Chương 1: Đùa Giỡn

Anh Kể Em Nghe Về Những Chòm Sao

Chương 1: Đùa Giỡn

-----------


"Anh, anh chưa bao giờ có tình cảm nào khác với em dù chỉ một chút hay sao? Đây không phải điều em hi vọng nhận được... "


----------

Trong con hẻm tối đen như mực, một thân hình nhỏ nhắn vặn vẹo đứng dậy.

Vóc dáng hoàn hảo của nàng không che đậy mà phô bày ngay giữa thiên địa. Nái tóc dài đen nhánh rối bù rủ xuống hai độ vai nhỏ nhắn. Phía sau lưng, mái tóc dài của nàng đem tất cả che đậy.

Gương mặt mĩ miều của nàng có chút mệt mỏo. Đôi tròng mắt vô hồn nhìn thân thể không một mảnh vải của mình rồi nhìn cảnh tượng xung quanh

Cả con hẻm vốn nhỏ bây giờ lại đầy vết tích xuân quang. Quần áo của nang bị quăng trên mặt đất, dính đất cát cùng hỗn hợp lỏng lỏng, trắng đục.

Bấy giờ nàng mới để ý giữa đôi chân ngọc ngà, thon dài cũng có một loại chất lỏng tương tự chảy xuống. Nó nhiều đến mức chảy qua cả đầu gối liền không có ý định dừng lại.

Nhìn vết máu nhỏ bên đùi giờ đã khô lại, nàng nở nụ cười chua xót

- Từ Thiên Chân, từ trước đến giờ chỉ có mình mày vọng tưởng...

Nàng ngẩng đầu lên trời gằn lớn từng chữ. Một tiếng cười quỷ dị cất lên.

Hai hàng lệ nóng hổi trượt dài trên làn da mềm mại trắng trẻo. Đôi môi nàng run run, nhưng vẫn không ngừng được tiếng cười.

Trong đó chất chứa bao đau thương, bi ai, chất chứa bao thống khổ, uỷ khuất.

Từ Thiên Chân chầm chậm nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào người, đôi mắt lạnh tanh không có sức sống.

Người mà nàng yêu nhất, cư nhiên lại đẩy nàng ra đường thành thứ mua vui cho người ta.

Tách...

Một giọt lệ nặng trĩu rớt xuống. Trong lòng nàng tự giễu bản thân ngu xuẩn, cố chấp, ngộ nhận.

Cảnh tượng này cũng do mình nàng làm ra

Đôi chân mảnh khảnh tê rần, đứng còn có chút không vững. Từ Thiên Chân nặng nệ tiến từng bước về nhà riêng của mình.

Trên đường, hàng tá ánh mặt kì dị, hiếu kì nhìn về phía Thiên Chân.

Tiếng bàn tân xôn xao vang lên. Bao lời dị nghị, đủ mọi lời nói độc địa như tiễn bắn xuyên qua trái tim yếu ớt của nàng

Bàn tay nàng nắm chặt lại, móng tay dài đâm vào thịt, từ đó rỉ ra vài giọt máu.

- Chân Chân, c...cậu làm sao thế này?

Từ phía xa một cô gái thần thía hoảng hốt chạy lại. Đôi bàn tay nàng đặt lên vai Thiên Chân. Nhìn bạn, cô không cam lòng nói, mắt lờ mờ một tầng hơi nước:

- Ngu ngốc, hắn không để ý đến cậu, sao lại tự ngược bản thân...

Nhìn cô cố gắng an ủi, trong lòng nàng từ đâu sinh ra một chút ấm áp. Bất quá Thiên Chân cười lạnh, gạt tay cô ra:

- Đâu có ngược? Mình cảm thấy đối với mình như này là quá đủ. Ưu Ưu, không cần lo lắng.

Vô Ưu từ nhỏ đã quen với nàng, đi đâu cũng có nhau.

