Chương 669: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Giết Người

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 669: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Giết Người

Chương 669: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Giết Người

"Khụ khụ… phụt… hụ… vừa rồi… rốt cuộc có chuyện gì?" Đông Phương Bạch ho phun ra trong miệng mình thừa lại nước ra bên ngoài, đôi môi nàng đã có chút sưng ửng đỏ mê người. Đều là do Diệp Thần thô bạo hôn lên xâm chiếm gây nên nàng môi mỏng manh đều bị đau.

"Tiểu ca ca ta không thấy cái gì hết cả. Ta không thấy gì cả, đừng hỏi ta." Tiểu muội muội ăn mày mặt mày đều ửng đỏ che mặt chạy về mình trong chăn trốn.

"Nói linh tinh cái gì vậy chứ? Sao tự dưng lại bị sặc nước… lạ thật… sao môi đều có chút cảm giác… quen thuộc." Đông Phương Bạch không hiểu nhìn đến Tiểu muội muội biểu hiện lại đưa tay lên sờ sờ mình bờ môi đỏ khẽ đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng vừa rồi nghĩ linh tinh cái gì vậy, sao lại nghĩ đến tên xấu xa đó, xấu hổ chết mất.

"Mà nước này từ đâu ra vậy chứ? Làm ta tưởng lũ lụt đâu." Đông Phương Bạch nhìn trên nền nước mình vừa phun ra không khỏi có chút nghi hoặc nhìn. Nước vẫn còn hơi nóng, nước mưa không phải lạnh sao? Thế nào giống như được đun qua vậy chứ?

Đông Phương Bạch nhìn đặt trên mặt đất chiếc ô màu trắng để ngay cạnh mình đưa tay khẽ sờ lên khẽ cảnh giác: "Vẫn còn ướt, có người vừa rồi đến."

"Tiểu muội muội vừa rồi có người đến sao? Có phải một người mặc áo trắng, rất soái, võ công cũng rất cao cường đúng không?" Đông Phương Bạch cầm chiếc ô quyết định tra hỏi cho rõ nói.

Có thể tại nàng khả năng cảm nhận dưới không chút động tĩnh trốn thoát chỉ có thể là một người. Vừa rồi cơ thể nàng có chút mệt, lại cộng thêm các vết thương trên cơ thể không lý nào có thể nhanh vậy khôi phục. Trừ phi là có y thuật thông thần của hắn.

"Tiểu ca ca… ta cái gì… cũng không biết. Ui da, xấu hổ chết đừng hỏi ta mà. Ta không thấy gì." Tiểu muội muội xấu hổ trốn đầu vào trong chăn nói.

Đông Phương Bạch không có tiếp tục dò hỏi chỉ nhìn xung quanh một lượt nói: "Sư phụ ta biết người đến là ngươi. Ngươi không cần phải tránh. Ta biết ngươi vẫn còn trốn tại đâu đó quanh đây. Rõ ràng là ngươi hết lần này quan tâm ta tại sao không gặp ta chứ. Ngươi cho rằng ngươi nhờ người cho ta chăn đắp, cho ta bánh bao ăn, cho ta thuốc, giết đám ăn mày bắt nạt ta, ta liền không biết ai làm sao? Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì chứ?"

Nhưng vẫn không có người hiện thân xuất hiện. Diệp Thần vẫn đứng tại trên mái nhà đúng giữa trời mưa đem nội công thông thạo vận dụng khiến nước mưa chưa kịp rơi vào người hắn đã bốc hơi.

Diệp Thần khẽ thở dài một hơi, vừa rồi hắn hình như mất kiểm soát muốn chơi gay. Tự dưng có cảm giác tên đệ tử này đáng yêu lạ thường, đáng yêu đến độ hắn muốn đem tiểu đệ tử nay cho đút đít. Moá, con trai giờ sao dễ bị bẻ cong vậy chứ. Mà tên đồ đệ ngốc này sao thông minh đột xuất vậy.

