Chương 7:Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 7:Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục

Hắn bỗng dừng lại giống như hề nhận ra kẻ địch đang chuẩn bị đánh lén,hai tay chắp sau lưng oai nghiêm ngẩng đầu,dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thanh Dương.

Nàng thấy hắn sắp bị hạ độc thủ thì cuối cùng vẫn không nhịn được gạt tay sư huynh ra,gấp đến độ đứng phắt dậy quát lớn:

- Coi chừng!

Người khác chỉ nhìn thấy hắn cao ngạo đứng chắp tay sau mông nhìn về phía giám khảo,cảm thấy rất muốn để Tèo đập thằng nhãi hỗn láo này một trận nên không hẹn mà cùng nín thở chờ đợi.Không ai có cơ hội bắt gặp ý cười trên môi hắn khi thấy Thanh Dương từ trên ghế đứng bật dậy.

Quả nhiên là như vậy,ngay từ đầu ta đã làm một việc ngu xuẩn.

Đã thử cả ngàn kiếp,lại còn cần thử thêm một lần nữa sao?Vẫn còn chưa chán sao?

Dù thân phận có thay đổi,dù có là sư nương,bạn học,người yêu,vợ,kẻ thù...hay gì đi chăng nữa,thì Thanh Dương chung quy vẫn là Thanh Dương,vẫn là con bé ngày ấy sẵn sàng nhận một dao vào tim thay cho hắn.

Nàng có lên tiếng hay không,lẽ ra hắn phải là người biết rõ nhất.

- Dương Dương,cảm ơn ngươi.

Hắn lẩm bẩm,sau đó cũng không quản thanh âm có đủ lớn để người khác nghe thấy hay không,cả người xoay chuyển với vận tốc cực nhanh,thân pháp quỷ mị thi triển ra vừa kịp tránh một chỉ hiểm độc đâm vào phía sau gáy.

Khi lời của Thanh Dương vừa dứt thì hắn đã đứng cách đó vài mét.Gã thấy vậy thì hú lên một tiếng quái dị,song chỉ bẻ hướng đâm về phía hắn.

Ngón tay uy lực không lớn như nắm đấm nhưng có ưu điểm là nhanh,hiểm,chuẩn,độc.Nếu đâm trúng vị trí yếu hại thì không chết cũng trọng thương.

Thế nhưng Thiên Kiếm Môn là môn phái tu chân kiêm luyện kiếm nên đương nhiên việc luyện tập mấy chiêu trò khác sẽ không được hoan nghênh,hay thậm chí sẽ còn bị những huynh đệ đồng môn coi thường.

Dù vậy nhưng lúc này thằng Tèo đã đánh tới đỏ mắt,cũng không quản sau này ra sao mà bất chấp tung ra toàn bộ tuyệt kĩ,chỉ kình dày đặc như tấm lưới ập tới trước mặt khiến hắn phải liên tục bước lui.

- Hay lắm,sư đệ!

Bất ngờ có người hô to khiến hắn không nhịn được quay sang nhìn,nội tâm rất ngạc nhiên vì ai lại rảnh rỗi tới mức đi cổ vũ một cái thằng văn dốt võ dát,nếu đổi lại là một mĩ nữ thì còn có chút hợp lí.

Người vừa mới lên tiếng đứng ở võ đài bên cạnh,là một thiếu niên khuôn mặt tầm thường,vóc dáng tầm thường,tóc đen tầm thường,áo bào trắng tầm thường,hoàn toàn không có gì khiến người khác chú ý đến.

Thiếu niên này hắn hoàn toàn không có ấn tượng,chỉ biết là người hay đi cùng thằng Tèo,vừa nãy khi gọi lên đài thì hình như họ gọi thiếu niên này là Mạc Tử Long.

Giống như để chọc điên hắn,thiếu niên này còn đề khí gào lên:

- Hắn phân tâm rồi.Mau đánh bại tên phế vật ấy đi!

Tèo nghe vậy thì giống như được tăng thêm sức lực,chỉ kình liều mạng đánh ra dày đặc như mưa,hoàn toàn chỉ công kích mà không thèm phòng thủ.

Hắn thấy mấy võ đài kia cũng đã chiến xong,ánh mắt lập tức trở nên âm trầm,thân thể đã lùi tới điểm tận cùng của võ đài bỗng nhiên lao lên khiến sắc mặt Trần Văn Tèo thảm biến.

Chỉ thấy hắn vung chân phải lên đá vào chỉ kình dày đặc.Cước này của hắn,mọi người chỉ có thể đánh giá bằng một từ duy nhất:Uy mãnh.

