Chương 16: Lena Dimitri

A New World

Chương 16: Lena Dimitri

Trong khu vườn hoa anh đào, co nhi viện Dora, thành phố Petabunk

Slay còn đang sửng sờ nhìn chằm chằm vào cô gái đó còn cô gái cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu, mặt đầy thắc mắc. Sau một vài phút nữa, cô gái mới lên tiếng

-Anou, cậu gì ơi

-…

-CẬU! GÌ! ĐÓ! ƠI!-cô gái hét lên làm cho Slay tỉnh lại.

-A, xin lỗi…

-À không có gì, tôi chỉ là thắc mắc cậu sao nhìn tôi hoài vậy

-A… à … ờ...ừm… à là do …ơ… a

-Phì, hi hi hi!!!-Thấy cảnh Slay đang vò đầu bứt tai, lúng túng như gà mắc tóc thế kia cô cũng chỉ có thể mỉm cười. Và với nụ cười đó, cô đã làm Slay lâm vào trạng thái ngơ ngẩn lần hai.

-Không cần phải lung túng thế đâu, tôi tên là Lena Dimitri, còn cậu

-A, tôi…tôi tên là Slay Contado

-Cậu là người mới à, tôi chưa thấy cậu trong cô nhi viện này bao giờ

-À không tôi là một người khách của viện trưởng thôi, tôi là một mạo hiểm giả

-Thế à, mà cậu là một mạo hiểm giả ư? Chắc cậu được đi nhiều nơi lắm phải không-Lena bắt đầu háo hức hẳn lên, có lẽ do cô sống trong cô nhi viện này nên có rất ít cơ hội được đi nơi nào khác ngoài thành phố này.

-À tính ra tôi cũng chỉ đi mới được 3 nơi thôi-cậu cười trừ nói

-Ồ, vậy cũng hơn tôi rồi, tôi chỉ đi xung quanh thành phố này không á, nhiều khi nhìn thấy cảnh vật cũ đến phát chán luôn-cô phùng má lên nói, điều đó chỉ khiến cô dễ thương hơn thôi-mà cậu đến khu vườn này làm gì?

-À, tôi chỉ đi dạo, còn cậu?

-Tôi á, chỉ là muốn ngắm hoa thôi, cậu thấy những cánh hoa này không, chúng chỉ nở vào mùa xuân, nhưng khi chúng nở, gió thổi khiến chúng bay phất phới làm cho chúng trở nên cực kì xinh đẹp, sau đó rơi xuống đất, hòa về với đất. Vẻ đẹp của chúng chỉ le lói được một chút thôi, cũng như cuộc đời con người vậy-nói đến đây, giọng Lena bắt đầu trầm và nhỏ lại, trong mắt cô phát ra từng tia sáng đượm buồn, quạnh hiu.

-À mà thôi, không nên nói đến chuyện này, tôi sắp đến giờ học rồi, gặp lại cậu sau nhé, Slay!- nói rồi cô chạy vụt đi.

-Cánh hoa chỉ có thể le lói được một ít như thế thôi sao?- cậu lẩm bẩm.
n
Đến tối, cả thành phố đã bắt đầu lên đèn, tuy trời tối nhưng thành phố vẫn hư vậy, vẫ tấp nập, vẫn ồn ào. Những tiếng hò reo, tiếng hát, cụng ly từ những quán ăn, những lời rao cùng trả giá trong những khu chợ đông đúc. Tiếng hí của xe ngựa, tiếng quát tháo hay xin lỗi khi va chạm vào một ai đó. Slay trầm ngâm nhìn cảnh tượng như thế, cậu vốn sống trong rừng quen thuộc với sự tĩnh lặng, dù đã từng ở thành Doriya nhưng nó vẫn khá yên tĩnh. Khi đến đây, cái bầu không khí của một thành phố đông dân này phả vào tâm trí cậu nhưng cậu không ghét cái bầu không khí này, vì ở nơi đây có rất nhiều người cùng tụ tập với nhau cho cậu một cảm giác huyên náo, sinh động và nhiều khí tức của con người, thứ mà cậu vô cùng ít cảm nhận được khi ở trong rừng.

Sau khi đi một vòng quanh các con phố, cậu quay về cô nhi viện vì nhớ lời mời ăn tối của viện trưởng Dora. Khi cậu về đến nơi thì thấy mọi người đã bắt đầu ngồi vào bàn, cậu cũng ngồi xuống, chọn một chiếc ghế đối diện viện trưởng.

-Nào, giờ là buổi tối rồi, chúng bắt đầu nhập tiệc nào, giơ ly rượu lên nào!!!-Dora mở đầu bữa tiệc

-Giơ ly lên!! –tất cả mọi người xung quanh hô lên.

-Trước tiên, ta xin được nói về nguyên nhân bữa tiệc hôm nay, chúng ta đã có thành công lớn khi đã tìm ra cách kéo dài sức sống của những siêu năng lực giả lên rồi!

-Thật không …

-Là thật ư

-Ôi tuyệt quá!

Những người xung quanh bắt đầu phấn khởi bàn luận, dù sao những người ở đây đều là năng lực giả. Cô nhi viện này chủ yếu là dùng để thu nhận những đứa trẻ nắm giữ siêu năng lực nhưng bị mọi người xa lánh, cha mẹ bỏ rơi vì sức mạnh của chúng. Tại đây, chúng được nuôi dạy để sử dụng năng lực của mình và chúng cũng biết về mặt trái của siêu năng lực. Nhưng khi bây giờ nghe được nó có thể được khắc phục thì ai cũng mừng rỡ, họ được cứu rồi, họ có thể sống như người bình thường rồi.

