Chương 657: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Bắt Gian

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 657: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Bắt Gian

Chương 657: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Bắt Gian

Đưa ra ba lựa chọn cho Đông Phương Bạch lựa chọn, Diệp Thần cũng không có thúc dục để nàng thời gian suy nghĩ: "Nếu ngươi vẫn chưa có suy nghĩ thấu đáo, vẫn là trở về suy nghĩ đi. Sáng mai mới trả lời ta."

"Không cần, ta quyết định lựa chọn cách thứ ba." Đông Phương Bạch không chút do dự lựa chọn. Hiện tại nàng cần nhất chính là tốc thành võ công cùng bổ tu mình khuyết điểm.

"Cách thứ ba? Ngươi xác định?" Diệp Thần nghi ngờ hỏi.

"Ta xác định, ngươi cứ nói cần bỏ ra thứ gì để học được môn võ công này. Giá đắt bao nhiêu ta cũng nguyện trả." Đông Phương Bạch vô cùng kiên định nói.

"Quỳ Hoa Bảo Điển không yêu cầu gì nhiều chỉ là… muốn học công này… trước phải tự cung. Tức là… cắt đi ngươi cái chỗ đó." Diệp Thần vẫn là nói thẳng.

"Cắt đi chỗ đó? Chỗ nào nha?" Đông Phương Bạch không hiểu, nàng có chỗ nào có thể cắt sao?

"Ngươi là giả vờ ngây thơ hay sợ quá ngốc rồi? Ý ta chính là chỗ ngươi dùng để cẩm đứng đái ấy." Diệp Thần nói toẹt ra.

"Ngươi là… là nói cái đó sao?" Đông Phương Bạch đỏ mặt xấu hổ. Nàng dù có nhẫn tâm vung đao tự cung… thì cũng không có cái gì mà cắt được không.

"Vậy ngươi cho rằng ta nói cái gì? Công pháp này ngươi muốn vẫn là không muốn?" Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch đợi nàng lựa chọn.

"Còn cái công pháp nào khác tốc thành sao?" Đông Phương Bạch gặng hỏi. Nàng cũng không có cái cắt, không cắt được làm sao tu luyện.

"Tốc thành võ công đương nhiên là nhiều, nhưng nội lực ngươi không đủ, cũng chẳng phát huy ra được một thành sức phá hủy. Có dạy cũng như không." Diệp Thần nhún vai mở miệng nói.

"Nếu vậy… nếu như vậy… ta về sau nếu đem cho nữ nhi… ách ý ta là cho muội muội ta tu luyện liệu có vấn đề gì xảy ra sao?" Đông Phương Bạch liền khẽ hỏi. Nàng muốn biết nữ nhân tu luyện công pháp này có được hay không.


"Môn công pháp này thiên về dương khí, nếu như muội muội ngươi như ngươi trong người nhiều dương khí trời sinh như vậy. Thì đương nhiên tu luyện không có vấn đề, nhưng nếu nàng trong người thiên về âm khí tu luyện dương khí sẽ khiến âm dương bất ổn, tự bạo mà chết. Để kiếm được một nữ nhân có dương khí hưng thịnh như con trai là khó khăn vô cùng." Diệp Thần lắc đầu trả lời.

"Ý sư phụ nói… ta có rất nhiều dương khí?" Đông Phương Bạch lập tức bắt lấy mấu chốt.

"Đúng vậy, ta cũng rất ngạc nhiên. Ngươi dương khí so với đàn ông bình thường nhiều hơn. Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vô cùng thích hợp, giống như nó tạo ra là giành cho ngươi vậy. Có điều, ngươi phải tự cung mới có thể tu luyện, nếu không dương khí một khi quá nhiều sẽ đem ngươi ăn no, nếu như ăn no quá..." Diệp Thần chỉ nói đến đây cũng không nói tiếp.

"Ta biết, ta đi ra bên ngoài một chút. Trở lại sẽ cho ngươi câu trả lời." Đông Phương Bạch gật đầu sau đó liền một mình suy nghĩ rời đi ra bên ngoài.

