Chương 128: Heo bay đại nhân giáng lâm ~~~~~!!

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 128: Heo bay đại nhân giáng lâm ~~~~~!!

Phực ~~~~~~!!

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hạ Cơ xuất hiện một thiếu nữ sắc đẹp tuyệt trần, thân hình bốc lửa gợi cảm cực kỳ, đặc biệt là những đường cong chết người dưới lớp vải mong tanh nửa ẩn nửa hiện có thể khiến bất kỳ giống đực nào trên thế gian này phải điên cuồng.

Chính là võ hồn cấp 7 của cô ta, Nữ Thần Sắc Dục ~~~~!!

Tuyệt học thuần thông thi triễn, Nữ Thần Sắc Dục mang theo nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, cơ thể xoay chuyển ba trăm sáu chục độ tại chỗ, sau đó khẽ cúi người xuống để lộ hoàn toàn khe rãnh "chết người" giữa "đồi núi" nhô cao sau lớp vải mỏng như không, tay phải nhẹ nhàng đưa lên miệng, sau đó làm một động tác hôn gió về phía đám quái thú.

Vô số trái tim màu hồng phấn dạng khí từ trong miệng Nữ Thần Sắc Dục phát tán ra, bắn thẳng về phía con quái thú đang hùng hổ húc thẳng về phía Dương Diễn và đám đồng bọn của hắn đang hí hửng quan chiến ở phía xa.

Những trái tim hồng phấn từ trên đỉnh đầu của chúng nhập thẳng vào cơ thể. Ngay tức khắc cơ thể của chúng chao đảo như đứng không vững, đôi mắt mơ màng, trên môi lộ ra nụ cười dâm đãng, tựa như đang rơi vào trạng thái ảo giác vậy.

" Mau, mau giải quyết chúng đi Dương sư huynh, muội, muội không chịu đựng được quá lâu đâu." Sắc mặt của Hạ Cơ trở nên tái nhợt không có tý huyết sắc khi phải duy trì hiệu ứng ảo giác của đám quái thú.

Cũng phải thôi, dù sao cô ta cũng chỉ mới là một kẻ mạnh chân nguyên tầng thứ 3, gây ảo giác với cả đám kẻ mạnh tông sư, thành công đã là miễn cưỡng lắm rồi, sao có thể duy trì được quá lâu chứ.

Nếu như đối phương ngang cấp hay chỉ lớn hơn Hạ Cơ một vài cấp, cô ta hoàn toàn có thể khiến chúng rơi vào trạng thái ảo giác mãi mãi, thậm chí có thể khiến chúng tự sát không chút do dự nữa là.

Chỉ là hiện giờ đó chỉ là điều xa xỉ mà thôi.

" Mặt, mặt đá, băng phong chúng lại giùm ~~~~!!" " Được ~~~!!" Dương Diễn gắng sức từ dưới đất đứng dậy, võ hồn Băng Kỳ Lân xuất hiện ngay trên đỉnh đầu, miệng hét lớn: " Tuyệt học thần thông, Băng Lân Hàn Sương Thức, phong ~~~~~~~~!!!"

Chỉ thấy Băng Kỳ Lân ngẩng cao đầu gào lớn một tiếng, cái miệng khổng lồ há to ra hết cỡ, luồng sương khí màu xanh lam trực tiếp phun bắn thẳng về phía đám quái thú vẫn còn đang chìm sâu trong trạng thái ảo giác ở phía xa.

Crack ~~~ crack ~~ crack ~~~………!!

Chỉ trong chốc lát, dưới băng sương được phun ra liên miên không dứt của Băng Kỳ Lân, cả chục con quái thú nhanh chóng bị đóng băng hoàn toàn, mặc dù mặt mày của ai nấy đều lộ ra vẻ thõa mãn dâm tà. lúc này chúng đã hoàn toàn biến thành những bức tượng băng kiệt tác mỹ thuật hoàn mỹ.

Tất nhiên, nếu chỉ như thế thì chưa thể giải quyết được lũ quái thú này được đâu. Chúng hoàn toàn có thể phá vỡ lớp băng phong sau khi từ trong ảo giác thức tỉnh. Băng phong chúng lại chẳng qua chỉ là để Dương Kiệt dễ hành động ngay tiếp theo mà thôi.

Không chút do dự chần chừ, Dương Kiệt trực tiếp tung người nhào lộn lên không trung, chân phải đá thẳng về phía đám quái vật bị đóng băng ở phía dưới: " Giới Vương Quyền X 5, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, ta đá, đá, đá ~~~~~~~~!!!"

Hơn cả chục bàn chân sét khổng lồ được Dương Kiệt đá ra, bắn thẳng về phía những bức tượng băng ở phía dưới.

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ ….!!

Roẹt ~~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~……!!!

Gần hơn nữa quái thú trong lớp băng trực tiếp bị biến thành than đen. Tất nhiên, mục đích của Dương Kiệt không phải biến chúng thành Gà Châu Phi, mà chính là muốn kích hoạt hiệu ứng giảm sức phòng thủ của chúng.

