Chương 153: Quyết định điên cuồng của Phi Long.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 153: Quyết định điên cuồng của Phi Long.

" Đã ~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt không kềm được rên lên một tiếng đầy sảng khoái.

Bí mật giết người thăng cấp của Dương Kiệt đã không còn quá xa lạ đối với Dương Diễn, nên cũng không tỏ ra quá bất ngờ.

" Mặt đá, sao ngươi lại thành như thế này rồi? Còn ả nhiều chuyện đâu sao không thấy? À há, hay là do ngươi biến thành như vậy, nên ả sợ quá bỏ chạy mất tiêu rồi." Dương Kiệt mang theo vẻ mặt trêu chọc hố hố cười nói.

Cơ thể Dương Diễn khẽ run lên một cái, nhưng nhanh chóng được hắn che giấu đi, quay người hướng về phía lối vào khu rừng ở phía xa, lạnh lạnh nói: " Hạ Cơ…. Hạ Cơ đã tử nạn rồi."

" Cái, cái gì ~~~~?? Ngươi không đùa chứ mặt đá ~~~~~~~~!!!" Dương Kiệt há hốc ngơ ngác trước câu trả lời của Dương Diễn, sau đó mang theo vẻ mặt phẫn nộ kéo lấy tay hắn kéo quay người lại với mình, hét lớn: " Vì sao?? Kẻ nào ~~~~~~~??!!"

Tiếp xúc với nhau một thời gian dài, ít nhiều cũng có chút tình cảm anh em bạn bè, nên lúc này nghe thấy hung tin của Hạ Cơ, Dương Kiệt có chút không thể chấp nhận được.

Thậm chí mới chia ra bỏ trốn chưa tới một ngày nữa mà, sao có thể chết một cách dễ dàng như thế này được chứ?

Dương Diễn vô cùng bình thản bắt đầu kể lại từ lúc cả nhóm chia nhau ra bỏ chạy, giáp mặt với Hạ Hầu Quân và Châu Nhất Thông ngay tại lối vào, nổ ra cuộc chiến không cân sức giữa hai bên, Hạ Cơ vì muốn cứu mạng bản thân, vô cùng quả quyết đẩy Dương Diễn ra xa, bản thân đón nhận cái chết thảm khốc chết không toàn thây, sau đó Dương Diễn phục dụng Hoàng Kim Nhân Thú Quả, biến thành nửa người nửa thú như lúc này. Hành hình giết chết tên khốn Hạ Hầu Quân để báo thù cho Hạ Cơ, sau đó nhanh chóng di chuyển tới hiện trường để cứu viện Dương Kiệt.

Lời kể của Dương Diễn tỏ ra vô cùng bình thản vô cảm xúc, nhưng nếu để ý kỹ, khi nhắc tới Hạ Cơ, giọng nói của hắn không tự chủ run nhẹ một cái, xem ra cái chết của Hạ Cơ đối với hắn tuyệt đối không thản nhiên như những gì hắn thể hiện nãy giờ.

" Mẹ kiếp, lại tên khốn trời đánh đó ~~!! Ngay từ lúc gặp mặt đầu tiên là bố mày vốn không ưa tên khốn đó rồi, hận không thể một đấm đấm chết tên trời đánh đó. Cũng may là hắn đã chết dưới tay ngươi, nếu không lọt vào tay ta, ta sẽ cho nó nếm thử mười tám loại hành hình dã man của nhà Thanh, hừ hừ ~~~~~~!!!" Dương Kiệt tỏ ra phẫn nộ tột cùng, không ngừng chửi cha mắng mẹ nguyền rủa tên khốn Hạ Hầu Quân.

