Chương 1: Đêm lạnh

A New World

Chương 1: Đêm lạnh

Thành Doriya, trên ngọn đồi Phoenix

Trong bóng đêm, tòa lâu đài rực cháy như một ngọn đuốc, vô số tiếng kêu vang lên:

-Tha cho tôi, không aaaa!!!!!!!!!!

-Cứu tôi với!!!!!!

-…!!!!

Trong tình cảnh hỗn loạn đó, ở trong một căn phòng xa hoa có một thiếu phụ đang bế một đứa bé trên tay, với một khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi,tuy vậy vẫn không làm sao lu mờ được vẻ đẹp tuyệt mĩ của người thiếu phụ. Với một mái tóc dài màu vàng óng uốn lượn gợn sóng, nước da trắng như tuyết vô cùng mịn màng đôi mắt màu đỏ đẹp như một viên ruby trong suốt lấp lánh nhưng mang theo 1 tia sợ hãi, thiếu phụ bỗng cất tiếng hỏi với người hầu:

-Tình hình bên ngoài thế nào?

-Thưa ngài tình hình đang rất loạn, người bên ngoài sắp tràn vào đây đến nơi rồi, ngài nên nhanh chóng mau mau rồi khỏi chỗ này ngay đi ạ! – Người hầu trả lời với một sự sốt sắng và sợ hãi không hề nhẹ

-Thế thì phải mau mau đi thôi, có lối nào thoát ra được không?

-Còn cổng sao ạ, chắc chúng chưa kéo đến được tới đó đâu

-Đi thôi! Nhanh lên!

Người thiếu phụ ôm đứa bé chạy nhanh ra ngoài cùng với người hầu gái, khi đến được cửa sau, bỗng có âm thanh vang lên:

-Lục soát cho thật kỹ, tìm thật kỹ ả cho ta, con ả phù thủy đó!

-Vâng!!

Hai người bèn núp vào một bụi cây trồng gần đó núp đi, theo dõi lũ binh lính đang chia nhau ra lục soát khắp tòa lâu đài, người hầu lo lắng bèn hỏi:

-Thưa ngài, giờ chúng ta nên làm sao

-Người thiếu phụ bỗng trầm mặt một lát rồi nói, ta đi thu hút kẻ địch, ngươi mau đưa con ta rời khỏi nơi này

-Sao như vậy được, ngài sẽ bị chúng giết mất!

-Đừng lo, ta có phép thuật, sẽ thoát được – nhìn về phía đứa bé mang theo 1 tia ôn nhu cùng sự quan tâm của một người mẹ rồi nói tiếp – ngươi đưa con ta đi về phía thành phố petabunk, ta có quen viện trưởng cô nhi viện ở đó

-Nhưng …

-Đi nhanh lên!

Người thiếu phụ lao ra, móc từ trong ống tay áo một chiếc đũa phép hô lên:

-Aralunion!!!

Một đống dây leo từ dưới đất nổi lên, chúng hướng thẳng đến bọn lính đang đứng trước mặt nàng, trói gô chúng lại.

-Thả bọn ta ra!!!!!!! Thả ra mau đồ dị tộc!!!

Đang thở phào nhẹ nhõm vì bọn lính đều bị trói, đằng sau vang lên một âm thanh:

-Ồ, phép thuật tự nhiên à, thế mà bị gắn mác là phù thủy sao, quả là sai lầm, đúng không cô em xinh đẹp

Đằng sau bỗng từ đâu xuất hiện ra một gã mặt giáp màu xanh có những đường màu đỏ phát sáng trên người, nhìn như một bộ giáp máy vô cùng hiện đại, thiếu phụ bỗng giật mình kinh hô:

-Bộ giáp đó, chẳng lẽ nào ngươi là người đế quốc desticon, tại sao lại xuất hiện ở đây?

-Hà hà, tại vì cô em đã lấy của chúng ta 1 món đồ vô cùng quan trọng nên ta ở đây để thu hồi lại chúng, ngoan ngoãn giao ra nào

-Đừng có mơ, đó là di vật chồng ta để lại, các người đừng hòng lấy được!

-Thế thì đừng trách tại sao hoa lại hồng nhé cô em.

Nói xong, những đường vân trên bộ giáp sáng lên, tên kia bỗng dưng lao tới với một tốc độ không tưởng làm cho thiếu phụ giật mình, nhưng cô vẫn kịp điều chỉnh tâm mình hô lên: plantinum!!!

Một đám cây mọc lên từ dưới đất hóa thành cổ thụ che chắn trước mặt cô, bảo vệ cô khỏi đòn tấn công của tên áo giáp kia

-Vô dụng thôi, những cái cây này chẳng làm gì được ta đâu!

Nói thế hắn càng tăng tốc, một tay đấm vào đám cây kia, một tiếng ầm lớn vang lên, bụi văng lên mù mịt, người thiếu phụ đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng có một tiếng nói sau lưng cô vang lên:

-Tạm biệt nhé cô em xinh đẹp.

Sau đó, một bàn tay bọc giáp máy đã xuyên qua trái tim của cô, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi tắt hẳn.Một tên lính chạy đến gần hắn nói:

-Báo cáo đội trưởng không tìm thấy "vật kia" trong lâu đài

-Hừm, chia ra tìm kỹ cho ta!

-Vâng!

Tại lúc đó, cô người hầu đang chạy vô cùng vội vã về thành phố Petabunk, dường như cảm giác được gì đó, cô đứng lại nhìn về phía tòa lâu đài đang bốc cháy

-Hi vọng là ngài ấy thoát được đi, mà ơ… Sao trên người thiếu gia có sợi dây chuyền này nhỉ?

Cô hầu gái nhìn về phía đứa bé đưa đang bồng trên tay, đứa bé trên cổ có đeo một chiếc dây chuyền kì lạ màu bạc hình tam giác, trên đó nổi lên những đường vân màu trắng sáng cùng với những ký tự lạ nhìn vô cùng thần bí.

-Mà thôi, phải mau mau tới thành phố Petabunk kẻo chúng đuổi kịp.