Chứ với sức phòng thủ đáng sợ của tông sư, cho dù có chơi hết chiêu bài, cũng chưa chắc làm chúng trầy da được nữa là.

Hiệu ứng giảm phòng thủ kích hoạt. Thêm lần nữa tung người lên không trung, hai tay hai chân duỗi thẳng ra, miệng hét lớn: "Mặt đá, bà già lắm chuyện mau tránh xa ra, Phì Lũ Xung Thiên Pháo, ta đè ~~~~~~~~~~!!"

Tuyệt học địa giới duy nhất và uy nhất của Dương Kiệt vào thời điểm này thi triễn ra. Một bóng người mập mạp khổng lồ xuất hiện trên không trung, tựa quả bom nguyên tử được thả xuống thành phố Hiroshima năm 1945, trực tiếp ném thẳng xuống vị trí đám quái thú đang có dấu hiệu thức tỉnh.

Dương Diễn và Hạ Cơ mặt mày biến sắc khi nhớ lại uy lực đáng sợ của chiêu thức này, nhanh chân tung nhảy lùi ra xa để trách. Trong lúc nhảy lùi ra xa, Hạ Cơ phẫn nộ vô cùng, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa tên khốn dám gọi mình là "bà già lắm chuyện" kia.

Rầm ~~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~…..!!

Crack ~~ crack ~~~ crack ~~~~……!!

Tiếng nổ vang trời kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn hay do mảnh vỡ của băng gì đó vang lên liên miên không dứt từ dưới cái hố sâu gần chục mét do chiêu thức của Dương Kiệt mang lại.

" Dính dong, bạn tiêu diệt được 1 tông sư tầng thứ 1, nhận được 8000000 điểm kinh nghiệm."

" Dính dong, bạn tiêu diệt được 1 tông sư tầng thứ 1, nhận được 8000000 điểm kinh nghiệm."

" Dính dong, bạn tiêu diệt được 1 tông sư tầng thứ 1, nhận được 8000000 điểm kinh nghiệm."

………

……….

" dính dong, bạn đã đạt đủ điểm kinh nghiệm, thăng cấp thành chân nguyên tầng thứ 4, xin chúc mừng."

Tiếng nổ điểm kinh nghiệm sau khi giết quái nghe mới êm tai làm sao. Ngay sau khi bảy tiếng thông báo của hệ thống, Dương Kiệt đã đạt đủ số điểm có thể thăng cấp, mọi nội thương mệt mỏi trong cơ thể nhanh chóng biến mất, toàn thân được bao phủ bởi lớp khí màu trắng đục, lâng lâng sảng khoái dễ chịu tựa như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy.

Chỉ là lúc này Dương Kiệt vui mừng không nổi. Chỉ có bảy tiếng thông báo vang lên, nghĩa là chỉ tiêu diệt được bảy mạng, ngoài ra còn là bảy mạng có thực lực yếu nhất. Lũ quái thú còn tới năm tên tông sư tầng thứ 2 và một tên thủ lĩnh tông sư tầng thứ 3 vẫn chưa chết, chỉ là không biết lúc này chúng có bị thương hay không.

" Á á á ~~~~!!" Tuyệt học kết thúc, nghĩa là đúng thời điểm Dương Kiệt bắt đầu biểu diễn trò nhảy bungee ngay tại chỗ. Sau vài tiếng gào thét đầy kinh hãi. Dương Kiệt nhanh chóng hoàn hồn, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra hai vật phẩm thon dài như cánh quạt của máy bay nắm chặt ở hai tay, dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình quạt mạnh liên hồi để tạo sức gió nâng cơ thể của mình lên không bị rơi ngã xuống dưới.

Phạch ~~ phạch ~~~ phạch ~~~~!!

Heo bay đại nhân giáng lâm ~~~~~!!

Chỉ thấy Dương Kiệt mặt đỏ tía tai vì xông máu lên mặt, khuôn mặt nhăn nhó vì mệt mỏi, không ngừng dùng sức quạt mạnh với hai cánh quạt khổng lồ trên tay.

Nếu như là người thường chưa chắc có tác dụng gì, nhưng với sức lực của một kẻ mạnh chân nguyên, quạt kiểu này ít nhiều cũng có thể nâng cái cơ thể nặng hơn hai trăm kg của mình lên, quá trình rơi xuống đã chậm lại rất nhiều, đồng thời có thể khẽ bẻ lái cơ thể rơi ra khỏi tầm rơi ban đầu là cái hố sâu khổng lồ do mình vừa tạo ra.

Rầm ~~~~~~!!!