"Hắn đi rồi sao?" Đông Phương Bạch cầm chiếc ô trong tay khẽ toát lên một tia thất vọng. Nàng thật rất muốn sư phụ quan tâm đến nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng. Nhưng dạo này sư phụ giống như càng bố trí nàng, muốn cùng nàng phân rõ ranh giới, quan tâm nàng như vậy tại sao lại làm như vậy.

"Vì cái gì chứ? Lúc lạnh nhạt lúc lại ấm áp. Ngươi cho ta là đồ chơi sao? Ngươi coi trái tim ta là cái gì đây. Thích đến là đến, thích đi là đi." Đông Phương Bạch bỗng nhiên sờ ngực mình trái tim vẫn còn đập mạnh khẽ đau xót nghĩ. Nếu ngươi thật sự yêu ta… sẽ quan trọng ta giới tính sao.

"Xin lỗi, Tiểu Bạch… ta… đáng lẽ ngay từ đầu nên quyết tâm… nếu lúc đó ta không nhận ngươi làm đệ tử. Không cùng ngươi tiếp xúc… hai chúng ta cũng không phải khổ sở thế này. Ngươi có đạo của ngươi, ta cũng sẽ có đạo của ta.." Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch trên mắt khẽ rơi một giọt nước mắt liền đau lòng. Hắn thật sự rất sợ một khi chấp nhận tên đệ tử ngốc này, hắn sẽ không thể quay đầu lại. Mà càng sợ hơn là mình thật sự sẽ không khống chế được làm hại hắn.

"Tiểu ca ca ngươi khóc sao?" Hai tỷ muội ăn xin nhìn thấy Đông Phương Bạch mắt đỏ ửng hỏi.

"Ta tuyệt đối không vì loại người đó mà khóc, tuyệt đối không bao giờ, hai tiểu muội muội. Lần sau nếu như tên đó đưa đồ cho các ngươi. Hai ngươi cũng không cần đưa cho ta. Nói với hắn, nếu muốn đưa cái gì cho ta, tự mình trực tiếp đến gặp mặt ta." Đông Phương Bạch lau đi nước mắt cắn răng nói.

"Tiểu ca ca ngươi nói xấu là không tốt. Ngươi rõ ràng khóc vì vị ca ca đó." Tiểu muội muội ăn xin liền thản nhiên nói.

"Ai bảo chứ, ta… ta… nếu có một ngày ta khóc vì hắn. Hắn muốn gì ta đều đáp ứng." Đông Phương Bạch lúng túng nói.

"Chẳng lẽ vừa rồi ta nhìn nhầm sao? Tiểu ca ca không có khóc?" Tiểu muội muội nghi ngờ hỏi.

"Muội muội ngươi không nhìn nhầm, tỷ tỷ cũng thấy nha." Tiểu tỷ tỷ ăn xin cũng nói.

"Hai tỷ muội các ngươi chính là đói hoa mắt đi. Không cùng hai người các ngươi nói." Đông Phương Bạch liền kiếm lý do nói.

"Không có, tiểu ca ca chúng ta hôm nay đều ăn bánh bao do đại ca ca tốt bụng cho. Ngươi..." Hai cái tỷ muội ăn xin nói lập tức bị Đông Phương Bạch lấy từ trong ngực mình hai cái bánh bao đem nhét vào miệng hai nàng.

"Ta nói nhìn nhầm chính là nhìn nhầm. Cứ nghĩ đến kẻ vô tâm đó vốn không phải người tốt gì. Có lẽ nhìn chúng hai tỷ muội các ngươi lớn lên dung mạo mới cho các ngươi đồ ăn. Hừ, nam nhân không có một cái tốt." Đông Phương Bạch nghĩ đến sư phụ mình liền bực mình đi vào bên trong đắp rơm nhắm mắt ngủ.

Hai tỷ muội nhả ra bánh bao cầm đến chỗ Đông Phương Bạch khuyên can: "Tiểu ca ca ngươi ăn gì đi, bụng ngươi đều kêu kìa. Ngươi hẳn rất đói."