"Ngươi vẫn là suy nghĩ nhanh một chút. Nếu như ngươi đồng ý đánh đổi, ta còn mua vài giúp ngươi làm chút phẫu thuật. Dù sao tự cung cũng quá mạo hiểm. À đúng, cầm lấy chút tiền, ngày hôm nay ngươi muốn ngủ cái nào kỹ nữ hoa khôi, sư phụ cho ngươi ra tiền. Tuy ngươi chỉ có hứng thú với nam nhân nhưng trước khi làm cái gì cũng đừng để hối hận." Diệp Thần liền mở miệng ném cho nàng chút tiền nói. Sau đó liền để Đông Phương Bạch rời đi.

Rời khỏi kỹ viện, Đông Phương Bạch có chút đăm chiêu. Môn công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển này thật sự có thể khiến nàng nháy mắt trở thành đại cao thủ hay sao? Nhưng mà… tư cung vấn đề này. Làm thế nào qua mặt được sư phụ? Sư phụ nhất định sẽ phát hiện ra nàng là thân nữ nhi.

"Đúng rồi tại sao ta không nghĩ ra." Đông Phương Bạch lập tức nghĩ đến một việc liền cầm theo tiền của Diệp Thần vào trong chợ.

"Tiểu huynh đệ ngươi muốn mua chút thịt về ăn sao?" Đứng trước tiệm thịt, một cái nam nhân đang cắt thịt đối với nàng mở miệng hỏi.

"Ách, chủ quán ngươi ở đây bán đủ loại thịt sao?" Đông Phương Bạch mặt có chút đỏ ngại ngùng hỏi.

"Đúng đúng, ở tiệm của ta, thịt bò, thịt lợn, thịt gà,... chỉ cần công tử đưa đủ tiền chúng ta đều có thể bán." Cái này chủ quán lập tức câu khách nói.

"Vậy ngươi có bán động vật bảo bối sao? Ta cần một cái." Đông Phương Bạch liền đề nghị nói.

"Động vật bảo bối? Hắc hắc, công tử thật sự biết hàng. Ta ở chỗ này có rất nhiều bảo bối đồ vật đó. Ngươi ăn vào đảm bảo sung mãn." Chủ quán lập tức cho rằng Đông Phương Bạch là yếu sinh lý muốn bồi bổ một chút nói. Dù sao nhìn cái này Đông Phương Bạch cũng quá yếu đuối tiểu thư sinh.

"Vậy liền cho ta một cái." Đông Phương Bạch lập tức vui mừng nói.

"Không biết ngươi muốn loài nào động vật bảo? Loài hổ hơi đắt một chút, nhưng vẫn có thể mua được. Loại này dùng làm dược thiện cũng vô cùng tốt." Chủ quán đề nghị hỏi.

"Không cần thiết, chỉ cần bừa một cái giống với người bình thường liền tốt?" Đông Phương Bạch liền lắc đầu nói.

"Giống với con người?" Chủ quán không hiểu hỏi.

"Chính là nhìn giống với người. Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ không có?" Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.

"Cũng không phải không có, thật ra có thể dùng ngựa, bò, vài loài động vật, giá cả cũng tiện nghi nhưng mà… hình dáng của nó khá giống với người hình dáng, công tử khẩu vị cũng thật nặng." Chủ quán đối với cái này công tử mặt trắng nhỏ nói.

"Ách, ta liền muốn mua. Có thể bán sao?" Đông Phương Bạch đều muốn gấp nói.

"Đương nhiên là có thể. Nhưng ngươi muốn loại nào?" Chủ quán liền hỏi.

"Cứ giống người là được, có cái gì khác nhau sao?" Đông Phương Bạch không hiểu nói.

"Tất nhiên là có rồi. Kích cỡ cùng mùi vị đều khác nhau." Chủ quán đơn giản nói.

"Kích thước? Đúng rồi, ta muốn thật lớn. Liền cho ta một cái thật lớn đô chơi." Đông Phương Bạch liền nhanh chóng quyết định nói.

"Được, của khách quan." Chủ quán nhanh chóng đem món hàng cất trong hộp giao cho Đông Phương Bạch. Nàng lập tức trả tiền, cầm một cái thật lớn bảo vật trâu đem đi. Hừ, đợi một lát, nàng đem cái này bảo bối hù chết sư phụ.

