Chương 69: Phòng thí nghiệm

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 69: Phòng thí nghiệm

Nhìn thấy một màn mê người này, sáu người vây bên ngoài cũng nuốt ngụm nước bọt. Một tên trong số chúng run giọng, hối thúc:

- Nhanh, anh Hùng nhanh làm để anh em còn làm. Chúng ta còn phải đi tới phòng thí nghiệm nữa, đừng chậm trễ thời gian.

- Biết rồi, biết rồi.

Trong mắt tên đầu trọc như hiện lên dục hỏa, y nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, đáp lại với giọng không kiên nhẫn.

Sau khi hít sâu một hơi, y kéo một miếng vải cuối cùng trên người người phụ nữ xuống.

- Ô...

Cùng với một trận thống khổ, rên rỉ, người phụ nữ dùng sức cắn chặt miệng mình. Hàm răng trắng như tuyết thậm chí cắn vỡ môi, làm cho máu nhè nhẹ chảy ra từ vết thương. Nhưng nàng lại không có phát ra bất kỳ âm thanh gì tiếp theo, cũng không có làm ra bất kỳ việc giãy giụa nào, nằm yên như người chết, mặc cho tên đầu trọc dùng lưỡi và tay chà đạp bừa bãi trên ngực và cơ thể mình. Ánh mắt của nàng hoàn toàn nhìn chăm chú về phía đứa bé đang không ngừng giãy giụa, lại cũng không có phát ra bất kỳ một tiếng khóc nào kia.

Tất cả vì con...

Ngay ở thời khắc này, khóe mắt người phụ nữ giống như bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa sổ phía sau đứa bé có cái gì.

Đó là một người nam nhân, một người nam nhân có vẻ mặt rất bình tĩnh, khá lạnh lùng.

Giây tiếp theo kể từ khi người phụ nữ nhìn thấy nam nhân kia, ba bóng người nhảy vào trong. Ở lúc mọi người trong này còn chưa kịp phản ứng, một thanh súng nhắm ngay trên đầu tên đầu trọc. Sau đó, một người giơ thanh đao lên, chém vào một tên khác đang có ý đồ giơ súng lên. Trong nháy mắt, sau một tiếng vang răng rắc nho nhỏ, thanh súng lục và người giơ súng lên kia bị thanh đao chém thành hai nửa. Máu và nội tạng thoáng chốc chảy đầy đất, khiến cho căn phòng này tràn ngập mùi tanh.

- Ai dám lộn xộn, người chết tiếp theo chính là kẻ đó!

Vài giây sau, Nguyễn Thế Bình chậm rãi bước vào.

Nhìn tên đầu trọc bị họng súng nhắm ngay đầu dọa sợ, Nguyễn Thế Bình lạnh nhạt nói:

- Ngươi... qua đây.

- Đừng hiểu lầm... Chúng tôi là người của đại ca Giang mặt sẹo...

Đám người Nguyễn CN1 vừa vào đã không chút do dự chém chết một người, thủ đoạn này hoàn toàn làm mọi người trong đây kinh sợ. Nghe được Nguyễn Thế Bình nói, tên đầu trọc lập tức run rẩy đứng lên, mặt đầy sợ hãi, nói ra:

- Tôi không biết cô gái này có quan hệ với huynh đệ, nàng cũng chưa bị làm sao. Đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Anh trai tôi là Ưng cá, nếu có nơi nào đắc tội huynh đệ, ngày mai tôi cùng anh tôi tới cửa tạ tội, bảo đảm làm cho huynh đệ hài lòng, được chứ?

Tuy không biết thân phận của đám người Nguyễn Thế Bình, nhưng nhìn thấy súng trong tay họ, cùng với thủ đoạn giết người không chớp mắt kia, tên đầu trọc tự nhiên liên tưởng đến cường giả của thế lực khác ở trong huyện. Thế nên y không chút do dự đưa ra thân phận của anh họ mình, hi vọng người đột nhiên xâm nhập này có điều kiêng kỵ.

- Đi ôm con trai của cô đi!

Không để ý đến tên đầu trọc, Nguyễn Thế Bình chuyển ánh mắt qua người người phụ nữ, rồi lạnh giọng nói:

- Tin tưởng tôi, không ai dám ngăn cản cô.

Đã nhúng tay vào, Nguyễn Thế Bình thuận tay giúp đỡ.

- Cảm ơn! Cảm ơn!