" Vậy sắp tới ngươi có kế hoạch gì? Tìm đủ chin trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả phục dụng để có cơ hội thoát khỏi sự giam cầm của khu rừng Nhân Thú đúng không?" Mặc dù tỏ ra tiếc nuối, nhưng nếu như Hoàng Kim Nhân Thú Quả thật sự quá quan trọng đối với Dương Diễn, Dương Kiệt đành chấp nhận hy sinh nhường hết cho hắn chứ biết sao bây giờ.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tiếc nuối và đai lưng biến hình trên eo lưng của Dương Kiệt, Dương Diễn lập tức hiểu ra vấn đề, lắc đầu nói: " Hãy yên tâm, nếu như có được Hoàng Kim Nhân Thú Quả, tôi cũng không giữ hết trong người, vì cho dù hiện giờ có cho đủ tôi chin trái, cũng không dám phục dụng ngay tức khắc. Vì từ trước tới giờ, biết bao Hoàng Kim Nhân Thú phục dụng đủ chin trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả, thực lực đạt tới cảnh giới nhập thể hay thậm chí là độ kiếp, đều không vượt qua được thử thách của "Ý Chí Tối Cao", với thực lực của tôi hiện giờ, tuyệt đối không dám làm liều, ít nhất là trước khi bản thân cảm thấy đủ tự tin mới dám làm thế."

Nghe xong lời giải thích của Dương Diễn, Dương Kiệt lập tức hiểu ra vấn đề. Quả thật, Dương Diễn tự tin vào thực lực của mình, nhưng không bao giờ tự cao tự mãn cho rằng mình có thể vượt qua được thử thách của "Ý Chí Tối Cao", ít nhất là hiện giờ tuyệt đối không thể.

Chân nguyên tầng thứ 10, cho dù phục dụng hết chin quả, mỗi qua cho tăng đều hết 3 cấp, cũng chỉ có 27, tương đương với cảnh giới xuất khiếu tầng thứ 6, tầng thứ 7 là cùng, liều lĩnh đi vượt thử thách chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả, bộ không nghe nói là những thiên tài cảnh giới nhập thể và độ kiếp cũng phải ngã ngựa sao?

Cho nên cho dù hiện giờ Dương Diễn có đủ chin trái, cũng sẽ giữ trong người, còn bản thân sẽ tiếp tục tu luyện, vì cấp bậc càng cao càng khó tu luyện, nếu như lúc này phục dụng Hoàng Kim Nhân Thú Quả để gia tăng cấp bậc, tuyệt đối là mất nhiều hơn được. Chẳng ai ngu xuẩn làm thế cả. Tự bản thân tu luyện cho tới khi cảm thấy đủ hoặc vượt tới giới hạn của mình, mới trực tiếp phục dụng một lần chin trái rồi tham gia thử thách không phải dễ dàng hơn chứ nhỉ??

" Được, nếu vậy thì chúng ta ngay lập tức xuất phát tới nơi Hoàng Kim Nhân Thú Quả sắp chin muồi nào. Tranh thủ xung quanh chưa có Nhân Thú lớn mạnh nào hớt tay trên, tỷ lệ thành công nếu chỉ mỗi mình tôi ít nhất cũng phải trên bảy, tám phần, nếu như có thêm ngươi, tuyệt đối thành công một trăm phần trăm." Dương Kiệt tỏ ra phấn khích tột cùng, ít ra không cần phải trắng tay, cùng lắm mình chỉ lấy một hai quả để thăng cấp, còn lại nhường hết cho mặt đá, không tới mức độ phải trắng tay như dự tính ban đầu.

" Ngươi biết Hoàng Kim Nhân Thú Quả mọc ở chỗ nào??" Dương Diễn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, phải biết rằng trước khi chín muồi, Hoàng Kim Nhân Thú Quả sẽ bị một sức mạnh kỳ bí nào đó che khuất đi, đừng nói người thường, cho dù là Nhân Thú có cảm nhận đặc biệt với Nhân Thú Quả cũng không biết được vị trí của nó nằm ở đâu, sao Dương Kiệt có thể biết được chứ?

" Yên tâm, yên tâm, ta đây có hàng độc quyền, có thể định vị rõ ràng vị trí của Hoàng Kim Nhân Thú Quả, chỉ cần chúng ta dựa theo tấm bản đồ này đi tới vị trí ghi chú trên đó, tuyệt đối có thể phỗng tay trên tất cả, hì hì." Dương Kiệt hí hửng vẫy quét khoe tấm bản đồ công nghệ cao trên tay, tốn gần hết toàn bộ tài sản để mua nó, nếu như dám bán hành giả không đúng vị trí, Dương Kiệt tuyệt đối liều mạng với con quỷ hút máu kia cho mà xem.

