Chương 2: Gravineel

A New World

Chương 2: Gravineel

Phía Bắc là đế quốc Bestra của thú tộc, với nhiều chủng tộc khác nhau do tộc white lion đứng đầu, với sức mạnh cùng với những đặc điểm nổi bật của nhiều chủng tộc cùng với sức sinh sản của mình, đế quốc Bestra được coi là nước nắm giữ sức mạnh quân sự đứng thứ hai chỉ sau Desticon.

Lại nói đến phía Nam với những cánh rừng tươi tốt cùng khí hậu ấm áp đó là quê hương của những chủng tộc gắn liền với rừng. Quốc gia ở đó được cai trị bởi tinh linh tộc-những người nắm giữ những phép thuật mạnh nhất và cổ xưa nhất của thế giới, vốn là một bộ tộc xinh đẹp cùng với sự ôn hòa yêu hòa bình của mình, đây được xem là thiên đường của vô số người muốn một nơi yên bình để sinh sống
Phía Tây là vùng đất với nhiều tài nguyên khoáng sản vài nguyên liệu quý, từ đó thu hút rất nhiều người kéo đến khai thác, rồi dần dần với những tài nguyên đó, họ phát triển lên với những công nghệ kỹ thuật vượt xa so với các nơi khác, rồi hộ dần lien kết với nhau thành liên bang Desticon, với những công nghệ đó, họ là quốc gia có chiến lực mạnh nhất trong 4 nước

Và nơi cuối cùng nhỉ, chắc ai cũng đoán được rồi ha, đó chính là phía Đông với quốc gia Perdisen của nhân tộc, không có được công nghệ cùng phép thuật mạnh nhưng với tính chất ham học hỏi của nhân loại, họ cũng đã nắm giữ một phần kỹ thuật cùng với phép thuật, và qua đó họ đã khai phá tiềm năng trong cơ thể để rồi xuất hiện "siêu nhân loại" hay còn gọi là người nắm giữ những năng lực siêu nhiên đặc biệt gọi là siêu năng lực, tuy vậy người có siêu năng lực khá ít và họ cần một thời gian khá lâu để có thể nắm vững sức mạnh của mình.

Đến đây là xong giới thiệu sơ lược về vùng đất này nhá, và giờ chúng ta về lại mạch chuyện chính nào

--------đường phân cách thôi, không có gì mới mẻ đâu-----------

Trong khu rừng vắng lặng vang lên từng tiếng bước chân vội vã, đã 15 phút trôi qua kể từ khi cô hầu gái rời khỏi tòa lâu đài, đoán được mình cũng đã đi được khá xa và do mệt mỏi, cô bèn dừng lại ở một gốc cây bên đường nhưng không để ý rằng có một cặp mắt to lớn màu vàng đang theo dõi trong góc tối.

-Hộc hộc hộc!không biết ngài ấy có thoát được hay không nữa, mà thiếu gia cũng thật ngoan a, không có khóc một tiếng nào-Nhìn vào đứa bé đang nằm trên tay, cô hầu gái lộ ra trong mắt từng tia ôn nhu.

-Soạt soạt …!

Cô hầu gái hoảng sợ, lao vào một lùm cây gần đó trốn, đôi mắt nhìn về hướng âm thanh với một tinh thần cảnh giác cao độ

-Hừ! Không biết "vật kia" là gì mà ngài ấy kêu chúng ta tìm nhỉ, trời tối thế này còn bắt chúng ta phải đi ra tới đây, thật tẻ nhạt.
-Cẩn thận lời nói của ngươi đấy. Nếu mà để cho ngài ấy biết ngươi dám nói thế thì mạng của ngươi xong rồi

Xuất hiện từ trong bóng tối là hai tên lính mặc giáp cực giống những tên đã xông vào tòa lâu đài vài phút trước, điều đó làm cho cô hầu gái vô cùng hoảng sợ gần phát ra tiếng nhưng cô đã kịp đưa tay chặn miệng mình lại trước khi âm thanh phát ra.Cô lùi lại, toan chạy đi nhưng …

-Rắc…!

-Ai đó!!

Chân cô đã chạm vào một cành cây khô và đã báo hiệu cho bọn lính biết chỗ cô trốn

-Hầu gái ư. A! Bộ đồ đó giống với lũ hầu gái trong lâu đài, có thể con bé đó từ trong lâu đài thoát ra, nó chắc biết "vật kia" ở đâu, bắt lấy nó!

Cô hoảng sợ bỏ chạy, nhưng sức lực của cô sao bằng những tên lính đã được huấn luyện kia, thế rồi chúng rút kiếm chém trúng vào đùi cô để cô dừng lại, cô bỗng mất đà lao về phía trước, lao xuống con dốc sâu hun hút phía trước

-AAAAA …..!!-Một âm thanh đầy đau đớn và sợ hãi vang lên

-Rầm

Lăn đến cuối con dốc toàn thân cô đã chằng chịt những vết thương nhưng đứa bé không sao do cô đã ôm chặt nó vào lòng và che cho nó, lúc này với mạng sống của cô đã gần tắt bỗng trong bóng tối xuất hiện một cặp mắt màu vàng to lớn đang nhìn cô

-Ai đó … Nếu nghe hiểu tôi nói thì xin làm ơn...hãy chăm chăm sóc đứa bé này giúp tôi với...tôi... tôi chắc mình không còn sống được bao lâu nữa...nhưng tôi rất lo lắng cho đứa bé này, nếu tôi không còn nữa...thì không biết nó sẽ ra sao nữa...vì vậy xin hãy giúp tôi, làm ơn…

Những lời nói của cô vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, với một cảm xúc thành khẩn và chua xót.Bỗng dưng, đôi mắt to lớn màu vàng như phát sáng ấy dần dần tiến về phía cô, từ từ hiện ra là một cái đầu to lớn, cái mõm dài ra, thon nhon, chiếc cổ dài gầy, thân hình to lớn với chiếc đuôi dài và bốn chiếc chân lớn, trên lưng là một cặp cánh to với một màu lam óng ánh, thân mình bọc bởi những chiếc vảy cũng màu lam phản chiếu ánh trăng đẹp như mộng ảo.

-Ngươi đã có thể yên tâm nhân loại, ta sẽ giúp ngươi sẽ nuôi đứa nhỏ này nhân danh ta – băng long Gravineel

Cô mỉm cười hướng về đứa bé đã được Gravineel đem đến bên người rồi nói:

-Sống tốt nhé, thiếu gia của tôi!

Trên bầu trời, một ngôi sao băng xẹt ngang, mĩ lệ cũng đầy đau đớn.