Chương 167: Bại Lộ.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 167: Bại Lộ.

" Chu Nhất Thông, đồ khốn ~~~!!" Bốp ~~~~~~!! Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người có mặt ở đây, "Hạ Hầu Quân" trực tiếp lao tới tung một cú đấm thẳng vào cái mặt thô kệch của Chu Nhất Thông, sống mũi gần như bị lõm hẳn vào trong, chỉ kịp kêu thét một tiếng đầy đau khổ bị đánh bay ngã xuống xuống, đầu óc choáng váng.

Chưa dừng lại ở đó, "Hạ Hầu Quân" nhảy thẳng lên người Chu Nhất Thông ngồi lên bụng hắn, hai tay như được cài thêm chế độ automatic, đập liên hồi vào mặt hắn, không cho hắn kịp lên tiếng nói câu nào cả.

" Này thì dám bỏ lại ta giữa vòng vây đám nhân thú bỏ chạy một mình, nếu như không phải bố mày có ắt chủ bài trong tay, e rằng lúc nãy đã bỏ mạng ở cái khu rừng quỷ quái đó rồi, không thể tha thứ, thật không thể tha thứ cho nhà ngươi ~~~~~~!!!"

Bốp ~~~ bốp ~~~~ bốp ~~~~~……!! Hự …. Hự … hự…. ~~~~!!!

"Hạ Hầu Quân" vừa đập vừa chửi, hoàn toàn không cho Chu Nhất Thông lên tiếng cầu cứu hay phản bác gì cả. Nhóm người Huyết Ma Đạo lập tức lộ ra vẻ mặt " thì ra là thế".

" Xin lỗi nhe Chu sư huynh, không còn cách nào khác đành phải hy sinh cái " khuôn mặt đẹp trai" của huynh, cùng lắm sau này đệ sẽ bồi thường lại cho huynh vậy. Nhưng mà, với võ hồn Cây Trường Sinh của huynh, chắc cũng chẳng hề hấn gì đâu, cùng lắm chịu đau chút thôi mà, hihi ~~~!!" " Hạ hầu Quân" đánh như chưa từng được đánh, hoàn toàn không chút nương tay đập cái đầu của Chu Nhất Thông vốn dĩ đã gần giống đầu heo, lúc này đã biến thành đầu heo " thật". Đồng thời trong lòng không ngừng buông lời xin lỗi.

Đánh cho tới khi Chu Nhất Thông hai mắt trợn ngược ngất đi, "Hạ Hầu Quân" mới từ trên người hắn đứng dậy, đồng thời nhổ bã nước bọt vào người đối phương cười lạnh: " Cho đánh đời, nếu như không phải nể tình đồng bọn, thì không chỉ mỗi trận đòn như thế này đâu."

10 điểm ~~~!! Đó là số điểm " Hạ Hầu Quân" tự chấm cho bản thân khi cho rằng mình diễn xuất quá đạt, không khác gì Hạ Hầu Quân thứ thiệt cả.

" Thôi nào Hạ Hầu huynh, chuyện đâu còn có đó. Chuyện hắn bỏ mặc đồng đội bỏ chạy đợi hai vị đặc sứ hoàn thành thí luyện sẽ xử lý sau. Chỉ là, trước đó nếu tôi nhớ không lầm thì thực lực của huynh đã đạt tới cảnh giới chân nguyên tầng thứ 8 rồi mà, sao lúc này…." Tư Mã Phong Vân từ phía xa bước tới lên tiếng khuyên can, đồng thời đặt ra nghi vấn của mình đối với "Hạ Hầu Quân".

Mẹ kiếp!! Lại con cáo già này.

" À, à, là thế này, lúc bị đám nhân thú đáng sợ vây chặt, ta đã phục dụng " Cuồng Huyết Đan" để gia tăng thực lực để đột phá vòng vây mở đường máu bỏ chạy. Tác dụng phụ của "Cuồng Huyết Đan" như thế này, chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ, nên mới thành như thế này nè." Nhìn thấy " cáo già" tỏ vẻ nghi ngờ, đôi mắt của " Hạ Hầu Quân" xoay tròn, đầu óc vận hành tới mức cực đại, lập tức nghĩ ra một lý do "hợp tình hợp lý" giải thích. Để chứng tỏ việc mình vừa nói, lại quay sang Chu Nhất Thông tặng thêm cho hắn một cú vào người, chửi hét: " tất cả chỉ tại tên khốn này, nên ta mới phải thành thế này nè."

Chu Nhất Thông đáng thương bị ngất đi cũng không được yên thân.

