không ai bị lún xuống tuyết hết.

- Phía trước có một trảng rừng trụi lá. Anh nghĩ rằng đó chính là phần bìa rừng bao xung quanh đầm lầy Shazam, chỉ có điều lúc này chúng đã trụi sạch lá vì giá lạnh và tuyết rồi!

- Nói như vậy, tức là chúng ta tưởng chừng như đang tiến, song thực chất là đã hướng dần về phía Shazam rồi phải không?

- Đúng vậy!

- Khoan khoan, hai người nói lại từ từ bằng tiếng người cho em cái!

Vera khua khua hai tay.

- Nói như thế nào nhỉ? Chúng ta giống như đang ở trong cái bát này đây.

Gatrix lấy ra một chiếc bát, chỉ vào trong lòng bát.

- Đầm lầy Shazam nằm ở phần đáy. Còn chúng ta hiện tại đang ở lưng chừng cái bát. Do không gian bị gấp khúc, thế nên dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể nào đi tới miệng bát để thoát đi được. Thay vào đó, chúng ta chỉ đang tiến lại gần đáy bát hơn mà thôi!

- Ra vậy! Mà sao mấy cái kiến thức này Cyrax biết mà em không biết?

Gatrix và Cyrax nhìn nhau, bật cười.

- Vì cậu ta không biết phép thuật chứ sao!