Chương 533: Lão Sư Mời Tự Trọng

Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 533: Lão Sư Mời Tự Trọng

Chương 533: Lão Sư Mời Tự Trọng

Mở ra trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư. Trang sách vốn trắng xoá hiện tại liền phát ra một luồng sáng bay vào đầu của Diệp Thần.

"Không Gian Toạ Độ? Thế nào lần này không như lần trước tỉ mỉ? Cái này cũng quá tối nghĩa chứ?" Diệp Thần không khỏi có chút hố cha.

Không Gian Toạ Độ thiết lập không gian toạ độ có thể ngẫu nhiên đạt được lợi ích. Tăng khả năng nhận biết toạ độ không gian xung quanh.

"Thử một chút. Không gian toạ độ." Diệp Thần háo hức sử dụng thử. Lập tức đôi mắt của hắn trở lên đen một cách lạ lùng.

"Thật tuyệt vời tầm nhìn." Nhìn thấy các đường toạ độ cùng những tia sáng toát ra từ mọi người xung quanh theo một đường dây kéo dài, đôi mắt của hắn chứa đầy cac toạ độ thông tin địa hình thậm chí có thể nhìn xuyên đến không trung xác định toạ độ vị trí, hoặc tập trung vào một điểm bào đó đạt tới xuyên thấu trạng thái.

"Xem thử Tiểu Ngọc nàng đang làm gì." Diệp Thần đôi mắt di chuyển đến Tiểu Ngọc căn phòng, xuyên qua tấm cửa một hình ảnh khiến hắn muốn phun máu mũi.

"Thật lạ, cảm giác như ai đang nhìn mình vậy?" Tiểu Ngọc đang thay quần áo ngủ không khỏi có cảm giác bị nhìn trộm dáng vẻ.

"Khụ khụ, trực giác nữ nhân thật đáng sợ." Diệp Thần có chút ho khẽ tiếp tục tìm hiểu không gian toạ độ lợi ích, những tia sáng phát ra từ người khác là họ điểm yếu cùng sơ hở, có nó hắn không sợ bị đánh lén còn có thể miểu sát bất kỳ kẻ địch. Ngoài ra chỉ cần xác định toạ độ hắn đều có thể thoải mái dịch chuyển

"Ồ, thiết lập toạ độ không gian là cái gì chứ?" Diệp Thần thấy trước mắt mình hiện ra toạ độ không gian một đống các ô trống chờ đợi hắn ghi toạ độ.

"Điền bừa thử xem." Diệp Thần lập tức điền bừa một dãy các số vào toạ độ không gian.

Keng chúc mừng ký chủ triệu hồi ra tên lửa đạn đạo siêu khủng khiếp của jinx tại thế giới liên minh huyền thoại.

"Không tốt rồi." Diệp Thần mắt lập tức biến sắc, từ trong không trung lập tức bay đến một quả tên lửa nhắm thẳng vào hắn.

"Toạ Độ Không Gian." Diệp Thần lập tức phản ứng mở ra toạ độ không gian kéo quả tên lửa biến thẳng lên trời bắn.

Bùm… tên lửa nổ giữa trời đêm phát sáng vô cùng huy hoàng. Nhìn tên lửa nổ hắn có chút lau lau mồ hôi, mẹ nó quá nguy hiểm rồi, đây là tên lửa hàng thật giá thật nha, mém chút đem cả nhà đều đi gặp Diêm Vương gia.

Lúc này tại cơ quan cục tình báo quốc gia cùng Long Tổ và Phượng Tổ đang liên tục hoạt động không ngừng nghỉ.

"Mau mau tra ra tên lửa rốt cuộc là nước nào bắn."

"Đây là lời tuyên chiến chiến tranh sao? Vừa rồi là cảnh cáo phát bắn."

"Hừ, suýt đem kinh thành vui trong biển lửa, chúng ta tuyệt đối phải tra ra, dù có chiến tranh cũng không thể nhượng bộ. Dám dùng tên lửa tấn công chúng ta."

"Đây tuyệt đối là khiêu khích từ ngoại quốc. Hừ, mau mau thiết lập thông tin, tránh nhân dân hoang mang."