Cầm theo đồ trở về kỹ viện, Đông Phương Bạch liền nghĩ đi đến Diệp Thần căn phòng liền cảm thấy bụng có chút đói, nhìn qua xung quanh món ăn ngon nàng liền càng đói.

"Vẫn là vào phòng bếp ăn một chút sau đó liền trở lại tìm sư phụ." Sờ trong túi mình tiền mà Diệp Thần cho nàng liền nghĩ ăn một bữa ngon.

Đem theo chiếc hộp nhanh chóng đến phòng bếp. Đông Phương Bạch liền ngửi được mùi thơm nức bốc vào mũi.

"Ai da, vị cô nương ngươi không phải ở trong phòng sao? Thế nào lại vào đây, mặc dù nơi này là ta mở cửa làm ăn, nhưng có một số người ta cũng không thể đắc tội, ngươi xinh đẹp vậy vẫn lên về phòng nghỉ ngơi đi." Tú bà đối với cái này đệ tử của Diệp Thần quan tâm hỏi.

"Ta chỉ là cảm thấy có chút đói bụng. Ta nói có thể cho ta ăn sao? Ta có tiền có thể trả." Đông Phương Bạch nhìn đồ ăn trong bếp đều muốn ăn nói.

"Đương nhiên có thể, ngươi tùy tiện ăn. Ta còn bận đi phân phó nhà bếp làm chút đồ ăn tối cho sư phụ ngươi. Liền đi trước." Tú bà liền mở miệng nói.

"Cảm ơn ngươi ma ma." Đông Phương Bạch hướng đồ ăn dùng đũa bắt đầu ăn uống.

Tú bà thấy Đông Phương Bạch ăn uống ngon lành liền tay vẫn cầm chiếc hộp liền nghi ngờ hỏi: "Chiếc hộp này là?"

"Khụ khụ… là đồ cho sư phụ ta." Đông Phương Bạch ho khụ khụ sắc thức ăn nói.

"Đồ cho sư phụ ngươi? Nếu như vậy, ngươi đưa cho ta giữ dùm cho thoải mái ăn uống." Tú bà đề nghị nói. Nàng nhìn cái này gấm đồ chiếc hộp nghi ngờ. Đây rốt cuộc là món gì chân quý sao?

"Được, vậy cảm ơn ngươi trước. Đúng rồi, sư phụ không thích người khác biết ta là nữ nhân… ngươi ở trước mặt hắn cũng đừng nói. Ta e hắn sẽ tức giận." Đông Phương Bạch liền vui vẻ nghĩ đến cái gì liền lập tức nhắc nhở tú bà tiếp tục ăn uống. Nàng không muốn bị lộ ra, dù so tên này quá háo sắc cùng đốn mặc.

"Cảm ơn tiểu muội muội nhắc nhở. Ta hẳn sẽ chú ý." Tú bà nhận lấy chiếc hộp để lại Đông Phương Bạch ăn uống liền đem chiếc hộp lén lút mở ra sau đó liền cười kiều mị.

"Cái tên không đứng đắn này, tối nay đều sợ không chơi chết ta hay sao? Vẫn còn sắm cả đồ bồi bổ sử dụng." Tú bà nhìn thấy long dương trong hộp liền khẽ che miệng cười. Tối nay nàng xem ra muốn ăn no nam nhân mùi vị. Ngày hôm qua nàng để tứ đại kỹ nữ cho hắn phục dụng đều bị hắn đem ngủ phục. Đủ cho cho thấy nam nhân này mạnh mẽ cỡ nào. Hôm nay còn thêm long dương kích thích, nàng xem ra muốn không xuống nổi giường.

Đưa chiếc hộp phân phó nhà bếp đem cái này vật nấu canh. Sau đó liền bê canh cùng một chum rượu đem lên cửa phòng Diệp Thần gõ cửa.

"Ợ no quá..." Ăn xuống xong xuôi Đông Phương Bạch thoải mái xoa xoa bụng nàng liền đứng lên.

"Tú bà tỷ tỷ đi đâu mất rồi?" Diệp Thần nhìn xung quanh không thấy tú bà liền muốn tìm nhưng đi vào trong bếp liền thấy chiếc hộp của mình đặt tại trên bàn liền đem nó cầm lên.

