chương 23: Trở về

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 23: Trở về

Bên trong Thủ Tĩnh Đường, Tề Hạo đang khó sử không thôi. Bên ngoài thì Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ lâu ngày gặp lại trò truyện vô cùng nhiều. Cả hai nói hết các trải nghiệm của mình trong thời gian vừa qua, từ khi còn bé cho đến tận bây giờ.Hàn huyên một lúc lâu sau thì Lâm Kinh Vũ đề nghị cùng Trương Tiểu Phàm luận bàn. Cho dù có Tiêu Dao thay đổi một vài thứ nhưng Trương Tiểu Phàm tu luyện vẫn là vô cùng khó khăn.
Phật Đạo song tu, Trương Tiểu Phàm có tu vi gần tới khu vật cảnh như bây giờ cũng đã là vô cùng tốt rồi. Nếu như theo nguyên tác thì bây giờ Trương Tiểu Phàm còn chưa chạm tới được cảnh giới này, đến kì thi Thất Mạch Hội Võ cũng chỉ là miễn cưỡng khu động được "Phệ Hồn Bổng " mà không phải là ngự sử trôi chảy được. Còn Lâm Kinh Vũ ở Long Thủ Phong cũng là có tiếng thiên tài, tu vi tiến triển cực nhanh, bây giờ cũng đã có thể ngự kiếm phi hành rồi. Có Thương Tùng Chân Nhân dốc lòng bồi dưỡng, cộng thêm thanh Trảm Long Kiếm cũng đủ để ăn đứt Trương Tiểu Phàm rồi.Cái này cũng không thể nói là Lâm Kinh Vũ thiên phú so với Trương Tiểu Phàm mạnh hơn, mà là con đường của Lâm Kinh Vũ đi so với Trương Tiểu Phàm bằng phẳng hơn. Còn Trương Tiểu Phàm Phật và Đạo là hai khái niệm khác nhau, giữa chúng có xung đột lẫn nhau, Trương Tiểu Phàm tu luyện đến bây giờ mà chưa tẩu hỏa nhập ma cũng là may mắn lắm rồi.
Hai người so chiêu Trương Tiểu Phàm nhanh chóng rơi vào hạ phong, còn Lâm Kinh Vũ vẫn còn dư sức.Trong một lúc bất cẩn Trương Tiểu Phàm không kịp chống đỡ bị Lâm Kinh Vũ một chưởng đánh bày ra ngoài, không may phương hướng đó lại là Thủ Tĩnh Đường.
" ầm"
Không có gì bất ngờ Trương Tiểu Phàm phá cửa mà vào gây nên trong Thủ Tĩnh Đường mọi người bất ngờ. Nhìn thấy nhà mình tiểu đồ đệ, tiểu sư đệ bị người khác đánh thành như vậy ngay cả Điền Bất Dịch cùng Tô Như cũng cảm thấy tức giận, các sư huynh đệ khác thì không cần phải nói.Điền Linh Nhi đang ở trong phòng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động lớn hiếu kì đi ra thấy tiểu sư đệ của mình bị người đánh trong nội tâm tức giận vô cùng.Ngày thường, ngoài Tiêu Dao ra Trương Tiểu Phàm là sư đệ cũng như đệ đệ của mình, đệ đệ bị đánh làm tỷ tỷ tất nhiên sẽ tức giận. Xác định rõ thủ phạm, Hổ Phách Chu Lăng nhanh như chớp xẹt, nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên nhưng không bối rối, thấy trước mắt ngũ sắc rực rỡ, biết là pháp bảo của tiên gia, lập tức lùi lại ba bước, tay trái chĩa lên trời, tay phải chọc xuống đất, nắm kiếm quyết, hô lớn: "Lên!"
"Ùng oàng" tiếng rồng gầm tức thời vang dội trong Thủ Tĩnh Đường, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ toàn thân bao bọc thanh quang, một đạo tiên kiếm xanh biếc, hào quang rọi xa vạn trượng xuất hiện, lưỡi kiếm lóng lánh như thu thuỷ, thuỵ khí cuồn cuộn, giây lát là chặn được luồng ánh đỏ đang ồ ạt lao đến từ Hổ Phách Chu Lăng, rọi ánh xanh biếc lên mặt tất cả mọi người đang đứng ở đấy.
