Chương 41:Hết sắc rồi

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 41:Hết sắc rồi

- Tiểu bảo bối…

Thanh âm nỉ non của Thanh Dương vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.Nàng nằm dài trên giường trúc,đôi tay thon dài ôm lấy hắn ấn vào bộ ngực đầy đặn.Đây là thế ôm yêu thích của nàng,chỉ có như thế này mới tạo cảm giác hắn luôn ở bên nàng,thân thể nhỏ bé mà ấm áp nằm gọn trong vòng tay nàng,mãi mãi không rời.

Về phần mình thì hắn không yêu thích cái tư thế này chút nào.Thứ nhất,mặt hắn bị ngực của Thanh Dương đè lên không cách nào hô hấp.Thứ hai,hắn đã không còn là thằng bé thấp lùn trước kia.Xét về khía cạnh hình học lẫn thẩm mĩ thì phải là hắn ôm trọn nàng vào lòng mới đúng.

Thế nhưng hắn cũng ngoan ngoãn nằm im không cựa quậy,bởi lẽ đối với Thanh Dương hắn luôn kiên nhẫn đến kì lạ.Hơn nữa nàng đã kiệt sức rồi,nếu hắn cựa quậy vô tình làm ra một tình huống kích tình nào khiến tiểu đệ hăng máu lên thì không chỉ hại sức khỏe mà còn có nguy cơ tạo nên tổn hại đối với thân thể.

- Tiểu nương tử có gì dạy bảo?

Thanh Dương cong ngón tay búng vào tai hắn một cái,thì thào:

- Ai là nương tử của con,gọi là sư phụ a.Trước đây con không hiểu chuyện gọi ta là sư nương thì không nói.Thế nhưng ta phát hiện con thường xuyên lợi dụng để gọi bậy.Không được như thế nữa nghe chưa!

Hắn lười biếng dựa đầu vào ngực nàng,hữu khí vô lực nói:

- Ây dà.Chẳng phải chỉ là một cái danh xưng thôi sao?Vì cái gì nàng đột nhiên câu nệ như đám giang hồ phiền phức kia vậy?Thích được gọi là sư phụ lắm sao?

- Ai mà thèm!Tại…Tại con cứ lợi dụng để gọi ta là nương tử…

Đối với thái độ bất bình của Thanh Dương,hắn chỉ cười khẽ:

- Thật sự dễ đọc nhầm mà.Sư nương và nương tử gần như cùng một âm a.

- Cùng cái đầu con.Rõ ràng là khác nhau một trời một vực.

Nàng đang mắng tới cao hứng thì đột nhiên thanh âm trở nên nặng nề:

- Ta đã nói với con rất nhiều lần.Hành vi của chúng ta là trái với luân thường đạo lí,đi ngược lại lời dạy của thánh hiền.Ta thì không sao,thế nhưng con vẫn còn có cả một tương lai rộng mở phía trước.Sao có thể…

Hắn đưa tay lên chặn lại lời của Thanh Dương.Nhưng vì lí do tầm nhìn bị che khuất nên ngón tay thay vì chặn lên bờ môi phấn hồng lại đặt nhầm vào chóp mũi của nàng.Không sao,ít nhất thì cũng thu được kết quả tương tự.

- Một ngày làm nữ nhân của ta,cả đời là nữ nhân của ta.Đừng nói là vài ba cái luân lí treo trên miệng đám cổ hủ kia.Cho dù cả thế giới muốn giết nàng thì ta cũng sẽ vì nàng mà giết cả thế giới.Cái này không phải chơi chữ đâu,là thật đấy.

Khi mê lú bởi men tình thì đứa nào chẳng thốt được ra cái câu "Nếu cả thế giới quay lưng với ngươi,ta sẽ quay lưng với cả thế giới.Thế nhưng sự thật thì có mấy ai làm được như vậy?Trong số liệu thống kê của hắn thì đây này là một số 0 tròn trĩnh,bởi kẻ nào quay lưng với cả thế giới thì đều sẽ nhanh chóng bị dòng chảy thời gian chôn vùi và như vậy thì cũng chẳng khác gì chưa tồn tại.

Về phần mình,hắn đã từng vì cái chết của một nữ ma đầu mà biến cả một hành tinh thành vật bồi táng.Đó là một kí ức không mấy tốt đẹp,bất quá đem ra khoe thì cũng hù được một vài người.