" Thôi, thôi, chuyện đó bỏ qua đi. Tất cả mọi người đã vào tiến hành thử thách hết rồi. Giờ chỉ còn huynh và tên chết nhát kia. Huynh là chủ lực của nhóm, hãy mau chóng đi vào trong thử thách để gia tăng thực lực, không chừng sắp xảy ra một trận chiến khốc liệt cũng nên." Nhìn thấy "Hạ Hầu Quân" còn định trút giận lên Chu Nhất Thông, Tư Mã Phong Vân nhanh chóng lên tiếng ngăn cả, tiếp: " À đúng rồi, với thực lực hiện giờ của huynh, nếu như tham gia thí luyện, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng kết quả, chi bằng hãy hấp thụ Tinh Huyết Cầu để gia tăng thực lực, ít nhất cũng phải phục hồi như trước kia, tỷ lệ thành công khi vượt ải sẽ gia tăng hơn rất nhiều đấy."

Tinh Huyết Cầu?? Bố mày lấy đâu ra Tinh Huyết Cầu để mà hấp thụ đây má ~~~!!

" Hạ Hầu Quân" nhanh chóng có phản ứng, lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối nói: " Mẹ kiếp, trong lúc đột phá vòng vây do không cẩn thận, nên đã đánh rơi mất chiếc nhẫn càn khôn trong người, đừng nói là Tinh Huyết Cầu, tất cả tài sản của ta đều nằm hết trong đó. Ối trời ơi, lúc này ta còn nghèo hơn một thằng ăn mày nữa nè." Vừa nói vừa căm phẫn lại định lao tới hành hạ tên " thủ phạm" đã khiến mình như vậy nữa. Nhưng nhanh chóng bị Tư Mã Phong Vân kéo lại.

" Hay là Tư Mã huynh cho ta mượn đỡ vài quả, sau này rời khỏi bí cảnh, ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời, được chứ." " Hạ Hầu Quân" đôi mắt rực sáng, mang theo vẻ mặt kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Tư Mã Phong Vân nói.

" Cái này, Tinh Huyết Cầu của tại hạ đã sử dụng hết rồi, nên thật đáng tiếc." Tư Mã Phong Vân lộ ra vẻ ái ngại, lên tiếng từ chối.

"Hạ Hầu Quân" lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, quay sang nhóm người ở phía xa nói: " Còn các ai, có ai còn Tinh Huyết Cầu không? Hãy cho ta mượn nhé."

Kết quả ai nấy đều lắc đầu khoa tay múa chân, tỏ vẻ không thể giúp đỡ.

Đùa à!! Tinh Huyết Cầu quan trọng như vậy, sao có thể mượn cho người khác chứ? Vả lại, với tính cách của đối phương, mượn xong chắc gì sau này đòi lại được. Bỏ suy nghĩ đó đi.

" Hạ Hầu Quân" lộ ra vẻ bực bội không hài lòng hừ mạnh một tiếng, cười lạnh nói: " Không cần, cho dù không thể hồi phục, với thực lực hiện giờ, vượt ải cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với ta thì thôi." Vẫy tay một cái, không thèm quan tâm tới nhóm người ở đây nữa, trực tiếp đi thẳng về phía ngôi đền, chuẩn bị tham gia thí luyện thử thách.

" Hahaha, lũ ngốc, bị lừa dễ dàng như thế này. Mà cũng phải nể phục tài diễn xuất của mình, từ biểu cảm, lời nói, cho tới hành động đều xứng đáng dành giải Oscar nam diễn viên chính xuất sắc nhất chứ chả chơi đâu." Khác xa với vẻ bề ngoài đầy bực bội, lúc này trong lòng đang thầm cười phấn khích, nhanh chân rảo bước bước thẳng về phía trước.

Nhìn thấy "Hạ Hầu Quân" đi thẳng về phía đền thờ, Tư Mã Phong Vân khẽ đưa mắt liếc nhìn Đường Tứ một cái, đối phương lập tức hiểu ý.

" Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Diệt Phong Quyết, Diệt ~~~!!!" Thanh kiếm xuất hiện trong tay, Đường Tứ trực tiếp tung ra tuyệt học mạnh nhất của mình, kèm theo uy lực của một chân tông sư tầng thứ 3, bầu trời lập tức tối sầm xuống, cơ thể tựa như biến thành cơn lốc xoáy đáng sợ, phóng thẳng về phía "Hạ Hầu Quân" ở phía trước.

" Kim Cang Đại Lực Quyền, chết này ~~~~~~~~~~!!" Tuy chỉ với thực lực của chân tông sư tầng thứ 2, nhưng cú đấm khí do Tư Mã Phong Vân thi triễn ra, tuy không đáng sợ bằng Diệt Phong Quyết của Đường Tứ, nhưng cũng không thua kém là bao, dưới ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của những người có mặt ở đây, đấm thẳng về phía "Hạ Hầu Quân" đang háo hức đi thẳng về phía đền thờ.