Điền Bất Dịch nhìn thấy vậy trong lòng bực bội vô cùng hừ lạnh nói:
" Thương Tùng thật là hào phóng, lại đem cả Trảm Long Kiếm truyền cho ngươi"
-- - - - - - - - - -- - - - - -- - - - - - - - - - -
Trong lúc căng thẳng đang leo thang, ngoài trời bỗng vang lên tiếng sấm ùng oàng. Bầu không khí giương cung bạt kiếm bỗng nhiên khựng lại, tất cả mọi người đều khó hiểu hôm nay trời trong nắng ấm. Bầu trời trong xanh một đám mây cũng không có thì lấy đâu ra sấm sét. Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc thì bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn:
"Ta về rồi đây "
Tiểu Hôi đang cưỡi Đại Hoàng chạy khắp Đại Trúc Phong bỗng nghe thấy tiếng hét này, cả thân khỉ chợt rùng mình. Vội vội vàng vàng bỏ cả Đại Hoàng chạy vào rừng trúc mất tăm, âm thanh này nó không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Chính chủ nhân âm thanh này đã từng bị nó coi như là ác ma đồng dạng khủng bố, nó biết ác ma này trở về thì ngày tháng khoái hoạt của nó cũng đã chấm dứt. Điều nó nghĩ bây giờ là cách xa tên ác ma này càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ bị hắn bắt được.
Nghe thấy thanh âm này vang lên, Đại Trúc Phong môn nhân trên miệng bỗng nhiên nở nụ cười. Ngay cả Điền Bất Dịch cùng Tô Như cũng không tránh được nỏ nụ cười, bỗng một bóng đỏ như là tia chớp xẹt qua. Điền Linh Nhi lúc này vô cùng kích động, người trong lòng sau một thời gian dài không gặp bây giờ trở về thì sao mà không kích động cho được. Mọi người cũng lục tục ra khỏi Thủ Tĩnh Đường cùng ngước mắt nhìn lên bầu trời chờ đợi, chỉ còn lại Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ bên trong đang mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy chân trời bỗng hiện lên một điểm xanh, điểm xanh đó lớn dần, lớn dần cho đến khi đến trên bầu trời Đại Trúc Phong thì dừng lại từ từ hạ xuống. Ánh xanh tản đi chỉ thấy bên trong đi ra một người thanh niên vô cùng tuấn tú, trên người mặc bộ áo bào của Thanh Vân Môn, eo đeo sáo ngọc,trên lưng đeo một hộp kiếm, đằng sau còn phe phẩy một đôi cánh năng lượng cùng với từng dòng điện chạy vòng quang thân thể trông vô cùng huyễn hoặc.
"Lão Bát "
" Bát sư đệ "
" Tiêu Dao"
Mọi người thấy Tiêu Dao trở về đều vô cùng vui mừng, nhưng chưa kịp đi lên chào hỏi thì một ánh đỏ đã lóe lên. Nháy mắt trong lồng ngực Tiêu Dao đã xuất hiện một bóng hình màu đỏ, dáng người thướt tha chen vào. Điền Linh Nhi lao vào lồng ngực của Tiêu Dao như là một chú chim nhỏ, hai tay ôm chạt như muốn kéo Tiêu Dao nhập vào trong người mình, Điền Linh Nhi lúc này chỉ sợ đây là một ảo cảnh, và khi cô buông tay ra thì Tiêu Dao lại bay đi mất vậy. Tiêu Dao cũng bị hành động lớn mật của Điền Linh Nhi làm cho sững sờ, phải biết phụ nữa cổ đại thường vô cùng bảo thủ. Cho dù đây là tu chân giới quan hệ thoáng hơn chút ít nhưng cũng không khác là bao.
Vươn tay ôm người ngọc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. Tiêu Dao cũng không nói nhiều, mọi người nhìn như vậy cũng biết ý lui cả vào trong để lại không gian cho đôi trẻ.Tề Hạo nhìn thấy cảnh này mặt trở lên xanh mét, biết mình dụng tâm lương khổ nay tan võ như bong bóng xà phòng. Khi Điền Linh Nhi nhận " Thanh Lương Châu " tuy không nói câu hứa hẹn nào nhưng vậy thì hắn ít nhiều cũng có hy vọng, còn bây giờ nhìn thấy người trong lòng "đầu hoài tống bão " sà vào lòng một người thanh niên thì hắn cũng biết rằng mình bây giờ là triệt để hết hy vọng. Mang theo tâm trạng thất vọng chán trường Tề Hạo cùng Lâm Kinh Vũ đối với Điền Bất Dịch và Tô Như chắp tay ra về. Điền Bất ịch cũng chỉ nhẹ gật đầu rồi hong quản hắn. Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ ra về cũng không gây lên Điền Linh Nhi cùng Tiêu Dao chú ý, cả hai lúc này đang chìm trong bể tình vòn quan tâm đến ai được nữa.
Nhìn hai người ôm nhau mãi không buông ra được, Điền Bất Dịch đành phải giả vờ ho khan:
"khụ, khụ "
Tiếng ho này cũng kéo cả hai về với thực tại, nhận ra xung quanh có không ít người đang nhìn. Điền Linh Nhi ngọc diện đỏ bừng như máu vội vạng đấm Tiêu Dao một cái rồi chạy nhanh vào trong. Nhìn thấy mọi người đều mỉm cười nhìn mình, Tiêu Dao cũng có chút ngượng ngùng. Đi tới chính giữa Thủ Tĩnh Đường cho Điền Bất Dịch cùng Tô Như hành lễ nói:
" Sư phụ, sư nương đệ tử đã trở về"