Đợi tới khi cách mặt đất còn hai, ba mét nữa, Dương Kiệt đã ngừng hẳn động tác vẫy cánh, để mặc cơ thể nặng nề rơi ngã xuống đất vì đã quá mệt mỏi rồi. Một tiếng "rầm" vang lên, cuối cùng thì anh ta đã có thể ‘đáp cánh" an toàn ngay sát rìa cái hố sâu, không xảy ra tình trạng rơi thẳng xuống hố sâu như lần đầu tiên thi triễn nữa.

" mẹ,mẹ kiếp, mệt, mệt bở hơi tai à… cũng may, may là bố mày nhanh trí, đã chuẩn, chuẩn bị sẵn hai cánh quạt lớn sau lần đầu, đầu tiên thi triễn, nếu không, không thì bể mặt thêm lần nữa." Dương Kiệt nằm ngửa mặt lên trời hít thở một cách dồn dập, lúc nãy đã tốn khá nhiều sức khi phải tạo lực gió để nâng cái cơ thể nặng nề này lên, lúc này có chút không muốn động đậy nữa.

" Đồ khốn, này thì bà già lắm chuyện, này thì mặt đá, lão nương đá chết ngươi." Hạ Cơ không biết từ đâu xuất hiện, lao tới bên cạnh vừa giẫm, vừa đạp, vừa đá thẳng vào người Dương Kiệt đang nằm hít thở trên mặt đất, khiến anh ta kêu thét lên vì kinh hãi.

" Đừng, đừng, mau ngừng tay bà điên kia ~~~~!!" " Còn dám kêu lão nương là bà điên?? Chết này, chết này ~~~~!" " Tha, tha cho em, em biết lỗi rồi, ái, đừng, đừng giỡn nữa, mau chạy trốn đi, chúng, chúng chưa chết hết đâu."

Dương kiệt mau chóng bò dậy sau khi Hạ Cơ ngừng hành hạ mình, thực ra với lớp mỡ dày của anh ta, những cú đá của Hạ Cơ cũng chỉ đủ để gãi ngứa mà thôi, nhưng vẫn giả vờ gào thét đầy đau khổ để đối phương xả giận mà thôi. Phụ nữ thù dai lắm, lúc này không để ả trút giận cho nguội cơn điên, không chừng sau này lén lén đâm nhát sau lưng thì khổ.

" Chúng, chúng vẫn chưa chết hết???" Hạ Cơ mang theo vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào cái hố sâu ở phía trước, không tự chủ kêu thót lên.

" Tất nhiên, cùng lắm chúng ta chỉ diệt được mấy tên tông sư tầng thứ 1, còn tầng thứ 2 và tầng thứ 3 thì nằm mơ đi. Đánh chúng trọng thương hay không đã là một vấn đề rồi, chạy thôi." Không chút do dự, nhanh chóng quay người vẫy tay với Dương Diễn một cái, bỏ chạy về phía lối vào lúc ban đầu.

" Chạy?? Các ngươi định chạy đi đâu thế??" Một áp lực đáng sợ dội thẳng vào người cả ba khi họ vừa mới quay đầu bỏ chạy được vài bước, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng đầy chế giễu của tên thủ lĩnh trong nhóm từ dưới hố sâu vang lên, khiến cả ba lập tức biến sắc.

" Quả nhiên chúng vẫn chưa chết ~~~!!" Trên trán của Dương Kiệt đã chảy đầy mồ hôi lạnh, không tự chủ nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng. Mặc dù muốn nhấc chân chạy tiếp, nhưng trước sức ép đáng sợ đang chụp thẳng vào người, không tài nào nhích thêm được bước nào nữa.

Xoạt ~~~ xoạt ~~ xoạt ~~~~……!!!

Gần sáu chiếc bóng cao lớn từ dưới hố phóng thẳng lên, đáp xuống ngang sát rìa cái hố sâu. Tên thủ lĩnh mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn chằm chằm vào cả ba. Trên người hắn thậm chí không có lấy một vết xước chứ đừng nói là bị thương.

Tất nhiên, tên thủ lĩnh không sao, nhưng còn năm tên thuộc hạ tông sư tầng thứ 2 toàn thân trầy xước, máu từ vết thương tuôn chảy không ngừng, chứng tỏ chúng đã bị thương khá nặng.

" May quá, may quá, ít ra lũ khốn đó bị thương khá nhiều, nếu ai nấy đều lành lặn thì chỉ có nước chết mà thôi." Dương Kiệt còn chưa kịp vui mừng vì thành quả của mình, chỉ thấy năm tên bị thương nhanh chóng tung người lao tới bên cạnh cây đằng có nhân thú quả, từ trên thân cây hái trái nhân thú quả xuống rồi nhét thẳng vào miệng.

" Chúng, chúng định….." Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của cả ba, năm con quái thú bị thương nặng lúc nãy sau khi phục dụng nhân thú quả, cơ thể lập tức phát sáng vài cái, sau đó mọi vết xước, vết thương trên cơ thể lành lặn lại như chưa từng bị chấn thương qua vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng cả ba không kềm được trầm xuống.**