"Hóa ra mày ở đây, xem ra không cần làm phiền tú bà. Bây giờ chỉ cần đi cho sư phụ xem là xong." Đông Phương Bạch cầm lên đồ vật hướng thẳng tới phòng của sư phụ.

Diệp Thần lúc này cũng đang ở cùng tú bà chung một chỗ. Chén canh đặt tại trên bàn tú bà khẽ đi đến gần Diệp Thần, trên người mặc một chiếc áo mỏng đầy phiêu gợi.

"Công tử, ta giúp ngươi đem đồ vật nấu." Tú bà mở miệng, mông tựa vào bàn cọ sát đôi chân vào nhau khe khẽ nói những tiếng động lòng người.

"Đồ vật của ta?" Diệp Thần không hiểu tú bà nói gì. Hắn có phân phó nhà bếp nấu cái gì sao? Không có nha, hắn hôm nay đều ăn no bụng.

"Chính là bát canh này, công tử ngươi mau uống nha. Long dương đối với nam nhân chuyện đó… rất bổ." Tú bà không chút nào e thẹn cầm chén canh đưa tới nói.

"Tiểu bảo bối ngươi cho rằng ta không đủ mạnh mẽ sao?" Diệp Thần đem nàng đè lên bàn kéo ra nàng áo mỏng hỏi.

"Công tử mạnh mẽ ta biết, chẳng qua… ta chỉ muốn có chút kích thích mà thôi. Nếu công tử không thích ta sẽ cho người..." Tú bà cho rằng Diệp Thần nam nhân tự tôn nói.

"Ngươi đều đã nấu, ta không ăn quả thật lãng phí." Diệp Thần liền lắc đầu ngồi xuống đem chén canh muốn uống.

"Công tử để ta đút cho ngươi uống." Tú bà ngồi lên lòng Diệp Thần, đem canh uống lên sau đó liền hôn lên môi hắn truyền qua.

"Công tử canh uống ngon sao?" Tú bà kiều diễm không biết xấu hổ hỏi.

"Rất ngon, cách ăn cũng vô cùng mới lạ." Diệp Thần liếm láp bờ môi mỹ nhân nói.

"Công tử muốn ăn Long Dương sao? Ta càng có kích thích hơn cách ăn đâu." Tú bà đều đem mình câu dẫn nam nhân đầy đủ tư thế phơi bày ra, hai chân rạng ra để lộ âm động mềm mại ẩm ướt non mềm, ở chỗ đậu đỏ còn đính vài chiếc vòng khuyên nhỏ.

Sử dụng đũa gặp chiếc Long Dương của động vật vẫn còn hơi nóng nóng còn nguyên cây dài tại mình cửa động hai mép vành nhè nhẹ vuốt ve sau đó liền đi vào bên trong rút ra lại đâm vào, đem cây Long Dương vốn ẩm ướt nhớt nháp lại phủ thêm một lớp nước sốt rồi mới rút ra đưa đến nàng trong miệng bắt đầu mút vào, lại cắn nhẹ nhai chiếc Long Dương đã ướt đẫm nàng dịch thành từng miếng hướng lên bờ môi Diệp Thần hôn lên truyền sang. Mông cũng chuyển tư thế ngồi lên Diệp Thần trên hai chân cạ vào hắn chiếc đùi.

m huyệt mềm mại vừa bị cây Long Dương nóng hổi ma sát khiến nó càng nóng hơn có chút bỏng dát nở ra tê dại, chiếc vòng bạc nhỏ liên tục cạ vào nàng hai thành mật động, khiến nàng không ngừng rên rỉ dâm đãng. Từ lâu lắm rồi, nàng mới có cảm giác này, số những nam nhân nàng ngủ qua tuy nhiều nhưng chưa ai cho nàng cảm giác thư thái như thế này. Nàng đầu óc muốn điên loạn.

Đem chiếc Long dương dần dần nuốt vào, cơ thể Diệp Thần có chút khô nóng lập tức đem cái này tú bà đè lên trên giường. Cởi ra nàng quần áo.

"Công tử ngươi đừng quá bạo lực nha, ta sẽ sợ đau." Tú bà kiều diễm giả bộ con gái nhà lành nhưng đôi tay không ngừng vuốt ve Diệp Thần bộ ngực kéo ra hắn chiếc quần lộ ra dũng mãnh con quái vật đang mất kiểm soát mà có chút suýt xoa, ngày hôm nay nàng muốn bị nam nhân này đâm sướng chết.