"Mợ nó nhất định là nước B, chúng ta lập tức muốn thả tên lửa dạy lại chúng."

"Không ta nghĩ là nước C."

"Báo cáo dựa theo tình trạng nổ cùng với một số nước trùng hợp mở cuộc thử nghiệm bắn tên lửa tra ra ba nước."

"Nhằm thẳng tên lửa lên trời để nó nổ trên bờ biển các nước hoặc trên bầu trời, không cần tấn công trực tiếp chỉ cần dạy nước khác cách làm người là được. Ngắm… khai hoả."

"Moá, nước A bắn chúng ta là có ý gì? Lập tức mở hội nghị các nước. Nếu muốn chiến tranh chúng ta sẵn sàng. Không có lời giải thích ổn thoả không xong đâu."

Một loạt các tên lửa bị bắn đi. Các nước bị tấn công vô cùng phẫn nộ, yêu cầu triệu tập hội nghị các nước.

Diệp Thần lúc này vẫn nhìn lên bầu trời đem điện thoại ra chụp vài tấm không hề hay biết mình hành động tạo ra xung đột quốc tế. Thậm chí hậu quả gây bùng nổ chiến tranh thế giới.

"Tuyệt đối không thể tùy ý sử dụng cái này thiết lập không gian Tọa Độ, lần này triệu hồi ra tên lửa, lần sau không cần thận triệu hồi ra Bazon. Kinh thành liền toi." Diệp Thần thầm nhắc nhở chính mình. Món đồ chơi này quá nguy hiểm rồi.

Vào sáng ngày hôm sau, tại khách sạn Nhu Tiểu Băng rốt cuộc cũng tỉnh dạy.

"Ngày hôm qua có một giấc mơ thật kỳ lạ." Nhu Tiểu Băng sờ lên cổ mình không có cảm thấy đau nhức liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ gần đây mang thai khiến nàng có chút tiêu cực cảm xúc, tối đến mới mơ thấy ác mộng. Thay quần áo ăn sáng xong xuôi, nàng lập tức đến trường học phía trên.

"Ngươi xem Nhu Tiểu Băng nàng đến rồi. Hừ, không nghĩ tới vẫn còn dám đến trường đi học."

"Ta mà là nàng đã sớm nghỉ học ở nhà. Nghe nói nàng bị Nhu gia trục xuất đâu, hiện tại chỉ là thường dân, chắc chắn sớm muộn bị chuyển sang lớp bọn nhà nghèo đó."

"Nghe nói nó còn muốn câu dẫn thầy giáo mới của chúng ta đâu, thật không biết liêm sỉ. Hôm qua ta còn nhìn thấy nàng nhìn thầy giáo chằm chăm không chịu rời mắt."

Mặc kệ xung quanh bàn tán, Nhu Tiểu Băng ngồi vào bàn của mình. Nàng đã quá quen với những lời nói xấu này rồi. Hôm nay Nhu Mỹ Đình không đến lớp, không biết là vấn đề gì? Chắc do thầy giáo giống với tên lưu manh đó diện mạo khiến nàng sợ hãi đi. Cũng có thể nàng đi thử váy cưới, dù sao hai ngày nữa, nàng sẽ lên lễ đường. Dù sao nàng không có trong lớp, Nhu Tiểu Băng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Tiểu Băng muội ngươi đến rồi sao?" Mộ Dung Tiên kéo theo mình đồng đội hướng Nhu Tiểu Băng hòa ái hỏi thăm.

"Tiên Nhi tỷ tốt, Bảo Bảo Nhu Nhu tốt." Nhu Tiểu Băng lễ phép chào hỏi. Hiện tại trong lớp chỉ có ba người dám chơi cùng nàng không sợ điều ra tiếng vào.

"Tiểu Băng muội, đến tỷ tỷ cho ngươi bắt cái mạch." Mộ Dung Tiên tốt bụng nói.

"Không cần thiết quá phiền phức." Nhu Tiểu Băng lắc đầu từ chối nói.

"Không sao, ta không ngại." Mộ Dung Tiên mở miệng đáp.