" Cái gì ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!" " Hạ Hầu Quân" đang mải mê bước đi giật mình hoảng hốt khi cảm nhận thấy hai luồng tấn công uy lực đáng sợ đang ập thẳng tới lưng mình, không còn kịp để tung đòn phản công hay né tránh, chỉ còn cách cắn răng hét lớn: " Võ Hồn hiện ~~~~!! Giới Vương Quyền X 5, Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, mở ~~~~~~~~~~~!!!"

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~…..!!

Dốc hết toàn bộ thực lực của mình, kèm theo những kỹ năng phòng thủ mạnh nhất của bản thân thi triễn ra, lập tức có thể hóa giải hai đòn tấn công của hai kẻ mạnh chân tông sư, nhưng ngược lại, cơ thể của Dương Kiệt bị đẩy lùi ra xa, ruột gan như muốn đảo lộn lên hết, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra do bị nội thương nhưng không quá nghiêm trọng.

" Haha, đúng như ta nghĩ, ngươi không phải " Hạ Hầu Quân", mà là tên Dương Kiệt." Kẻ thù không đội trời chung ở ngay trước mặt, tuy muốn lao tới xé xác đối phương, nhưng nhớ tới lời hăm dọa của Diệp Tuyền, lại phải nén nhịn cơn phẫn nộ trong người, nhưng không thể ngăn cản hắn cười lớn chế giễu khi phát hiện trò đánh lừa " đầy trẻ con’ của đối phương.

Đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ về thực lực của Dương Kiệt, hai đòn tấn công chí mạng của hai kẻ mạnh chân tông sư, thế mà chỉ khiến đối phương bị nội thương nhẹ, thực lực của hắn thăng tiến tới mức đáng sợ thế sao??

" Cái gì?? Hắn là Dương Kiệt????" " Dương … Dương sư huynh chứ không phải tên khốn Hạ Hầu Quân??"

Nghe thấy Tư Mã Phong Vân vạch mặt kẻ giả mạo Hạ Hầu Quân, cả nhóm không kềm được xôn xao hẳn lên. Đặc biệt là nhóm người Thánh Hỏa Tông, ai nấy đều mang theo tâm trạng vui mừng, lo lắng và có chút không muốn đối diện với đối phương, nói chung là vô cùng phức tạp.

" Thì ra là hắn??" Đường Tứ khẽ díu mày nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía xa, trong lòng cảnh giác vô cùng.

Cảnh giác không phải vì thực lực của đối phương, mà đối phương chính là người mà Diệp đặc sứ che chở, nếu như lỡ tay khiến hắn mất mạng, Diệp đặc sứ nổi điên lên thì mình lãnh đủ.

Đồng thời trong lòng cảm thấy oán trách tên khốn Tư Mã Phong Vân, biết trước đối phương là ai mà không nói trước một tiếng mà chỉ ra hiệu cho mình ra tay diệt thẳng đối phương, hắn muốn kéo mình lên tàu giặc đây mà, đúng là đồ khốn.

Roẹt ~~~~~~~!!!

Đã bị phát hiện, Dương Kiệt không cần phải giữ hình dáng của Hạ Hầu Quân nữa, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái Dịch Dung Thuật, biến trở lại khuôn mặt, cái thân hình " siêu mẫu" vốn có của mình.

" Đúng là Dương sư huynh thật rồi ~~~~~!!!" " Quả Nhiên ~~~!!"

Dưới tiếng kêu thét đầy kinh ngạc của nhóm người Huyết Ma Đạo, Dương Kiệt díu mày tỏ vẻ khó hiểu hỏi: " Ta tự hỏi bản thân đã diễn xuất một cách hoàn hảo hoàn toàn không có sơ hở, nhưng vẫn bị ngươi phát hiện ra, vì sao thế??"

Mẹ kiếp ~~~!! Con cáo già quả thật lợi hai, cho dù hoàn hảo cỡ nào cũng không thể qua mắt được hắn, vì sao nhỉ?

thì ra sau khi rời khỏi khu rừng Nhân Thú, sau khi tiến gần tới ngôi đền thờ của vị đại năng, phát hiện một nhóm người đang ngồi canh chừng ngay trước cổng như đang chờ đợi ai đó. Nhìn thấy người của Thánh Hỏa Tông, lẽ ra còn định vui mừng nhảy ra chào hỏi đồng môn. Nhưng khi nhìn kỹ, phát hiện bóng dáng của tên Tư Mã Phong Vân cũng có mặt ở đó. Và trong đầu nhanh chóng nhớ lại lời nói của Dương Diễn trước kia, không chừng những đồng môn của mình đều trở thành tay sai của Huyết Ma Đạo hết rồi.

nên vô cùng quả quyết núp trong bụi cây gần đó không ló đầu ra, đồng thời tìm kế để có thể đột nhập vào đền thờ mà không cần phải giao chiến với chúng.

