Chương 100: Tự Sát??

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 100: Tự Sát??

" À há, không khí Sài Gòn quả thật dễ chịu quá đi ~~~~!!" Đứng dưới toàn chung cư mà mình đang ở, Dương Kiệt vươn vai hít sâu vài hơi vào người để hoài niệm không khí quen thuộc ở nơi suốt 18 năm mà mình đã sinh sống. Mặc dù không khí ở thế giới này so với Huyền Thiên Đại Lục quả là một trời một vực. Nhưng anh ta vẫn thích không khí ở thế giới này hơn nhiều.

Hồi sáng phải rối rít xin lỗi phía bệnh viện bên Biên Hòa vì cú điện thoại " quyết định vận mệnh" của mình xong, lại phải giải trình thuyết phục hết nửa ngày trời, mới chứng minh được mình vẫn bình thường không bị tâm thần. Thầm thở phào nhẹ nhõm không cần phải vừa về tới thế giới này đã bị bắt vào viện khám.

Ăn sáng với bà mẹ " thân thương" của mình với những món ăn đã không được thưởng thức cả năm trời xong, lập tức lao vào trong phòng mở máy vi tính lên đăng nhập vào trò chơi online mà mình chơi trước khi xuyên không tới Huyền Thiên Đại Lục,phát hiện vẫn là cấp bậc và hàng trang đồ đạc trước khi thoát game, vui mừng khôn xiết. lại đăng nhập vào trang web YY truyện, phát hiện tiểu thuyết Nghịch Thiên-Vô Thiên của Anh…Ba…Lúa, Tam Công La Mật Quyền và chú kim trọng của thanhak37 đã có chương cập nhật, và nội dung trong đó tuyệt đối không phải là ảo giác có thể tạo ra được. Lại tiếp tục xem xem lịch trên máy tính, phát hiện chỉ trôi qua có một ngày. Vậy có nghĩa là …..

Nằm mơ ~~~!! Đúng thế, Dương Kiệt cho rằng mình chỉ nằm mơ khi xuyên không tới Huyền Thiên Đại Lục chứ hoàn toàn không phải bản thân đã xuyên không tới đó.

Vì sao có thể khẳng định như vậy? Là vì Dương Kiệt đã thử nhiều lần liên hệ với hệ thống, ngoài tiếng im lặng ra không thấy bất kỳ câu trả lời gì cả. Lại thử dùng tay tạo thành cú đấm đấm mạnh vào tường, chỉ thấy cú đấm đau rát vô cùng, còn bức tường vẫn không chút lung lay. Điều đó chứng tỏ những gì xảy ra ở Huyền Thiên Đại Lục chỉ là một giấc mơ chiêm bao của mình mà thôi.

Tuy đó cũng là một giấc mơ đẹp, nhưng chỉ mong suốt đời đừng quay lại cái giấc mơ đó thêm lần nào nữa.

" Vĩnh biệt Phong Ca, vĩnh biệt Dung nhi, vĩnh biệt Diệp sư tỷ và mặt đá, các vị mãi mãi sẽ nằm trong ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của tôi." Hít sâu một hơi vào người, Dương Kiệt dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình vài cái, quay người đi thẳng về phía tầng hầm gửi xe ở chung cư, để lấy chiếc xe Airblade 2018 của mình ra, ngồi lên yên xe, cảm giác quen thuộc mà xa lạ đã cả năm trời không được cưỡi lên chiếc "xế" của mình khiến anh ta phấn khích tột cùng. Mặc dù lúc này hầu chỉ thấy người chứ không thấy xe gì cả.

Tội nghiệp chiếc xe khốn khổ!

Rồ ga, phóng xe chạy ra khỏi tầng hầm gửi xe. Bắt đầu di chuyển trên tuyến đường quen thuộc tấp nập xô bồ thường ngày, gió thổi vi vu phà thẳng vào người, tiếng bấm còi inh ỏi của dòng người tham gia giao thông quen thuộc, tâm trạng lúc này sảng khoái hơn bao giờ hết.

Chạy thẳng tới quán cà phê quen thuộc ngay trên đường Tỉnh Lộ 10, gọi ly phê đá cộng thêm điếu thuốc trên tay. Nhấp một ngụm nhỏ, rít một hơi thuốc phì phèo tinh thần mới sảng khoái làm sao. Cái Huyền Thiên Đại Lục cái gì cũng có, chỉ là không có cà phê và thuốc lá, hai món ăn tinh thần của Dương Kiệt khiến anh ta suýt chút phát điên lên khi vừa xuyên không không được bao lâu. Lúc này được thưởng thức lại những thứ mà thèm khát bấy lâu nay, quả thật là sảng khoái lạ thường.