"Cảm ơn Tiên Nhi tỷ tỷ, nhưng y thuật Mộ Dung gia ta nghe bên ngoài nói chỉ truyền nam không truyền nữ sao?" Nhu Tiểu Băng đưa tay ra tò mò nói.

" n, y thuật là lão công của ta dạy. Hắn y thuật siêu quần, ta cũng chỉ học được chút da lông." Mộ Dung Tiên tự hào nói. Nhưng trong lòng không khỏi liền có chút lo lắng nhìn sang bên kia khu nam học sinh lớp. Hôm qua có một cái giống hệt Diệp Thần nam nhân muốn giết Tiểu Ngọc, nàng sợ hắn sẽ tìm đến tận trường.

"Lão công tỷ là đệ tử của Mộ Dung lão gia tử sao?" Nhu Tiểu Băng hỏi.

"Không phải, y thuật của hắn còn cao hơn gia gia, lần trước ngươi không phải giữa đường xuống xe liền có thể gặp được hắn. Đến lúc đó ngươi sẽ rất bất ngờ đâu." Mộ Dung Tiên cười khúc khích nói.

"Nam nhân tốt như vậy, ta đương nhiên bất ngờ." Nhu Tiểu Băng nghĩ đến Diệp Thần tên hỗn đản làm lớn nàng cái bụng không khỏi một hồi u oán, nàng gặp ác mộng cần người ở bên hắn bóng đều không thấy. Chắc chắn tối qua lại đi làm việc cùng nữ nhân khác lên giường.

"Nam nhân tốt? Lão công đối với ngươi không tốt sao?" Mộ Dung Tiên thắc mắc. Nàng cảm thấy Diệp Thần ngoài có chút hỗn đản dâm dục, đầu óc có chút điên loạn, cái gì cũng rất tốt.

"Hắn sao? Không nhắc tới, nhắc tới ta lại thấy đau đầu." Nhu Tiểu Băng thở dài nói.

"Tốt, mạch của ngươi rất bình thường. Đứa trẻ phát triển rất tốt, chú ý không nên gây áp lực cho bản thân mình. Ngươi nên đi chơi nhiều hơn." Mộ Dung Tiên hảo tâm nhắc nhở nói.

"Cảm ơn Tiên Nhi tỷ tỷ. Ngươi mau về chỗ ngồi, thầy giáo đều sắp vào lớp." Nhu Tiểu Băng gật đầu cảm ơn nói.

Diệp Thần bước vào lớp, đám mê trai nữ sinh lập tức háo sắc nhìn hắn. Cầm lên một cục phấn hắn ghi thật to lên bảng hai chữ: "Tự học."

"Hôm nay các em tự học, em nào muốn nghỉ cứ việc nghỉ." Diệp Thần lười biếng đáp sau đó liền muốn rời khỏi lớp. Hôm nay hắn bận đưa Tiểu Ngọc đi công viên giải trí đâu.

"Đợi đã thầy giáo. Ngươi làm sao có thể như vậy, hai buổi lên lớp đều tự học?" Nhu Tiểu Băng thân là lớp trưởng phản đối nói. Đám học sinh u oán nhìn Nhu Tiểu Băng bất bình, cô nàng này thành tích vừa cao lại xinh đẹp, khiến bọn họ vô cùng ghen ghét.

"Vậy em tính thế nào?" Diệp Thần mở miệng hỏi.

"Học là chuyện lớn, đều sắp thi học kỳ. Lão sư không thể muốn bỏ mặc chúng ta." Nhu Tiểu Băng mở miệng ý kiến.

"Học là chuyện lớn, chơi là chuyện nhỏ. Chuyện nhỏ không làm xong, nói gì đến làm chuyện lớn. Học là chuyện cả đời người, mà đã là cả đời, thì nay không học thì mai học. Bạn hoc này không cần phản ứng mãnh liệt như vậy chứ. Mà thi học kỳ mà thôi cũng không phải chuyện lớn gì. Cha ông ta có câu chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì không phải chuyện lớn. Điểm cao hay thấp không phải là vấn đề, vấn đề là em có đủ tiền hay không." Diệp Thần cân nhắc nói.

"Lão sư ngươi sao có thể nói như vậy. Khác gì kêu chúng ta đi mua điểm?" Nhu Tiểu Băng bất bình.

