Chương 2: Nhận ra và bùng nổ

Bá đạo kiếm thần

Chương 2: Nhận ra và bùng nổ

Hắn kể với bọn người đi theo về Huyết Hỏa Lan, rồi nhanh chóng chỉ cho bọn hắn vị trí. Hắn dẫn đầu dắt bọn họ theo sau lưng, nhưng không hề biết rằng sau lưng hắn người mà hắn cho là đồng bọn đang liếc nhau cười lạnh.
Đến vách núi đá, cả bọn đứng nhìn lên, tất cả đều mang ánh mắt thèm thuồng và tham lam, nụ cười lạnh càng lạnh hơn.
"Này Vô Danh, bây giờ ngươi tới hấp dẫn đàn Huyết Hầu đang núp, sau đó bọn ta sẽ cùng nhau xông lên, đẩy lùi bọn chúng giúp ngươi, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng chạy." Một tên trong bọn họ đi ra nói với hắn.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn gật đầu.
Từng bước từng bước cẩn thận tiến lên, hắn rút thanh kiếm đeo bên hông trái cầm chặt trong tay.
Tâm tình hắn lúc này cực kì hồi hộp, nhưng đồng thời cũng cực kì bình tĩnh. Hắn biết rằng nếu như lúc này tỏ ra mất bình tĩnh chỉ trong chốc lát, đối mặt hắn chính là cái chết.
Đến ngay vách núi, hắn có thể thấy đóa Huyết Hỏa Lan một cách rõ ràng nhất, xung quanh đó là 8 cái hang nhỏ vừa đủ người ra vào. Chắc chắn trong đó chính là bọn Huyết Hầu.
Hắn leo xuống vách núi cheo leo bằng 1 tay, tuy rằng trông cực kì nguy hiểm nhưng đấy lại là giải pháp tốt nhất hiện tại. Nếu hắn kinh động bọn Huyết Hầu và bọn chúng tấn công, hắn có thể dùng tay còn lại để phòng thủ. Còn nếu bọn Huyết Hầu không bị kinh động, hắn có thể dùng tay không bám vào đá để chộp lấy đóa Huyết Hỏa Lan.
"Cộp". Bỗng dưng từ phía trên, một viên đá rơi xuống, có lẽ là do hắn bám vào chưa đủ mạnh.
"Grao Grao Grao" 8 con Huyết Hầu tỉnh dậy.
"Không được, phải nhanh lên." Hắn đã cách đóa Huyết Hỏa Lan rất gần. Vào thời khắc nguy cấp, hắn nhanh chóng đâm kiếm vào vách đá để có điểm tựa, sau đó dùng chân cắp lấy đóa Huyết Hỏa Lan.
Lũ Huyết Hầu ra khỏi hang và leo lên vách núi trong tích tắc. Với bộ lông đỏ như màu máu và các chi cực kì tráng kiện, leo trèo với lũ này chỉ là chuyện muỗi. 2 mắt của bọn chúng nhìn chằm chằm vào kẻ đã gây ra chuyện này.
"Grao" Chúng xông đến hắn ta, tràn đầy sát khí.
"Sắp tới rồi, ráng thêm tí nữa" Toàn thân da tóc dựng đứng lên do lũ Huyết Hầu đằng sau lưng. Cảm giác của cái chết tiến đến gần làm hắn vận dụng tất cả sức mạnh.
"thoát rồi, mọi người lại giúp tôi với." Một cách thần kì, hắn kịp thời leo lên đỉnh rồi quay lưng lại vách núi, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Thông thường, nếu đây là đất bằng, hắn sẽ không do dự mà chạy. Nhưng đang đứng ở vị trí cực kì thuận lợi, và tốc độ bọn Huyết Hầu rất nhanh, hắn chọn chiến đấu.
Phía sau, những tên kia 2 mắt nhìn nhau, cười. Nụ cười của bọn chúng rất điên loạn. Một tên trong số chúng xông lên, cầm kiếm nhắm thẳng lấy ngực của hắn.
Cảm thấy kì lạ, hắn nhìn lại phía sau, không tin vào mắt mình.
Xoẹt, một đường cắt thật ngọt ngay giữa ngực, máu phun ra liên hồi. Hắn đã có thể chết vì nhát chém này nếu không kịp lùi bước về sau lưng.
"Hay, rất hay." Hắn cười lớn, không vẻ gì sợ sệt. Hay nói đúng ra, lúc này sợ sệt là việc dư thừa.
"Bọn mày hùa nhau, dụ tao ra đây, rồi bây giờ tính giết người cướp của. Tao hiểu rồi. Làm gì có chuyện chúng mày sẽ coi tao như là đồng đội. Được lắm, tiến tới là chết, lùi cũng là chết, vậy thì TẤT CẢ CÙNG CHẾT!!" Hắn rống lên điên cuồng, cầm kiếm xông tới tên ở phía trước.
"Ngu thì chết chứ bệnh tật gì, tụi tao cũng đâu có ưa mày, tính nhờ THIÊN TÀI làm bia đỡ đạn thôi, ai ngờ mày ngu đến mức đó chứ." Bọn chúng cùng nhau cười lớn, còn hắn thì chẳng thèm quan tâm nữa. Mục đích của hắn bây giờ là giết sạch tất cả bọn chúng.
"Xông lên tụi bây, giết nó!"
"Tật Phong trảm" Tên trước mặt hắn rống lên.
"Hừ, chém nhẹ và quá chậm, đúng là thứ phế vật." Hắn nghĩ trong đầu như vậy, kiếm của hắn chẳng dùng kĩ năng gì đặc biệt, chỉ đơn giản một đâm, nhanh như chớp giật xuyên qua cổ họng của kẻ địch, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ đồ hắn đang mặc.
"Nó giết chết Trần Nam rồi, thằng đó là con của Trần quản gia đó!! Nhanh lên, giết nó, không thì tụi mình cũng chết." Một tên điên cuồng la lên sau khi thấy cảnh máu tanh hắn tạo ra.
Như một con quỷ tắm trong máu, hắn chạy thục mạng về phía trước. Lần đầu tiên trong đời giết người, hắn thấy khó chịu, nhưng đè nén cảm xúc của mình xuống.
"GIẾT!!"
"GRAO"
Tiếng thét của hắn bay lên, cùng với tiếng rống của lũ Huyết Hầu. Hắn lúc này chẳng khác gì dã thú.