Ngồi uống cà phê nhâm nhi điếu thuốc vừa lướt web chơi game qua điện thoại hết nửa ngày trời. Lại bấm số gọi điện cho mấy tên bạn thân rủ chúng ra quán nhậu Làng Nướng ở quận 5 để quất vài chai cho phủ phê.

Ngồi trong quán nhậu từ 12 giờ trưa tới 7 giờ tối, ba thằng mà quất gần 3 thùng tiger, bàn chuyện chém gió trên trời dưới biển, chén anh chén chú cụng nhau liên hồi, tới nỗi hai thằng kia đã say quắc cần câu gục ngay tại chỗ, chỉ riêng mỗi Dương Kiệt vẫn còn tỉnh bơ mặc dù lúc này người tràn ngập mùi rượu bia và khuôn mặt ửng đỏ còn hơn cả mặt khỉ.Trong đầu vẫn tỉnh táo vô cùng.

Nhìn thấy hai thằng khốn " giả chết" trên bàn nhậu, Dương Kiệt phải sử dụng tới tuyệt chiêu tuyên bố quyết định đi thêm tăng hai nữa, kiếm quán Karaoke nào đó vào hát vài bài tủ cho sảng khoái cuộc tình. Thế mà hai tên khốn vừa nghe xong lập tức bật người trở dậy, lao ra khỏi bàn chạy thẳng về phía bãi gửi xe lấy xe bỏ chạy về nhà, không dám tiếp tục đi tăng hai với Dương Kiệt nữa.

Mẹ kiếp! Bộ giọng hát của bố mày đáng sợ tới thế sao?

Phải đưa từng thằng về tới nhà chúng, đã vậy còn bị ba mẹ của chúng chất vấn sao lại chuốc chúng say tới mức đó, ngại ngùng xin lỗi từng gia đình rồi quay đầu xe chạy thẳng về nhà mình.

Chạy xe về tới nhà cũng gần 9 giờ tối rồi, cất xe xuống tầng hầm xong, đi thang máy lên thẳng tầng 14 căn hộ của mình.

" Mẹ ơi, có gì ăn không? Con đói quá à ~~~!!" dùng chìa khóa tra vào cửa để mở cửa vào nhà, phát hiện cửa không khóa. Chắc bà già lại cái tật hay quên chứ gì. Vừa bước vào nhà vừa cười nói.

" Mẹ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt như không thể tin vào đôi mắt của mình khi phát hiện bà Dương toàn đang nằm ngất trên sàn nhà.

Bối rối tột cùng lao tới ôm choàng bà Dương vào lòng, phát hiện vẫn còn hơi thở, chỉ là hơi yếu, toàn thân xuất hiện nhiều vết bầm tím đáng sợ, tựa như từng bị ai tra tấn qua vậy.

Dương Kiệt vừa phẫn nộ vừa bối rối không biết phải làm sao. Tìm đủ mọi cách vẫn không thể khiến bà Dương thức tỉnh, bản thân anh ta đâu phải y tá hay bác sĩ, gặp phải tình huống như thế này cũng không biết phải làm sao. Nếu như vẫn còn là Dương Kiệt của Huyền Thiên Đại Lục, còn có thể dùng chân khí trong người mẹ mình để điều trị vết thương hoặc đánh thức bà ta, còn đằng này đành phải bó tay.

" Ai ~~~~, ai đã làm gì mẹ ta thế này, aaaaaa ~~~~!!" Dương Kiệt càng ôm càng chặt, chỉ sợ buông ra mẹ mình sẽ rời khỏi mình mãi mãi.

" Kiệt… Kiệt ….." giọng nói thoi thót yếu ớt từ trong miệng bà Dương vang lên, Dương Kiệt vui mừng khôn xiết: " mẹ, mẹ không sao chứ? Ai? Ai đã làm mẹ bị như thế này hả??"

" Chay… chạy mau…." " hả? Cái gì??" Rầm ~~~~~~~!!

Tiếng tông cửa cực mạnh vang lên, chỉ thấy một đám người gần chục tên ai nấy đều cao to vạm vỡ từ bên ngoài xông thẳng vào nhà, vây quanh lấy Dương Kiệt đang ôm chặt lấy mẹ mình.

" Các ngươi, chính các ngươi đã làm hại mẹ ta đúng không ~~~~!!" Dương Kiệt gần như gào lớn vang động cả tầng 14 của chung cư. Chỉ là lúc này không hiểu vì sao, các căn hộ hàng xóm đều đóng cửa im thinh thích, tựa như một tầng chung cư ma vậy.