Dương Diễn cũng không tỏ ra quá bất ngờ trước những vật phẩm thần kỳ của đối phương, nhìn thấy nhiều riết cũng thành quen, chỉ khẽ ngật đầu một cái, theo chân Dương Kiệt phóng thẳng về đích đến trên tấm bản đồ.

--- ----

Phì phò, phì phò ~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Dương Kiệt và Dương Diễn đang băng băng lao tới tới đích lớn. Phi Long sau khi bỏ chạy thục mạng gần nửa gần trời, cuối cùng cũng đã giẫm chân lên thuộc địa của mình, lúc này vẫn còn đang hồn bay phách lạc, do bỏ chạy với tốc độ vượt quá giới hạn một thời gian dài, nên đã mệt tới nỗi suýt chút thở không ra hơi, rơi ngã ngẩng người lên trời hít thở một cách gấp rút, tựa như chưa từng được thở qua vậy.

Nghĩ tới cảnh giao chiến cách nay chưa bao lâu, Phi Long vẫn chưa hết hoảng sợ.

Đáng sợ! Quả thật là đáng sợ tột cùng. Chân nguyên tầng thứ 10 kích hoạt võ hồn cấp 9, thực lực tuyệt đối sánh ngang với ngụy tông sư tầng thứ 9. Giao chiến với hai tên ngụy tông sư tầng thứ 6, giết mình dễ như giết chết một con kiến yếu ớt vậy. Đó là chính tính tới chuyện vấn đề huyết thống đàn áp của Hoàng Kim Nhân Thú đối với Nhân Thú thông thường, Nhân Thú thông thường khi đối diện với Hoàng Kim Nhân Thú, thực lực có thể phát huy được 2/3 đã là mừng lắm rồi.

" Trốn, phải trốn càng xa càng tốt ~~~~~!!" Lúc này Phi Long không còn tâm trí gì để nghĩ tới Hoàng Kim Nhân Thú Quả nữa, chỉ muốn bỏ trốn càng xa càng tốt, sợ chỉ sợ đối phương không chịu buông tha, tiếp tục truy sát mình mà thôi.

Hoàng Kim Nhân Thú Quả tuy quý, nhưng so với mạng sống của mình, chỉ là thứ vô bổ mà thôi. Nếu như không thể giữ mạng, cho dù có hàng trăm, hàng ngàn Hoàng Kim Nhân Thú Quả bỏ ngay trước mặt, cũng bằng không mà thôi.

Vù ~~~ vù ~~~~~!!!

" AAAAAAAAAAAAA ~~~~!!" Phi Long gào thét lên đầy kinh hãi vì tiếng gió hú đột nhiên vang lên, tưởng rằng Dương Diễn đuổi theo truy sát, mang theo vẻ mặt hoảng hốt trở người quỳ mạnh xuống không ngừng khấu đầu khóc lóc gào thét: " Tha mạng, xin, xin đại nhân hãy tha, tha mạng cho tôi, hu hu hu hu ~~~~~~~~~~~~~!!"

…….

……………..

…………………….

Chờ mãi không thấy tiếng trả lời cũng như trận đòn chí tử giáng thẳng vào mình, Phi Long run run ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, phát hiện chẳng có bóng dáng của một người nào cả, thì ra chỉ là một cơn gió vô hại thổi ngang qua mà thôi.

Hú hồn ~~~~~!!

" không được, tuyệt đối không thể như thế được, phải tìm cách, phải tìm cách thôi." Ngồi ngã mông xuống đất hít thở dồn dập, toàn thân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng phẫn nộ gào thét liên hồi, cứ tiếp tục thấp thỏm lo sợ không yên như thế không chừng điên lên hồi nào không hay.

Cắn cắn răng, trong lòng dường như có được quyết định của mình, nhanh chóng đứng bật dậy tung người bay thẳng về phía lâu đài của mình.