"Ta sẽ nhẹ nhàng." Diệp Thần cầm vài chiếc khuyên vòng nhỏ tại cửa động khẽ kéo nhẹ sau đó lại giật giật mạnh vài cái khiến tú bà rú lên vì đau đớn lại rên rỉ dâm đãng vì bị kích thích.

"Công tử… mau cho ta đi." Tú bà ôm chặt lấy Diệp Thần hai chân quắp lấy hắn vòng eo mong muốn Diệp Thần đem con quái vật kia đâm vào nàng.

Diệp Thần lập tức công phá cái này đã từng ngủ qua rất nhiều nam nhân nữ nhân dâm đãng đâm vào, cảm nhận sự co bóp của tú bà âm động hôn lên nàng đôi môi: "Ngươi thật biết cách câu dẫn nam nhân. Không biết đã ngủ qua bao nhiêu cái nam nhân đâu?"

"Công tử thật đáng ghét, ưm… vào lúc này còn hỏi người ta câu này." Tú bà giả vờ oán trách nói.

"Kỹ nữ như ngươi còn biết xấu hổ sao? Nói cho bổn công tử biết, ngươi đã ngủ qua bao nhiêu người..." Diệp Thần đem nàng vực dạy để nàng tại trên người hắn liên tục nhấp nhô bờ mông tròn quát.

"Công tử tha mạng… ta… ta xin khai… ư… ư.. mau đâm chết ta...ư...ưm… ta từng một mình ngủ với mười cái nam nhân… ưm… cũng từng cùng với một đám cẩu chơi đùa trước mặt… các quan gia…ta cảm thấy rất thích những loài động vật đó… còn dấu diếm tại trong phòng nuôi một con cẩu lớn… hắng đêm ta… ưm... ta là cái dâm đãng nữ tiện nhân… mau đâm ta..." Tú bà điên dại tại trên người Diệp Thần khai báo.

Diệp Thần cũng khẽ cười một cái, quả nhiên cái nữ nhân này không hề tầm thường. Có thể có kỹ năng như vậy, không ngờ tình thú nàng đều chơi qua. Còn không chỉ một lần, thậm chí còn dấu diếm một con cẩu lớn để mình chơi.

Hai người liên tục tầm hoan cho đến khi tú bà gục xuống trên giường. Diệp Thần không muốn buông tha nàng liền muốn kéo nàng dạy tiếp tục tiết dục. Nữ nhân bị chơi tàn cũng có hương vị khiến người ta muốn. Kỹ thuật của nàng so với cái khác nữ nhân đều vô cùng tuyệt vời.

"Công tử tha cho ta… ta chịu không nổi..." Tú bà cầu xin tha thứ nói.

"Không được… ta còn muốn nhìn thấy ngươi… cùng với thú cưng của mình chơi đùa đâu. Đêm nay ngươi là của ta..." Diệp Thần cười dâm tiện nói.

"Công tử thật xấu, đều chơi ta, còn muốn để cho ta cùng thú cưng chơi cho ngươi xem..." Tú bà một bộ kích thích dâm đãng nói.

"Đi, chúng ta về phòng ngươi. Ta thật tò mò, ngươi khi bị cẩu chơi sẽ có khuôn mặt thế nào." Diệp Thần kéo lên đứng không vững tú bà nói.

Cạch… vào đúng lúc này cửa phòng cũng mở ra. Đông Phương Bạch đem theo chiếc hộp tức giận bước vào nhìn quần áo không chỉnh tề nữ nhân cùng Diệp Thần giận dữ giống như đi bắt gian.

Diệp Thần bỗng dưng cảm giác có chút chột dạ, móa sao nhìn ta như vậy. Lão tử cũng không phải cái gì của ngươi. Ta lại không có chơi gay, chó đẻ ngươi nhìn âu yếm thế làm gì. Tại sao giống bắt gian tại trận vậy chứ? Tú bà một bên vẫn vô cùng bình tĩnh, có vẻ nàng đã quen với việc bị bắt gian này, chỉ khẽ nói: "Tiểu… muội... đệ đệ… ngươi cũng muốn góp vui sao?"