-Tuy nhiên, do chưa đảm bảo cho lắm nên chỉ mới đang thử nghiệm, nhưng sau này chúng ta chắc chắn sẽ có được cuộc sống không bị gò bó như trước nữa. Chúng ta không cần lo ta sẽ chết sớm hơn người bìn thường ở một lúc nào đó nữa rồi.

-waaaaaaaaaaa

Nhìn thấy sự phấn khởi của những đứa trẻ cũng như những vị siêu năng lực gia lớn hơn ở đây, Slay cảm thấy cậu đã làm được một gì đó đúng đắn. một b tay vỗ vai cậu, đó là Grun, chú ta cười cười nhìn cậu

-Thấy thế nào, cảm thấy mình làm người tốt thật vui phải không

-À, cũng đại khái là thế

-Thôi, nhập tiệc đi, ăn mừng vf chúng ta cũng đã thoát khỏi cái ách đọa đài kia (ý nói là giữ tài liệu tuyệt mật kia ấy), cụng li!!

-Cụng li nào mọi người – Grun giơ ly lên hô lớn

-Cụng nào – cả khắp phòng đều giơ li lên, trừ những đứa trẻ được thay bằng nước ép trái cây.

-Không biết cô ấy sao nhỉ-Slay lẩm nhẩm, sau đó vô thức nhìn quanh như tìm kiếm một điều gì đó. Tuy cậu không dám chắc là sẽ được gặp lại cô ấy nhưng cậu vẫn nhìn lướt qua chung quanh. Sau đó cậu mở to mắt nhìn về một phía góc cửa sổ bên trái gần cửa chính, là cô ấy!

Slay tiến tới, dường như cảm giác được gì đó, Lena ngẩng đầu quay về sau thì thấy Slay

-A chào cậu, ta lại gặp mặt-Lena mỉm cười nhìn Slay

-À… à chào cậu-Slay vẫn còn khá bối rối, không hiểu sao khi đứng trước cô gái khác hầu như cậu vẫn có thể nói bình thường nhưng với Lena thì lại như vậy.

-Hì hì, có vẻ như cậu là may mắn của tớ thì phải

-May mắn?-Slay sửng sốt

-Thì vừa mới gặp cậu ở vườn hoa dưới thôi, tôi đã thấy cuộc đời mình khá bi thảm, nhưng giờ nghe được những điều đó từ viện trưởng, tôi cảm thấy vui hơn rồi.

-Vậy ra cậu cũng là người có siêu năng lực à

-Đúng vậy, có muốn xem siêu năng lực của tớ không? – Lena đến gần Slay hỏi, điều này làm cậu khá là bối rối

-Xem á, muốn chứ

-Thế thì đi nào-sau đó Lena nắm lấy tay Slay kéo đi, hành động đó làm cho Slay đờ đi, mặt ngẩn ngơ mặc cho Lena kéo cậu đi

Ở một góc nào đó, Grun đang miệt mài uống rượu, nhưng khi nhìn thấy Slay được một cô bé nắm tay dắt đi, ông chú này bỗng mắt sáng lên

-Này Liz, nhìn xem kìa-Grun chỉ về phía Slay

-Cái gì cơ, á một cô gái nắm tay anh Slay dẫn đi ư-Liz mở miệng kinh ngạc, sau đó cười hắc hắc quay về phía Grun-Có chuyện vui xem rồi!

Ở một khu vườn nhỏ, ở giữa là một đài phun nước lớn màu trắng, khắc theo hình một con cá đầu sư tử đang phun nước ra ngoài (linh vật Merlion của Singapore á). Lena đem Slay ra đây, sau đó đi đến gần đài phun nước rồi nói

-Nhìn cho kĩ nhá

Cô giơ 2 tay lên không trung, từ từ một luồng nước trong hồ bay lên hướng tới cánh tay của Lena hình thành thành một quả cầu nước nhỏ

-Điều khiển nước?

-Đúng vậy á, nếu có nước là tớ điều khiển được hết á

-Lena, siêu năng lực của cậu thật là mạnh mẽ

-Thế của cậu là gì, một mạo hiểm giả thường sẽ có một số năng lực đặc thù chứ?-Lena nhìn với một ánh mắt chờ mong

-À, của tớ là Băng long ma pháp

-Băng long, chẵng lẽ là pháp thuật của rồng, mau cho tớ xem!- Lena nhìn cậu với một ánh mắt long lanh phối hợp với gương mặt đẹp như thế khiến cậu không thể nào từ chối

-Ừm, tớ tạo hình băng cho cậu xem thử nhé, đây là vận dụng cao hơn của băng thuật- Tạo hình băng, long!

Một con rồng hiện ra bằng băng lấp lánh làm cho Lena mắt sáng lên, cô phấn khích quá mà chạy nhào đến ôm Slay

-Cậu thật tuyệt Slay à- cái ôm của cô khiến cậu ngớ người ra, thân thể căng cứng, hai tay để không biết làm gì

"Rầm!" một tiếng vang lên ở một gốc cây gần đó khiến cậu quay mặt lại thì thấy Grun và Liz

-Ui da, chú Grun! chú làm cháu ngã đấy!

-Xin lỗi Liz, tại chú kinh ngạc quá nên …

-Này 2 người, làm gì ở đây hả-Slay trầm giọng lên với khuôn mặt tối sầm lại

-À à đi hóng gió, phải không chú Grun chúng ta hóng gió mà-Liz quay sang Grun

-Ừ, hóng gió! hóng gió! ha ha ha!!

-Lừa người à

-A thật mà, tin tôi đi, tôi đi hóng gió, còn Liz thì tôi chả biết-Grun đáp

-Chú Grun!!!

Nhìn cảnh cả ba đang cãi nhau, Lena mặt đầy ý vị

-Phì, ha ha ha!!!!!!

Ai nha, trăng hôm nay sáng nhỉ?