"Ta không ăn, hai các ngươi vẫn là ăn đi. Đồ bố thí của tên đó ta không cần. Nếu muốn cho liền tự mình đến đưa." Đông Phương Bạch tính khí nói.

"Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy chứ? Tên ngốc này, bụng đều đói còn như vậy cứng đầu." Diệp Thần tại phía xa nhìn Đông Phương Bạch như vậy cứng đầu liền tức giận nắm chặt tay.

Cứ như vậy nhịn ăn trời bắt đầu dần tối, mưa vẫn không ngừng rơi. Đông Phương Bạch vẫn nhịn đói đến run rẩy cả người lại, mặc kệ hai tỷ muội ăn mày có nói cái gì đều bị nàng bỏ ngoài tài. Kiên quyết không ăn đồ ăn.

"Đại ca ca… Tiểu ca ca hắn vẫn không chịu ăn đồ ăn." Tiểu muội mội ăn xin cầm thức ăn đã nguội ra gần đó bức tường không cho tiểu ca ca nhìn thấy đối với Diệp Thần nói.

"Vẫn cứng đầu như vậy? Đều là những món hắn thích, tên đệ tử này là muốn đói chết sao? Tiểu tử đó không ăn, các ngươi liền ăn trước mặt hắn. Ta không tin, hắn không động tâm." Diệp Thần nhìn đồ ăn không chút nào xê dịch liền tức giận. Ngươi làm thế vì cái gì chứ?

"Đại ca ca chúng ta đều ăn no, không ăn được nữa." Tiểu muội muội đều khẽ xoa xoa mình cái bụng nhỏ đáng thương nói. Tỷ muội hai nàng từ chiều đến giờ ngoài ăn chính là ăn.

"Không ăn được nữa, liền đổ đi. Một lát ngươi đem thức ăn vào tiếp. Ta không tin tiểu tử này có thể nhịn lâu như vậy." Diệp Thần mở miệng nói.

Nằm tại trên mắt đất tập trung nghe lén sư phụ nàng cùng với hai đứa trẻ nói chuyện riêng trong lòng khẽ tức giận quyết tâm không ăn: "Đồ sư phụ cứng đầu. Không phải kêu ngươi đem thức ăn vào sao? Nhất quyết để người khác thay ngươi mang đến. Ngươi ghét gặp mặt ta như vậy, còn quan tâm đến ta để làm gì chứ. Cứ để ta chết đói đi."

"Róc rách..." Tiếng mưa trên trời rơi xuống, một đám ăn mày không biết từ chỗ nào cầm theo gậy chạy đến trong miếu chú mưa đem Đông Phương Bạch cho bao vậy lại.

"Các ngươi là ai?" Đông Phương Bạch khẽ nhấc mắt nhìn đám người. Hiện tại nàng đói đều bủn rủn chân tay không muốn động.

"Ngươi đắc tội người ngươi không nên đắc tội. Chúng ta đến dạy bảo ngươi một bài học. Mọi người đánh hắn." Đám người không có lằng nhằng lập tức muốn động thủ.

"Ta đều sắp bị người ta dạy cho một bài học… ngươi còn không xuất hiến sao?" Đông Phương Bạch cơ thể đều mệt mỏi lười phản ứng, nàng chỉ nằm tại trên mặt đất mong chờ Diệp Thần một lần nữa giống như tối đó ngăn cản Nhậm Ngã Hành giết nàng.

"Không cho các ngươi đánh tiểu ca ca, các ngươi là người xấu, không cho phép các ngươi làm vậy." Tiểu muội muội lập tức đứng trước đám người giơ ra hai tay tức giận nói.

"Tiểu muội muội nguy hiểm đấy mau tránh ra mặc kệ… ta..." Đông Phương Bạch muốn tiểu muội muội tránh ra khỏi nguy hiểm nhưng chưa kịp nói hết câu.

"Vụt..." Một chiếc gậy lập tức đánh vào tiểu muội muội đầu khiến nàng kêu lên một tiếng tại trước mắt Đông Phương Bạch bị chiếc gậy đánh vào trên đầu, đầu chảy ra máu đỏ tươi, cơ thể đều khẽ lảo đảo sau đó nằm xuống trên mặt đất không chút cử động.