"Em đi theo tôi ra ngoài một chút." Diệp Thần nhìn nàng sau đó liền gọi nàng ra ngoài.

Nhu Tiểu Băng dưới con mắt của các bạn học khinh bỉ đi theo Diệp Thần ra bên ngoài.

"Hừ, tự cho mình là anh hùng vẫn cho mình là nhu đại thiên kim sao?"

"Lần này nàng nhất định muốn bị đuổi ra khỏi lớp."

"Lớp chúng ta không cần loại nữ nhân như vậy, làm ô uế lớp học."

Theo Diệp Thần đi ra bên ngoài, Nhu Tiểu Băng ánh mắt có chút mông lung nhìn hắn. Lần này nàng không phải lại gây ra họa gì chứ? Mặc dù nàng dựa vào học bổng lưu lại trong trường, nhưng hiện tại không còn gia thế chống đỡ, nàng sớm muộn cũng bị thuyên chuyển, danh tiếng nàng xấu như vậy, có chủ nhiệm lớp nào chịu nhận nàng cơ chứ? Xem ra sớm muộn cũng bị đuổi học.

"Sao vậy? Vị này bạn học thế nào lại lo lắng như vậy chứ?" Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

"Lão sư ngươi có gì liền nói thẳng, ta biết danh tiếng ta xấu, ngươi trướng mắt ta tồn tại trong lớp của ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy ta không tốt, ngươi có thể giúp ta thuyên chuyển một cái lớp học.." Nhu Tiểu Băng thẳng thừng nói. Nếu như có giáo viên mở lời, nàng hẳn còn có cơ hội vào học lớp khác. Không đến nỗi bị đuổi học.

"Bạn học này sao lại nghĩ lão sư cảm thấy trướng mắt ngươi? Ta ngược lại nhìn ngươi rất thuận mắt." Diệp Thần đi sát đến người nàng nói.

"Lão sư mời tự trọng, ta đã có… lão công." Nhu Tiểu Băng có chút hoảng, tên lão sư trẻ này không phải định dùng luật ngầm với nàng đó chứ.

"Tự trọng? Lão sư làm gì ngươi sao?" Diệp Thần đưa tay chống lên tường dí sát Nhu Tiểu Băng tựa vào tường nói.

"Lão sư không có việc gì ta liền về lớp." Nhu Tiểu Băng tìm cách thoát khốn muốn vòng qua đi.

"Ta gọi ngươi ra đây đương nhiên có việc rồi. Thế nào lại không có việc được chứ?" Diệp Thần đưa tay còn lại chống vào tường chặn nàng lối ra.

"Lão sư… ngươi còn như vậy, ta kêu lên ngươi sàm sỡ ta đấy." Nhu Tiểu Băng thấy mình thoát không được lập tức sợ hãi.

"Lão sư sàm sỡ ngươi? Ta có sao? Sàm sỡ ngươi như thế này?" Diệp Thần đưa tay sờ nàng cái mông kéo sát vào người mình nói.

"Hay là như thế này." Hắn tay còn lại cũng không có để yên sờ lên nàng bộ ngực.

"A… ưm..." Nhu Tiểu Băng hoảng sợ định hét lên lập tức bị Diệp Thần trực tiếp tấn công hôn nàng bờ môi chặn lại nàng miệng nhỏ.

Nhu Tiểu Băng đều trừng mắt, cái này lão sư lại cưỡng hôn nàng? Còn sờ nàng phần mông. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ủy khuất, nước mắt đều rơi ra. Răng nàng cắn mạnh khiến cho Diệp Thần đầu lưỡi bị thương phải nhả ra nàng miệng.

"Bạn học ngươi thế nào lại cắn ta?" Diệp Thần cảm nhận trong miệng mùi máu cùng Nhu Tiểu Băng thơm ngọt nước bọt hỏi.

"Lão sư mời tự trọng cho. Ta không phải loại con gái nam nhân nào cũng được." Nhu Tiểu Băng tủi thân khóc nức nở nói. Chẳng lẽ chỉ vì mấy lời đồn vô căn cứ đó, nam nhân nào cũng nghĩ có thể lên nàng sao?