Nghe được lời nói của Nguyễn Thế Bình, trên mặt người phụ nữ kia xuất hiện một tia kích động. Nàng trực tiếp vọt tới người nam nhân giữ chặt con nàng, đưa tay đoạt lại. Sau đó nàng thối lui về bên người Nguyễn Thế Bình, không ngừng nói cảm ơn.

- Chỉ huy...

Đúng lúc này, CN10 cũng đi vào. Nhìn hai nửa xác chết trên mặt đất, nhìn đám người xa lạ đối diện, nàng bình thản nói:

- Bên ngoài xuất hiện không ít zombies, chúng ta nên rời đi.

- Zombies!

Nghe được CN10 nói, nhóm người tên đầu trọc cùng nhau biến sắc. Zombies rõ ràng bị mùi máu tươi nồng đậm ở nơi đây hấp dẫn, thật sự nếu không rời đi, sợ rằng họ sẽ bị zombies vây kín, lúc đó thì đều sẽ trở thành đồ ăn cho zombies.

- Huynh đệ, chúng ta trước hết rời đi nơi này chứ?

Hít sâu một hơi, tên đầu trọc đầy mặt khẩn cầu, nói:

- Tất cả mọi người đều kiếm ăn trong tận thế, không đáng liều mạng vì một nữ nhân. Như vậy đi, chỉ cần các anh để chúng tôi rời đi, tôi bồi các anh mười nữ nhân, hơn nữa đều là mỹ nữ, thế nào?

- Không cần, ta chỉ cần hỏi ngươi vài vấn đề.

- Được, được.

Tên đầu trọc liên tục gật đầu.

Nguyễn Thế Bình nhìn y, hỏi:

- Lúc nãy các ngươi có nhắc đến phòng thí nghiệm, này là tình huống thế nào?

Tên đầu trọc nhìn nhìn Nguyễn Thế Bình, có chút do dự, nhưng cũng nói ra:

- Đây là một phòng thí nghiệm bên ngoài phòng nghiên cứu trong đại học SA. Hai hôm trước có một nhà khoa học đến nương nhờ đại ca Giang mặt sẹo, y bảo y cần thiết bị để nghiên cứu, đồng thời bảo phòng nghiên cứu trong đại học SA có không ít thiết bị, nhờ đại ca Giang mặt sẹo phái người đi lấy về. Ban đầu đại ca Giang mặt sẹo không đáp ứng, nhưng sau khi nghe lão già kia bảo có thể nghiên cứu ra cách để đại ca Giang mặt sẹo trở nên mạnh mẽ hơn nữa, đại ca Giang mặt sẹo liền đáp ứng y. Vì thế sáng nay đại ca Giang mặt ẹo mới phái chúng tôi đi dò xét...

Nguyễn Thế Bình lạnh lùng cắt đứt lời nói của tên đầu trọc, hỏi:

- Vì sao phải đi dò xét mà không phải cử người trực tiếp xông vào quét sạch zombies rồi khiêng thiết bị đi.

Tên đầu trọc không dám đối mặt với ánh mắt của Nguyễn Thế Bình, y cúi đầu, nuốt ngụm nước bọt. Sau khi chần chừ chốc lát, cảm nhận được cái họng súng lạnh lẽo đang chỉa thẳng vào sau gáy của mình, y không dám giấu giếm gì nữa:

- Lão già nhà khoa học kia là kẻ thoát đi khỏi đại học SA. Nghe lão ấy nói trong phòng nghiên cứu có một cây Thiểm Điện Thụ...

- Thiểm Điện Thụ?

Nguyễn Thế Bình lại cắt ngang lời nói của tên đầu trọc.

Tên đầu trọc len lén ngước mắt nhìn Nguyễn Thế Bình, cảm thấy ánh mắt lạnh băng kia, y tranh thủ dời đi ánh mắt, bắt đầu giải thích:

- Thiểm Điện Thụ là tên do lão già kia đặt. Theo lão già kia nói thì trước tận thế, nó chỉ là một cái cây cảnh. Sau tận thế không biết vì sao nó đột nhiên tiến hóa, đồng thời thu được một năng lực thần kỳ là phóng điện. Nghe bảo khi nó còn nhỏ yếu, lão già kia từng chiết một cành của nó, rồi trồng thành một cái cây mới. Cây mới này cũng còn sống, và nó cũng có năng lực phóng điện. Lão già kia còn bảo nếu như có thể tạo ra được vài chục cái cây Thiểm Điện Thụ con, một cái căn cứ cũng không hề phiền não vì thiếu điện.