" Khỏi gào thét vô ích, cả tầng chung cư này đã bị ta mua chuộc hết rồi, ai nấy đều đã rời khỏi, chưa tới sáng mai không ai quay về đâu." Chỉ thấy một bóng người từ ngoài cửa bước vào, đi xuyên qua vòng vây đám đàn ông cao to vạm vỡ, lạnh lạnh nói.

" Ông là ~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt giương to đôi mắt ra hết cỡ khi nhìn vào người đàn ông vừa xuất hiện, nếu như soi trên gương, sẽ phát hiện khuôn mặt của người đàn ông này có tới 90 % giống hệt như khuôn mặt của mình. Tất nhiên, trước hết anh ta phải giảm cân trước đã.

Không cần phải hỏi, cái tình tiết cẩu huyết thường xuất hiện trên những bộ phim truyền hình rẻ tiền đã xuất hiện trước mặt mình chứ gì? Chỉ là không ngờ có ngày mình lại trở thành nhân vật chính của bộ phim rẻ tiền như thế này.

" Dường như mày không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy tao nhỉ?" Người đàn ông có khuôn mặt giống Dương Kiệt khẽ díu mày, nhưng vẫn cười lạnh nói.

Dương Kiệt là ai chứ? Là người đã từng trải qua một năm đầy xương máu ở đại lục Huyền Thiên, vượt qua thí luyện "Đường Ngay Trước Mắt", lúc này cho dù trời có sập xuống cũng khó có thể làm anh ta lung lay được nữa là.

" Đồ khốn ~~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt nhanh chóng vùng dậy, tay tạo thành nấm đấm, hùng hổ lao thẳng về phía tên khốn có khuôn mặt giống mình.

Chỉ tiếc rằng anh ta còn chưa kịp chạm vào người hắn, đã bị đám đàn ông cao to vạm vỡ khóa chặt lại, kèm theo một cú đánh trời giáng vào bụng, khiến ruột gan như muốn đảo lộn, nôn ói tại chỗ vì đã chứa quá nhiều bia trong bụng lúc nãy.

ọc ~~~ ọc ~~~~ ọc ~~~!!

Cả nhóm không kềm được dùng tay bịp miệng lại vì mùi nôn ói khó chịu của Dương Kiệt. người đàn ông kia mang theo vẻ mặt chán ghét quát: " Đúng là tạp chủng hạ đẳng, nếu như không phải năm xưa bố mày bị say xỉn, thì không sản sinh ra thứ sản phẩm lỗi như mày rồi. Nghĩ là mà thấy muốn nôn ói."

" Câm, câm miệng, ọc ~~~ ọc ~~~~!!" Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng trước lời nói của đối phương. Câu nói đó không phải sỉ nhục mình, mà sỉ nhục bà già của mình, điều đó tuyệt đối không thể chấp nhận được.

" Mất dậy ~~~!" Bốp ~~~~~!!

Một cú tát trời giáng tát thẳng vào má của Dương Kiệt, tên đàn ông kia khẽ vẫy vẫy tay tựa như muốn phủi đi những dơ bẩn mà mình vừa chạm phải lúc nãy, cười lạnh nói: " đúng là mẹ nào con nấy, nếu như không phải ông già gần đất xa trời của tao ép buộc tao phải dẫn một đứa con nối dỗi về mới chịu ký vào tài sản kế thừa cho tao, tao còn lâu mới tới đây gặp hai mẹ con mày." Ngưng một hồi, lại nói tiếp: " lẽ ra còn định cho mày hưởng chút phút khi trở thành thiếu gia của nhà họ Trần của ta, nhưng khi nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của mày, tao không thể nào nuốt trôi nổi. Chi bằng ….." Trên môi lộ ra một nụ cười hiểm độc.

‘ Dừng, dừng tay lại, các ngươi muốn gì thì nhắm vào tao, đừng đụng tới mẹ tao ~~~~!!" Dương Kiệt gào thét phẫn nộ khi thấy hai tên đàn ông sau khi nhận được ám chỉ của chủ nhân, bước tới kẹp lấy bà Dương đã vô cùng yếu ớt trên sàn nhà lôi tới bên cạnh tên đàn ông khốn nạn đó.

Tên đàn ông kia cười lạnh nói: " Đúng là ông già tao muốn gặp đứa cháu đích tôn của ổng trước khi nhắm mắt, nhưng nếu như đứa cháu đích tôn đó chết trong tai nạn, chắc ổng cũng sẽ tuyệt vọng và không thể phàn nàn được gì chứ nhỉ?"

Kẻng ~~~~!!