"Chết tiệt, dám cản đường chúng ta. Chán sống." Đám người không chút nào quan tâm đến việc đánh chết cái này tiểu muội muội còn cười vô cùng vui vẻ như không có việc gì xảy ra.

"Tiểu… tiểu muội muội…" Đông Phương Bạch nhìn cái này tiểu muội muội bị đánh ngã không rõ sống chết trước mặt mình cả người đều khẽ run lên, ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh nhỏ nhoi nằm trên mặt đất nghĩ đến trước đây rất nhiều suy nghĩ.

"Muội muội… các ngươi… các ngươi… dám đánh ta muội muội… ta cùng mấy người liều mạng." Tiểu tỷ tỷ ăn mày cầm trên tay bát đồ ăn nhìn muội muội mình ngã trên mặt đất lập tức đem bát đồ ăn đánh rơi vỡ trên mặt đất, chạy đến ôm lấy muội muội vào lòng, ánh mắt đều đỏ như máu đứng dạy hướng đám người cầm gậy đánh tới.

Bốp… một đá của tên ăn mày cầm đầu đá tới đem tiểu cô nương đánh ngã trên mặt đất.

"Yếu ớt như vậy còn dám cùng chúng ta liều mạng. Lão tử đánh chết ngươi… đánh chết ngươi..." Đám ăn mày đến gây chuyện giơ lên gậy đánh tới cái này cô nương.

Nghe tiếng hét thất thanh của cái này tiểu cô nương ăn xin. Đông Phương Bạch đều cố gắng đứng dạy tay chân bủn rủn xong tới đem đám người ẩn ra ôm lấy cái này ăn xin tiểu tỷ tỷ vào lòng, lúc này nàng đã không còn chút hơi ấm nào.

"Các ngươi… mấy người các ngươi… cả trẻ nhỏ cũng không tha sao?" Đông Phương Bạch ánh mắt sắc bén nổi lên sát khí. Sức lực không biết từ đâu khiến nàng động lên sát cơ giết người.

"Chỉ là vài đứa không cha không mẹ… chết liền chết..." Đám người hoàn toàn không để ý đến nói.

"Câm miệng..." Đông Phương Bạch nhìn đám người ánh mắt đẹp sắc bén giống như xuyên qua đám người đang đứng trước mặt nàng. Không có sự run rẩy hay mệt nhọc, cơ thể nhỏ bé phát ra kinh người tràn đầy sức lực.

"Tiểu tử… ngươi dám nhìn chúng ta với ánh mắt đấy? Đánh chết hắn." Đám người ăn mày nhìn Đông Phương Bạch ánh mắt có chút sợ hãi sau lập tức nghĩ đến mình đông người liền tức giận cùng nhau xông lên muốn giết chết tiểu tử này.

Xoẹt… không chút nào do dự… không một chút nào sợ hãi. Đông Phương Bạch hoàn mỹ cầm trên mặt đất mảnh vỡ của chiếc bát vừa rồi rơi cứa đứt cổ kẻ đầu tiên xông tới đem xác tên đó ném trên mặt đất.

Phụt… tiếng máu tươi từ cổ chảy ra bắn khắp nơi ướt đẫm mặt đất. Cơ thể quần áo cùng tay Đông Phương Bạch đều đầy máu tươi,

"Bọn súc sinh như các ngươi… có lời trăn trối gì hay không?" Học theo cách mà sư phụ vẫn nói. Làm theo cách mà sư phụ vẫn làm, khi sự tức giận lên đến đỉnh điểm là lúc bạo lực lên ngôi.

Đông Phương Bạch không chút run rẩy không chút vị tha, không một chút nào sợ hãi. Giống như cái kiểu sư phụ vẫn thể hiện ra bên ngoài khi giết người. Nàng cười giống như nụ cười của tử thần đón kẻ chết về thế giới bên kia.