Tên đầu trọc còn đang nói, Nguyễn Thế Bình đã liếc mắt nhìn về phía CNB 1. Khi tên đầu trọc vừa nói xong, Nguyễn Thế Bình gật nhẹ đầu. Ngay tức khắc đó, bỗng nhiên sáu viên đạn từ họng súng của CNB 1 lần lượt bay ra, chớp mắt bắn nổ đầu đám người tên đầu trọc.

Nguyễn Thế Bình tất nhiên biết đại học SA nằm chỗ nào. Đã biết cái cần biết, giết người diệt khẩu cũng là chuyện nên làm.

- Chúng ta đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm.

Nghe nơi xa truyền về những tiếng zombies rống lúc có lúc không, Nguyễn Thế Bình nói tiếp:

- Để zombies dọn dẹp những cái xác này đi.

Dứt lời, Nguyễn Thế Bình liền đi ra ngoài. Đám người CNB 1 liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, dẫn theo người phụ nữ và đứa bé kia rời khỏi siêu thị.

Đứng ở trước siêu thị, Nguyễn Thế Bình nghe được tiếng zombies rống giận càng lúc càng gần. Nếu như là zombies bình thường, hắn và đám người CN10 không cần phải chạy. Xui thay, đó là tiếng của con zombies bụng to và đứa con vừa sinh không bao lâu của nó. Có lẽ con zombies bụng to đang cần thêm năng lượng, nó lại cảm thấy đám người Nguyễn Thế Bình dễ dàng làm thịt hơn dây đằng màu đỏ và hai con thú biến dị kia, cho nên nó vẫn đuổi theo không bỏ.

Nguyễn Thế Bình liếc nhìn CN10, nói:

- Lấy một miếng vải trên xe cho nàng che thân tạm, chúng ta cần phải rời đi ngay.

-----

Tô Tiểu Y ôm đứa con vào lòng, gương mặt tràn đầy tình thương.

Trước kia cuộc sống của nàng vốn rất yên bình. Nàng làm quản lý một khách sạn, chồng nàng kinh doanh dụng cụ làm bếp. Cuộc sống của một gia đình ba người cực kỳ vui vẻ, tuy không phải quá giàu sang phú quý, nhưng cũng không thiếu thứ gì.

Bỗng chốc một ngày tận thế giáng lâm, cuộc sống của nàng hoàn toàn bị đảo lộn. Chồng này liều chết dẫn nàng cùng con chạy trốn. Ba người cùng trốn vào trong siêu thị nhỏ gần đại lộ.

Trong siêu thị, thức ăn không thiếu, nước uống cũng đầy đủ. Thế nên cuộc sống của gia đình ba người vẫn trôi qua rất suôn sẻ.

Chỉ là giấc mộng nào rồi cũng bị phá vỡ. Ở một cái tận thế đầy rẫy zombies và thú biến dị, không ai có thể biết cuộc sống tươi đẹp như vậy có thể kéo dài đến bao giờ.

Hai ngày trước, vì bảo vệ mẹ con nàng, chồng nàng dùng kéo cắt ra một vết thương, liều mình dẫn một bầy zombies rời đi. Từ đó đến nay, dù nàng mòn mỏi đợi chờ, chồng nàng vẫn bặt vô âm tín, e rằng dữ nhiều lành ít.

Hôm nay, bảy người kia đột nhiên xuất hiện, cuộc sống của nàng lại đảo lộn lần nữa. Suýt chút nữa nàng đã bị vấy bẩn. Nếu không phải có những người đang ngồi bên cạnh cứu giúp, nàng lúc này có lẽ đã càng thê thảm.

Nàng nhìn ra ngoài cửa xe, suy nghĩ có chút xuất thần.

Chồng nàng vì bảo vệ mẹ con nàng mà không còn, nàng vừa trải qua cái gọi là không một chút sức lực để chống cự. Nếu nàng vẫn cứ thế đơn lực cô, không nơi nương tựa, không người giúp đỡ, liệu nàng có thể bảo vệ được đứa con của mình không? Hay sẽ có thêm những tình huống càng tồi tệ hơn ngày hôm nay?

Không phải ai cũng dùng con nàng uy hiếp nàng, người ta hoàn toàn có thể giết nó, rồi cưỡng hiếp nàng. Tuy rằng đó chỉ là tình huống xấu nhất mà nàng nghĩ ra, nhưng cũng không phải là tình huống này không thể xảy ra.