Một con dao dài gần nửa mét ném thẳng tới trước mặt Dương Kiệt, tên đàn ông lạnh lạnh nói tiếp: " Giờ tao cho mày hai lựa chọn. Một là mở to đôi mắt ra nhìn thấy mẹ mình bị thuộc hạ của tao giết, sau đó tao sẽ cho người lén lén giải quyết mày sau. Thứ 2, cầm lấy con dao tạo ra tình huống tự sát, tao hứa sẽ tha cho cái mạng chó của mẹ mày. Thế nào, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi có câu trả lời cho tao."

" Chuẩn bị bật camera ra quay lại cảnh nó tự sát cho tao." Quay về đám thuộc hạ nói. Một tên thuộc hạ nhanh chóng từ túi áo lấy ra một chiếc điện thoại mở sẵn ứng dụng quay phim, chuẩn bị quay lại cảnh Dương Kiệt tự sát. Đồng thời hai tên thuộc hạ của hắn đã kề dao sẵn lên cổ bà Dương, nếu như Dương Kiệt dám phản kháng, tuyệt đối là một dao cứa cổ không chút do dự.

Dương Kiệt không chút do dự bước tới lượm lấy cây dao nằm trên sàn nhà, cầm chặt trên tay chuẩn bị tự đâm bản thân.

" Đúng, đúng, nhớ là đâm thẳng vào ngực để chết ngay ấy." Tên đàn ông mang theo ánh mắt đầy kỳ vọng phấn khích nói.

"Đâm vào ngực? Tao đâm cái đầu mày á ~~~~!" Dương Kiệt cười lạnh một tiếng, vung dao đâm thẳng vào vùng bụng của mình.

Phực ~~~~~~~~~~!!

Máu theo động tác rút dao ra phun bắn như vòi sen, Dương Kiệt mặt mày tái mét, cười lạnh nói: " biết vì sao tao đã biết rõ trò mèo của mày nhưng vẫn tự đâm mình không? Nhát dao này là cám ơn mày cho tao có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống ở thế giới của tao, mặc dù tao cũng muốn suốt đời chìm đắm trong ảo giác do mày tạo ra, nhưng kịch bản mà mày vạch ra đã vượt qua giới hạn chịu đựng của tao rồi đấy."

" Ảo giác ư? Ta phá ~~~~~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt phẫn nộ gào lớn một tiếng, khung cảnh xung quanh tựa như màn hình bị vỡ tan ra. Khuôn mặt hoảng sợ của tên đàn ông và bà Dương, cảnh tượng căn chung cư quen thuộc chỉ trong nháy mắt tan biến trong không khí.

Dương Kiệt từ từ mở to đôi mắt ra, phát hiện mình đã quay trở về đại lục Huyền Thiên, đứng ngay vị trí mà mình đã từng phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả, trên tay đang cầm một cành cây vô cùng sắc nhọn nhuộm đầy máu, chính là máu đã chảy ra từ cú đâm tự sát trong ảo giác của anh ta lúc nãy.

Không quá khó khăn khi phát hiện một con thú có hình dáng to giống như một con thỏ, đỉnh đầu có chiếc sừng nhỏ, toàn thân phủ đầy lông màu hồng phấn, đang mang theo ánh mắt kinh ngạc, khó tin, thậm chí có chút sợ hãi khi nhìn chằm chằm về phía mình.

Đó chính là Hoạn Giác Thú.

Phù, sau một thời gian dài cố gắng, cuối cùng cũng đã đạt ngưỡng 100 chương. Ở đây mình xin gửi lời cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ mình từ trước tới nay. Để viết được một bộ truyện hợp khẩu vị mọi người tuyệt đối không dễ. Và mình cũng biết rằng truyện do mình viết còn rất nhiều sạn và lỗi, nhưng cũng may mắn và gửi lời cám ơn vì được mọi người ủng hộ và có những góp ý cần thiết để mình tiếp tục hoàn thiện hơn.

Thú thật nhiều lúc viết truyện cảm thấy vô cùng chán nản và mệt mỏi, không phải vì bí ý tưởng hay gì, mà là vì khi vào nhìn lượt đọc trên web thấy tủi thân vô cùng. Lượt đọc ít ỏi khiến nhiều mình muốn bỏ viết luôn cho rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại, lượt đọc vẫn tăng thêm chương mình up, nghĩa là vẫn còn người theo dõi và đọc truyện của mình. Điều đó đã thôi thúc mình vẫn tiếp tục cố gắng tới ngày hôm nay và sau này nữa. Và mình xin hứa là sau này cho dù chỉ còn lại một hay hai đọc giả đi nữa, mình cũng sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này.

Thêm lần nữa mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người, mình xin gửi lời tri ân chân thành nhất của mình cám ơn tất cả mọi người ạ. Sự ủng hộ và lời động viên góp ý của các bạn là nguồn động lực để mình tiếp tục con đường viết lách ạ, hihi.