Một cước cứng rắn như sắt,vững chãi như núi,dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đá tới trước mặt đối thủ.Chỉ kình tuy dày đặc nhưng uy lực không lớn,bị đá trúng thì ngay lập tức tan nát,ngón trỏ ở tay phải của Trần Văn Tèo đang đâm ra ngay lập tức bị gãy nát,tay trái tuy thoát được nhưng cả người bị đá bay gần một mét khỏi mặt đất.

Có thể đá một người nặng 50 kg bay lên,cước này ít nhất cũng phải mạnh đến cả trăm cân.

Hắn không buông tha,hai tay siết chặt sau đó đấm liên tục lên người đối phương.Quyền của hắn hướng lên trên đánh ra cực nhanh,thân thể Trần Văn Tèo chưa kịp hạ xuống đã bị đấm bay lên,tới khi rơi trở lại mặt đất thân yêu thì toàn thân đã trúng gần mười quyền,cực kì thảm hại.

Trúng nhiều đòn như vậy nhưng Tèo vẫn còn chưa mất đi ý thức,xem ra hắn đã hạ thủ lưu tình,không thèm đánh vào chỗ hiểm của gã.

Trần Văn Tèo nằm quằn quại dưới mặt đất nhìn giống như bị thương rất trầm trọng.Thế nhưng chỉ cần là người biết quan sát đều thấy được quyền hắn đánh ra không sử dụng đến pháp lực,thương thế chỉ cần hai,ba ngày là khỏi,cũng không quá lo lắng.

Điều khiến mọi người quan tâm lúc này là hắn sẽ xử lí Trần Văn Tèo ra sao.Đánh lén là tối kị của võ lâm chính đạo,giết đi thì nhất định không được,thế nhưng nếu hắn muốn làm thằng Tèo tàn phế thì ngay cả chưởng môn Tiêu Viêm cũng không có tư cách ngăn cản.

Trong không gian tịch mịch đến mức ngay cả tiếng thở cũng trở nên rõ ràng này,hắn vừa quay lưng bước xuống đài vừa chậm rãi gằn từng chữ:

- Ngươi,thua.

Lần này Tèo cũng không còn đủ sức dí theo đánh lén hắn nữa,toàn thân mềm nhũn đành phải để Mạc Tử Long từ võ đài bên kia chạy tới mang gã ra khỏi sàn đấu.

Hắn đi một mạch tới tiệm bánh bao bốc mấy cái nhét vào miệng hung hăng cắn nuốt,không phải vì đói,chỉ là do buồn mồm thôi.

- Đại ca,tiểu nữ thấy ngươi làm vậy rất tốt.Tại sao mấy người này lại nói huynh ngu ngốc?Là do tiểu nữ chưa hiểu chuyện sao?

Hắn nhíu mày,cầm bánh bao ấn vào cái má phúng phính của Tiểu Bánh Bao,hung thần ác sát quát:

- Xưng là tiểu muội!

- Ơ...Nhưng...

- Không gọi ta liền mặc xác ngươi ở đây chơi với bánh bao.

Tiểu Bánh Bao nuốt một cái,ngập ngừng nói:

- Tiểu...Tiểu muội...Xin được chỉ giáo.

Hắn mỉm cười hài lòng dựa vào quầy bánh bao,chọc một lỗ lên cái bánh rồi từ đó nhìn vào mặt trời,bình thản nói:

- Ngươi thấy hổ bao giờ chưa?

Khuôn mặt phấn hồng của Tiểu Bánh Bao thoáng hiện vẻ sợ hãi,giọng nói run rẩy đáp:

- Trên đường lên núi tiểu muội đã gặp một con.Nó rất to lớn,răng rất sắc,trông rất đáng sợ!

- Ừm,vậy nếu một con hổ muốn cắn ngươi.Ngươi may mắn được một thợ săn cứu giúp,ngươi có kêu thợ săn giết hổ không?

Tiểu Bánh Bao đưa ngón tay lên cào cào cái môi,cặp lông mày thanh tú nhíu lại một lúc rồi ấp úng nói:

- Tiểu muội...sẽ không giết.

Hắn giống như đã đoán được từ trước,cái cổ nghiêng qua một bên nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo của Tiểu Bánh Bao,nhếch miệng hỏi:

- Tại sao nà?

- Hổ cũng do bố hổ,mẹ hổ sinh ra đúng không?Nếu hổ chết thì bố hổ,mẹ hổ sẽ đau lòng,chưa kể thê tử hoặc trượng phu của hổ cũng sẽ không còn được gặp hổ nữa...Hức...Con cái của hổ sẽ không cha không mẹ,cháu chắt của hổ...Hức...

Nói một hồi liền rơm rớm nước mắt,nghẹn ngào không nói nên lời,thỉnh thoảng lại nấc một tiếng làm cho mọi người xung quanh đều quay lại dùng ánh mắt "Mày đang làm cái đéo gì thế" để nhìn hắn.

