Chương 170: Doflamingo

Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 170: Doflamingo

Dù sao một chiếc chiến hạm không chỉ cần tài nguyên quý hiếm, còn cần rất nhiều tài nguyên bình thường gia nhập vào.

Mà những tài nguyên này ở đại bản doanh cất giữ rất nhiều, không cần lo lắng không đủ chế tạo, cái hắn lo lắng thu thập là quý hiếm tài nguyên thôi.

Như là gỗ Adam cùng cao cấp tinh luyện sắt thép, cùng một số thứ quý giá khác nữa, những thứ này cho dù là ở Grand Line dễ dàng thu thập hơn tứ hải rất nhiều.

Nhưng nếu mua sắm số lượng lớn thỉ ngoại trừ tiêu tốn số lượng tiền của khổng lồ, còn phải có người bán nữa.

Một số lượng lớn như vậy không phải có thể trong thời gian ngắn là thu hoạch được, cho dù ra giá cao thu mua cũng rất khó khăn.

Hiện tại tổ chức bọn hắn đã có con đường nhập hàng mới, nhưng cũng cần thời gian kinh doanh nhất định mới được.

....

Trong lúc Lâm bọn họ đang bận bịu phát triển Đảo Cá Voi, thì phương xa nơi Tân Thế Giới, Dressrosa một vương quốc nhỏ nằm ở Tân Thế Giới.

Từ mười mấy năm trước bị Doflamingo cùng gia tộc của hắn dùng mưu kế chiếm cứ, hắn dùng rất nhiều thủ đoạn lừa dối người dân trên đảo, rằng hắn chính là chúa cứu thế của bọn họ.

Những người có chút phát hiện manh mối là lập tức bị hắn biến thành đồ chơi, khi bọn họ bị biến thành đồ chơi thì mọi thông tin về họ trên đời đều biến mất.

Hòn đảo này nhìn như rất phồn hoa, người dân rất vui vẻ sinh sống, nhưng bên dưới đó là rất nhiều hoạt động ngầm, và Doflamingo có một danh hiệu thuộc về hắn ở thế giới ngầm, Joker.

Hắn buôn bán mọi thứ, từ vũ khí, nô lệ, đến cả trái ác quỷ, hắn bấu víu vào quan hệ với Tứ Hoàng Kaido, cho nên quyền lực của hắn ở thế giới ngầm đều thuộc hàng mạnh nhất.

Lúc này ngay vương cung nằm giửa hòn đảo, phòng của Doflamingo, hắn đang nằm dựa vào một chiếc ghế dựa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngó thẳng ra biển.

Bỗng nhiên tai hắn giật giật, hắn dù không mở ra Haki quan sát, nhưng thính giác của hắn vẫn rất cao, hắn nghe được tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại.

Hắn có thể từ bước chân nghe ra người này là ai, đây là một trong những nhân viên liên lạc mà hắn an bài trong vương cung, chỉ khi nào có việc gấp thì những người này mới đích thân đến gặp hắn.

Có vẻ như có việc quan trọng rồi, hắn suy tư một chút sau đó thì lập tức đứng dậy, người kia đã đến trước cửa, nhưng lại không dám gỏ cửa.

Người này biết thiếu chủ đã phát hiện mình tới, chỉ cần chờ thiếu chủ đi ra hoặc triệu kiến hắn là được, cho nên hắn tới trước cửa thì lẳng lặng đứng chờ.

Lát sau thì tiếng cửa sắt được từ từ mở ra vang lên, và hắn lập tức nhìn thấy thiếu chủ bước ra!

" Thiếu chủ, có một tin tức đến từ Đảo Cá Voi": hắn cuối người nhẹ giọng bẩm báo, trán toát chút mồ hôi.

Hắn biết khoảng thời gian này nếu như không có việc gì quan trọng mà phá rối thiếu chủ, thì hạ tràng của hắn rất thảm, hắn chỉ hi vọng việc này gây nên thiếu chủ coi trọng mới được.

Mà bọn hắn những người này sau khi nghĩ sâu tính kỹ, cảm giác việc này vẫn rất nghiêm trọng.

Nếu không để ý tới, thì chuyện này rất có thể làm cho danh tiếng của thiếu chủ bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên hắn phải đánh liều lập tức chạy tới thông báo mới được.

" Nói đi, chuyện gì?": Doflamingo thần sắc không chút thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có chút không cao hứng.

Ai cũng biết, hắn mỗi ngày đều rất thích ở khoảng thời gian này nằm tại đó thư giản, bị quấy rầy làm sao cao hứng được.

Nhưng hắn vẫn biết, có nhiều việc quan trọng thì lập tức phải xử lý, nhưng nếu không quan trọng mà bị quấy rầy, thì hắn nhất định phải cho người này vui vẻ một chút.

" Bẩm Thiếu chủ, hai ngày trước tới ngày Đảo Cá Voi phải đưa lên thu hoạch của tháng này cho chúng ta, nhưng bọn ta liên lạc với bọn họ không được, nên chúng ta thông báo một ít cơ sở ngầm điều tra một chút, lúc này tin tức truyền về, nói là trước đó hơn một tuần hòn đảo này đã đổi chủ rồi, những người chúng ta sắp xếp nâng đỡ đã chết sạch rồi, đối phương có vẻ như vẫn biết nơi đó âm thầm là của ngài, nhưng bọn họ vẫn tấn công, nếu việc này chúng ta không phản ứng gì, thì danh tiếng của ngài sẽ bị chút ảnh hưởng"

Người này trong lúc báo cáo đầu cuối xuống càng ngày càng thấp, hắn cảm giác được theo mình nói càng về sau thì hắn bị áp lực từ thiếu chủ bộc phát ra càng lớn.

Đến hiện tại hắn đã có chút đứng không vững rồi, trên lưng áp lực như có một ngọn núi trên đó vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, sẽ không phải bị thiếu chủ giận giữ mà giết đi chứ.

Nghĩ tới đây hắn tim đập chân run, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành phải kiên trì chờ đợi, ai bảo trong đội hắn nhân duyên vẫn luôn không tốt.

Mỗi lần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, mà sau khi báo xong rất có thể kết cục sẽ không tốt, thì hắn chính là người bị bọn họ đẩy ra làm dê thế tội, hắn chỉ đành phải cắn răn chịu đựng.