Không tốn quá nhiều thời gian, Phi Long nhanh chóng quay trở về tòa lâu đài của mình. Nhìn thấy đám thuộc hạ phế vật đã hồi phục quay trở về lãnh địa ai nấy đều mang theo vẻ mặt như con chó luộc chín đầu với mình, hận không thể lao tới tặng mỗi người một cái bạt tai vào mặt cho bổ ghét.

Mẹ kiếp ~~~~!! Bố mày đang sống trong lo sợ, thế mà chúng mày còn lộ ra cái vẻ mặt cười cười trước mặt ta có ý gì đây? Đang che cười chế giễu ta hả, biến hết cho ta ~~~~~~~!!

Dưới ánh mắt kinh hãi khó hiểu của đám thuộc hạ, trực tiếp đi thẳng về khu cấm địa trong tận cùng tòa lâu đài.

" Hahaha, sao rồi Phi Long, thần thức của bổn tọa dùng tốt đấy chứ? Con mồi đã bị tóm gọn trong tay rồi đúng không? Chúc mừng, chúc mừng, ngươi định tới nói lời cám ơn bổn tọa đúng không? Ôi dào, người quen cả mà, khách sáo làm chi cho mệt. Thay vì dùng lời nói, hãy dùng hành động hiến tế thêm cho bổn tọa vài con mồi không phải tốt hơn sao, khà khà khà ~~~~!!" Vừa bước chân tới ngọn núi chọc trời trong tận cùng lâu đài, dưới chân núi đã vang lên giọng nói đầy khát máu nhưng đầy chế giễu mà Phi Long không muốn nghe thấy chút nào, nếu như có thể.

Mẹ kiếp, thần thức của ngươi vẫn còn đang nằm trong người ta, chẳng lẽ những gì vừa xảy ra với ta ngươi lại không biết sao? Tên khốn đó đang chọc quê mình đây mà.

Hít sâu một hơi vào người để kềm nén lại cơn căm phẫn của mình, cắn răng nói: " Tôi muốn mượn sức mạnh của ngài, cần điều kiện gì xin hãy nói thẳng ra đi."

" Mượn sức mạnh của bổn tọa? Hahaha, được, được thôi. Nhưng ta không nghĩ là lúc này ngươi còn đủ vật hiến tế để trao đổi giao dịch với ta, không phải sao?" Giọng nói đầy chế giễu vang lên trong quả núi.

Quả thật, vật hiến tế trong miệng "sơn thần" vừa nói, vừa phải là loài người, ngoài ra còn bắt buộc là phụ nữ mới chết chứ. Hai tỳ nữ cuối cùng cũng đã hy sinh trước đó không bao lâu, nên lúc này biết kiếm đâu ra vật hiến tế để giao dịch với đối phương đâu.

" Ngoại trừ vật hiến tế, còn điều kiện gì cứ nói ra." Mang theo vẻ mặt khó coi cắn răng đáp.

…….

……………..

……………………

" Được, được, nếu như không có vật hiến tế, hãy giúp bổn tọa đánh vỡ phong ấn của quả núi này, đừng nói là giúp ngươi giải quyết kẻ thù, giúp ngươi trở thành kẻ thống lĩnh toàn khu rừng Nhân Thú này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, hahaha ~~~~~!!!" Sau một hồi lặng im, giọng nói run rẩy đầy phấn khích của " sơn thần" vang lên, cuồng nhiệt, thèm khát, kỳ vọng, tất cả đều bao hàm trong giọng nói của hắn.

Đánh vỡ phong ấn??!! Nếu như có thể, Phi Long tuyệt đối không bao giờ làm thế. Nhưng lúc này đã rơi vào bước đường cùng, không chỉ vô duyên với Hoàng Kim Nhân Thú Quả, mạng sống thậm chí còn không được bảo đảm. Thay vì sống trong cuộc sống hoảng sợ thấp thỏm không yên chờ chết, ta sẽ điên cuồng một phen vậy.

Con người khi bị ép vào đường cùng, thường có những suy nghĩ hành động điên cuồng, có thể nói là bất chấp hậu quả, và Phi Long chính là người như thế đây.