Lũ người của Huyết Ma Đạo quá đông, lại có thêm một chân tông sư tầng thứ 3 trấn giữ. Nếu như một đánh một, Dương Kiệt hoàn toàn tự tin có thể làm cỏ cả nhóm. Nhưng nếu như chúng cùng họp sức úp sọt mình thì chỉ có nước quỳ mà thôi.

tuy chúng chưa chắc làm gì được mình, nhưng hoàn toàn có thể ngăn cản mình tiến vào trong đền thờ.

trong lúc đang trong tình thế khó xử, phát hiện hình bóng của Chu Nhất Thông đang di chuyển về phía đền thờ, trong đầu lập tức nảy sinh ra một ý tưởng.

và thế là Dương Kiệt đã sử dụng Dịch Dung Thuật để giả mạo "Hạ Hầu Quân", hòng có thể dễ dàng đi vào trong ngôi đền thờ.

" Thứ nhất, ngay từ lúc ngươi vừa xuất hiện, ánh mắt của Chu Nhất Thông khi nhìn vào ngươi ta đã cảm thấy kỳ lạ, giống như gặp phải một người chết vừa quay trở về. Nhưng sau khi nghe xong lời "giải thích" của ngươi, ta cũng bớt nghi ngờ đôi chút."

" Thứ hai, ta cố tình hỏi xem tại sao ngươi không hấp thụ Huyết Tinh Cầu để phục hồi năng lực, nhưng ngươi lại trả lời với ta bằng một câu sai lầm chết người, chính là đánh mất nhẫn càn khôn." Tư Mã Phong Vân mang theo nụ cười đầy tự tin, tựa như tất cả mọi việc đều nắm rõ trong tay nói.

" Ta không nghĩ lý do đó không thuyết phục chứ nhỉ?"

" Đúng, lý do đó thực ra không có vấn đề gì, vấn đề là, ngươi không phải người của Huyết Ma Đạo, nên không hiểu rõ đặc tính khi hấp thụ Tinh Huyết Cầu, và tên Hạ Hầu Quân kia, đã hấp thụ tới mức giới hạn Huyết Tinh Cầu nên không thể tiếp tục hấp thụ nữa. Ngươi không nắm rõ đều đó, nên đã hoàn toàn bại lộ trước mặt ta."

Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ mặt " thì ra là thế". Không ngờ tính toán kỹ lưỡng, diễn xuất đạt tới cỡ nào, cũng có sơ hở, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, quả thật không sai chút nào. Dương Kiệt thất bại chính là không nắm rõ bí mật của Huyết Ma Đạo và Hạ Hầu Quân.

" Tất nhiên, quan trọng nhất là, với một tên cuồng dâm háo sắc tới tột cùng như tên Hạ Hầu Quân, thế mà từ lúc ngươi xuất hiện tới giờ, ánh mắt chưa từng liếc nhìn qua cặp song sinh tỷ muội kia, từng là mục tiêu quan trọng của hắn, nên ta hoàn toàn có thể khẳng định rằng ngươi không phải là Hạ Hầu Quân chính gốc, chỉ là một tên giả mạo mà thôi." Tư Mã Phong Vân mang theo nụ cười chế giễu nói.

À há, suýt chút nữa thì quên tên khốn này chính là một tên đại háo sắc cuồng dâm, chẳng phải Mộ Dung Tuyết cũng suýt chút trở thành mồi ngon của hắn sao? Thất sách, quả thật là thất sách.

Sực nhớ tới cảnh tượng tên khốn Hạ Hầu Quân cùng hai tên tiểu đệ truy đuổi Mộ Dung Tuyết với ý định làm phục cô ta, nhưng cuối cùng để mình hớt tay trên, Dương Kiệt không kềm được tự vỗ đầu một cái vì quên mất cái tính cách đáng khinh bỉ của hắn. Đồng thời trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cả hai trần truồng hòa quyện vào nhau, cảm giác cực khoái sung sướng khi một nam một nữ " va đập vào nhau" còn hơn cả phê ma túy, chỉ là tới giờ vẫn chưa thấy được bóng dáng của " người phụ nữ" của mình đâu cả, không biết cô ta đang ở đâu, có an toàn không, và có đang … nghĩ tới mình không nhỉ?

Nghĩ tới cuối cùng, trên môi Dương Kiệt không tự chủ lộ ra nụ cười khờ khạo, khiến người của Huyết Ma Đạo không kềm được díu mày không hiểu chuyện gì đã xảy ra với hắn.