Bỗng Tiểu Bánh Bao gạt nước mắt,gượng cười nói:

- Tiểu muội hiểu ra rồi.Ý huynh là người vừa rồi cùng huynh trên đài là hổ,cũng có...

Hắn gõ lên bàn gỗ để ngăn lời Tiểu Bánh Bao,buồn bực nói:

- Con bé ngốc lại bắt đầu nói lời ngốc nghếch,ta hỏi ngươi là để cho vui thôi.Thằng đó chỉ là một con ve chó,không đáng bị ta coi là kẻ thù để mà nhét vào thùng xốp.Nếu sau này gã khá hơn một chút thì may ra ta mới cân nhắc việc có hốt xác gã hay không.

Vừa dứt lời thì đã có kết quả trận đấu:

- Những người tiến vào vòng trong là Đông Phương Sắp Bại,Chí Tôn Cao Thủ,Cẩu Tạp Chủng và Minh Thần.Mời các đệ tử nhanh chóng chuẩn bị cho vòng đấu tiếp theo.

Hắn cho bánh bao vào miệng,lúng búng nói:

- A i é.(Ta đi nhé)

Tiểu Bánh Bao ngẩn ngơ vẫy tay,có lẽ vì nàng đang phân vân không biết "thùng xốp" là cái mặt hàng gì và bị "hốt xác" thì có chết hay không.

Ở sàn đấu thứ nhất:Đại Anh Hùng đối chiến Mạc Tử Long.

Ở sàn đấu thứ hai: Bất Diệt Thần Tướng đối chiến Yasuo Ma Kiếm.

Ở sàn đấu thứ ba: Đông Phương Sắp Bại đối chiến Chí Tôn Cao Thủ.

Ở sàn đấu thứ tư:Cẩu Tạp Chủng đối chiến Minh Thần.

Hắn buồn bực bước lên võ đài,đang định giơ tay xin đổi sàn đấu thì có tiếng thông báo:

- Mạc Tử Long nghe nói đã dẫn Trần Văn Tèo xuống núi tìm y sư.Bỏ đấu.Các cặp còn lại...Ai da...

Bất ngờ gã cao thủ môn phái túm lấy hắn khi hắn đang bước trên mấy bậc thang xuống khỏi võ đài,mặt mày nhăn nhó nói:

- Tiểu huynh đệ,hôm qua ta ăn hơi nhiều tiết canh vịt...Ai da...Ngươi có thể duy trì tỷ võ hội giúp ta được không?

Nói xong thì không đợi hắn đồng ý đã dùng Phi Hành Thuật bay vụt đi,cả người biến thành tàn ảnh thoáng cái đã đi xa vài trăm mét.

Thông thường điều này là không thể xảy ra,người dẫn chương trình nếu có vấn đề thì lập tức sẽ có cao thủ khác thay thế.Tuy nhiên hôm qua bị Ma giáo tấn công khiến Tiêu Viêm không thể không đề phòng,đã mạnh tay cử toàn bộ cao thủ đi canh chừng khắp mọi địa phương hiểm yếu của môn phái.

Vậy nên...hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?

Tiêu Viêm nhíu mày nhìn hắn hí hửng chạy lên,còn chưa kịp hướng dẫn hắn phải làm cái gì thì hắn đã lượn ngay tới bên cạnh Thanh Dương,hồn nhiên hỏi nhỏ:

- Sư nương,pháp lực của ta không đủ.Người có thể truyền cho ta một chút được không?

Nàng gật đầu,nhẹ giọng đáp:

- Được th...

Chưa nói hết câu thì hắn đã nắm lấy tay nàng,năm ngón tay chặt chẽ đan vào nhau khiến sắc mặt Thanh Dương có chút ửng đỏ.Tiêu Viêm ngồi gần đó mặt cũng đỏ rực,nhưng là đỏ vì tức giận.

Con mẹ ngươi,người ta chỉ cần ngươi lên nói hai chữ "Bắt đầu" là được.Cho dù có là người thường thì ngươi gào mồm lên cũng đủ cho chúng đệ tử nghe thấy rồi,lại còn mặt dày xin pháp lực của sư muội lão tử làm cái mẹ gì?

Rất nhanh thắc mắc của gã được giải đáp,hắn khí trầm đan điền,chậm rãi huy động nội công Kim Chung Trạo (bởi Cửu Tử Tà Công vẫn còn yếu) sau đó hô lơn:

- Xin chào các bạn trẻ đang đứng trước võ đài của Tứ Sơn Tỷ Võ Hội.Các bạn đã có kèo của mình trong ngày hôm nay chưa?Các bạn đã sẵn sàng chưa?Nếu đã sẵn sàng thì tỷ võ xin được:Bắt đầu!