Chương 31: bóng ma

Âm Lộ

Chương 31: bóng ma

Trong khu phố của Khang xuất hiện một cái chết. Lẽ dĩ nhiên là mỗi ngày đều có người chết, nhưng cái chết của mỗi người khác hẳn nhau. Cái chết trong khu phố của Khang xảy ra trong một đêm mưa tầm tã
……………………………………..
-Ai da! Mưa lớn quá-Sam nói
Khang rủ Sam qua nhà Khang ăn tối chung. Đang đi trên đường bỗng dưng trời đổ mưa, Sam không mang theo dù, vì thế cô chạy trong cơn mưa về phía nhà Khang. Vì lo lắng cho Sam nên Khang mang dù ra đón, nhưng vì nhà Khang trong hẻm, nhiều ngã rẽ, nên khi Sam chạy vào một hẻm, thì Khang lại chạy ra đón ở đường khác. Mưa lạnh thấu xương, Sam núp tạm vào một mái nhà, vuốt sơ mái tóc nâu đỏ đang ướt của mình. May là Khang đoán Sam sẽ rẽ hẻm khác nên chạy đi tìm. Chạy đến một hẻm thì Khang thấy Sam đang đứng dưới một mái hiên, run rẩy vì lạnh
-Sam!!!!
Sam nhìn qua Khang, rồi vẫy tay, người vẫn run run. Chợt
-Bộp!!!!
Một cái gì đó rơi xuống đất, trước mặt Sam. Khỏi phải nói là Sam giật bắn mình. Khang thấy vậy vứt cái dù đi, chạy lại chỗ Sam. Nhìn kỹ vào, Khang thấy đó là một con người. Khang ngồi xuống cạnh người đó, ngó nghiêng
-Thôi, kêu cảnh sát đi!-Sam hối
-Đã biết là gì đâu mà kêu cảnh sát?-Khang gắt
Cái mặt người đó xoay qua một bên, bị che khuất bới mái tóc dày. Tò mò, Khang lật mặt người đó ra. Vì đứng khá xa, lại thêm mưa nên trời them tối, và Sam không thấy rõ mặt của người đó. Khang nhè nhẹ nói với Sam
-Sam quay mặt đi đi, không nên thấy cảnh này đâu
Câu nói của Khang làm Sam thêm phần tò mò. Nhướn người qua cái đầu của Khang, Sam không thấy rõ cái mặt vì quá tối. Sam quyết định sẽ cúi xuống gần hơn. Bất ngờ một tia sét đánh qua, và, chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng Sam đã thấy rõ. Khuôn mặt teo tóp lại, và có màu xanh lét, hai con mắt mở trừng ra, nhìn về một điểm trong không khí, hai hốc mắt xung quanh sâu hoắm và đen kịt, từ gò mà xuống miệng bị kéo dài ra một cách kì lạ với cái miệng há hốc. Sam bật lùi, tay ôm lấy miệng, đứng đựa vào căn nhà, mặt xám ngoét, cảm giác buồn nôn cứ nhợn lên nhợn xuống trong miệng cô. Sau khi gọi cảnh sát, Khang nhìn qua Sam, thấy cô như vậy thì Khang có thể đoán được Sam đã nhìn thấy tất cả. Ghì Sam vào người mình, lùi ra khỏi cái xác, Khang trách
-Đã bảo là đừng có nhìn rồi!!
Cảnh sát nhanh chóng đến cách ly, gọi nhân chứng..v..v…Nhưng Khang có cảm giác gì đó rất lạ, không thể giải thích bằng lời (hay bằng chữ được). Sam giữ lấy Khang chặt cứng, cô không ngừng run bần bật.
Khang ngồi thù lù trong lớp học, nhớ về cái chết mà một người quen làm cảnh sát đã nói với cậu
"Toàn bộ máu trong cơ thể đông đặc lại
Bộ não chảy ra bấy nhầy trong hộp sọ"
*Điều gì có thể khiến người ta trở nên như vậy*Khang nghĩ
-Hmm……!!!
Hôm qua, khi về nhà thì Haruka cũng biến đâu mât tiêu, không hỏi han gì được.
-Khang? Phải không?-Một giọng nói vang lên từ sau lưng Khang
-Ừ! Ai đó?-Khang nói mà không quay đầu lại
Người đó tiến tới trước mặt Khang. Một nhỏ con gái tóc tém, với đôi mắt tinh nghịch. Nhỏ nhìn Khang nói
-Nói chuyện với người khác mà không thèm nhìn lun àh?-Nhỏ cười
Khang im lặng, nhìn lên
-Nhìn rồi! Muốn gì nà?
-Mình là Trang, ở chung khu phố với bạn-Nhỏ cười
-Uk, hay lắm-Khang phe phẩy tay-Nếu không còn gì nữa thì mình muốn ở một mình, hén?
-Mình biết một bí mật của cậu!-Trang nói
-Uh huh! Bí mật gì?
-Cậu không phải là người thường! Cậu là người của Âm giới
-Nhảm!-Khang quay mặt đi
-Bộp!!!!
Một xấp hình rớt xuống bàn Khang. Cầm một tấm lên, Khang thấy đó là những tấm hình của trận chiến với con Grey Beast
-Nếu muốn mình ko tiết lộ việc này thì phải giúp mình một điều
-Ko giúp đâu! Muốn nói với ai thì cứ nói-Khang cười
-Không lẽ….cậu không sợ mọi người biết việc này sao?
-Tại sao tôi phải sợ?
Khang đứng dậy, định bước ra ngoài cửa, thì Trang nắm tay cậu lại. Bàn tay của cô ấy run run và hơi lạnh. Khang quay lại hỏi
-Có chuyện gì sao?
-Người đã chết hôm qua….là một người bạn của tôi-Trang nói
Khang quay lại chỗ ngồi, ngồi bắt chéo chân
-Kể tôi nghe đầu đuôi đi.