Cô luôn bảo vệ Thiên Chân, không cho ai khi dễ nàng

Bất quá Từ Thiên Chân này tính tình quật cường, không giống cái tên mĩ miều kia

Thiên Chân này không phải loại con gái nhu nhược, tự khắc không cần người khác đau lòng, lo lắng

Vô Ưu biết tính cách của nàng, liền không nói gì mà xoay người bước đi. Đi được vài bước, nàng ngoái đầu lại, ôn nhu mà cười:

- Yên tâm, Chân nhi. Mình hiểu.

Cô cố gắng gạt những giọt lệ trên mặt. Cô biết giờ khuyên ngăn gì với Thiên Chân đều vô dụng.

Yêu có thể là sủng ái, cũng có thể là thống khổ.

Vô Ưu đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu Thiên Chân có thấy hạnh phúc vì việc này không?

Nhìn bóng lưng của Vô Ưu dần hoà vào đám đông, tim nàng hơi nhảy một cái. Thiên Chân nâng tay lên vị trí của tim ở trước ngực, cười khổ:

- Đau đến như vậy sao...

Cạch cạch.

Thiên Chân mở khoá rồi tiến vào nhà. Nàng vơ lấy quyển sổ trên mặt bàn uống trà, sờ sờ lớp vỏ ngoài.

Quyển sổ bìa ngoài màu trắng, theo thời gian đã có chút ố vàng. Gáy sổ sần sần, vài vết rách ngang thân xuất hiện.

Bàn tay mảnh khảnh, xanh xao của nàng chậm chạp lật từng trang. Giấy đã có vài vết mốc. Hàng chữ viết bằng bút mực nghiêng nghiêng hơi mờ đi, nhoè đi kha khá nét chữ nhưng vẫn thể hiểu được í nghĩa của những dòng kia.

Thiên Chân cố gắng cắn chặt môi dưới, quyết không để một giọt nước mắt chảy xuống. Đôi tròng mắt đỏ au, lờ mờ một tầng sương bao phủ.

Bờ môi dưới của nàng bị cắn rách, máu từ đó chảy xuống rớt vào trang sổ.

Tay nàng vội cầm lên bức ảnh chụp khá cũ, trong là hình ảnh của hai nam nữ chừng 30 tuổi. Đứng kế bên là một đôi nam nữ. Bé trai cao hơn bé gái một cái đầu, gương mặt lạnh tanh, không cảm xúc.

Bé gái đứng bên cạnh khép nép, đôi bàn tay hơi dơ lại gần bàn tay bé trai bên cạnh.

Nàng vẫn không thể quên được lần chụp bức ảnh này.

Lần ấy nàng cố chấp chen vào giữa mẹ để đứng gần anh trai. Bàn tay nhỏ nhắn lúc ấy thật sự rất muốn nắm lấy bàn tay của người kế bên nàng kia.

Nhưng cuối cùng đều vẫn không dám...

Từ Thanh Minh là người được bố mẹ cô nhận nuôi từ khi còn nhỏ. Khi ấy bố mẹ chỉ sinh được mình cô, mong cô có thêm anh chị em nên nhận nuôi bé trai ấy về.

Từ Thanh Minh mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ hoả hoạn cách đây 13 năm. Sau đó chừng 4 tháng liền được bố mẹ cô nhận.

Từ nhỏ nàng đã cảm nhận được Thanh Minh có một vị trí vô cùng quan trọng trong tim.

Nhưng rồi nàng cạn sạch hi vọng khi biết rằng, thủ phạm gây ra hoả hoạn không ai khác là bố mẹ nàng.

Đêm ấy bố và mẹ cãi nhau, đi trên đường đều vẫn không ngừng buông ra những lời xúc phạm nhau.

Bố cô tức giận ném điếu thuốc đang hút dở vào bên cạnh mà không để ý đám giấy vụn bén lửa từ điếu thuốc mà lan thẳng sang ngôi nhà kế bên.

Chính đêm ấy, người cô yêu thầm 13 năm trời chính thức trở thành cô nhi.

Sau này 5 năm, họ gặp tai nạn giao thông, bỏ lại nàng và anh trai nuôi.