Thanh Dương cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của hắn thì khẽ run rẩy.Đương nhiên không phải vì sợ,mà bởi nàng quá vui mừng.Cũng không hẳn,còn lo lắng nữa.Đã vậy còn cảm thấy một chút hoang mang.Nói chung là nàng đang rất mông lung về tương lai của tiểu bảo bối.Trước đây hắn quá kém cỏi,nàng có thể yên tâm rằng hắn sẽ có cuộc sống nông nhàn bình dị.Thế nhưng bây giờ hắn đột nhiên cường đại như thế,uy mãnh như thế,có khi nào hắn trở thành kẻ đối nghịch với cả thiên hạ không?Nếu vậy thì không thể ăn no ngủ kĩ được,càng không thể cưới một người vợ tốt,sinh một cái trắng mập tiểu hài tử.Như vậy thì quá thảm rồi!

- Dương Dương,sao đột nhiên cái mặt lại như bánh đa nhúng nước thế?Song tu có thể tập từ từ.Dục tốc ắt sẽ bất đạt.

- Dục tốc cái đầu con!Ai mà thèm dục tốc cái thứ đó.Người ta là đang suy nghĩ xem tương lai phải như thế nào.

- Tương lai?Nghe hay đấy,nói ta nghe thử coi.

Trước nay Thanh Dương luôn bình chân như vại,đối mặt với chuyện gì cũng đều tùy cơ ứng biến.Hiếm khi nào có cơ hội thấy nàng tỏ ra sâu sắc như vậy khiến hắn không khỏi cảm thấy tỏ mò.

- Ta nghĩ kĩ rồi.Từ giờ ra ngoài con nhất định phải gọi ta là sư phụ.Không được sư nương rồi nương tử gì gì đó nữa.Thêm nữa,không được sờ mó linh tinh.Cũng không được nói mấy lời xấu hổ khiến người khác nghi ngờ nữa nghe chưa?

- Chậc chậc~Phiền.

Thanh Dương rất hiểu hắn,biết hắn nói như vậy có nghĩa là đã đồng ý nên chỉ dịu dàng xoa đầu giảng giải cho hắn hiểu:

- Ta biết con làm việc không cố kị,như thế này là ủy khuất cho con.Thế nhưng đừng vì một nữ nhân như ta mà hủy đi tiền đồ của mình.Ta không xứng,cũng không chịu nổi trách nhiệm.

Đến nước này thì hắn không chịu nổi nữa,mạnh mẽ xô Thanh Dương ngã lăn quay sau đó nằm đè lên người nàng,nhấn từng chữ:

- Sẽ có ngày ta đàng hoàng cưới nàng vào cửa.

Thanh Dương bàng hoàng nhìn hắn một hồi lâu,bên má phải của nàng chầm chậm chảy xuống một giọt nước mắt:

- Ta tin chàng.

- …

Bốn mắt nhìn nhau khoảng vài giây rồi hắn tỉnh bơ đứng dậy mặc quần áo:

- Tin là tốt.Tin là đúng.Yên tâm,ta sẽ không khiến nàng thất vọng đâu.

Thanh Dương cố kìm nén cảm giác hụt hẫng,nàng hỏi:

- Khuya thế này rồi con định đi đâu?

Hắn vừa cài nút áo vừa đáp:

- Con bé Trà đã về từ hồi nãy.Sợ làm phiền chúng ta nên không dám đi qua.Thật tội nghiệp.

Thanh Dương nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt.Đang tâm sự đêm khuya bị người khác nghe thấy.Có thể không ngượng ngùng được hay sao?

- Phải rồi.Sư n…phụ,mai con đi chơi cùng Ngạo Nam.Có thể ngày mai,ngày kia đều không trở về.Người không cần lo lắng,hãy dành thời gian chăm sóc tốt Tiểu Trà.

- …

Thanh Dương trầm mặc không đáp.Hắn biết nàng không nỡ xa hắn nên im lặng không nói lại chính là câu trả lời tốt nhất.Ngược lại một khi mở miệng thì nhất định sẽ là "Không,con đừng đi".

- À.Còn có chuyện này muốn thương lượng với người.

Mới đi được vài bước hắn đã bắt đầu nhiễu sự:

- Dưới giường kêu sư phụ,trên giường gọi tiểu thê nhé?

…………….
- Hừ ừ~Rét quá.

Tiểu Trà đáng thương nằm co ro như một con tôm nhỏ dưới sàn nhà.Thật lạnh a!Không biết vì địa hình địa thế hay là do thiếu tình thương…