Chương 45: GoMinh vs Bulma

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 45: GoMinh vs Bulma

Hai người chiến làm một đoàn, đánh trời đất tung bay, có điều Bulma đánh chả có chương pháp gì, chỉ có dựa vào loạn quyền, lại ỷ vào bộ chiến giáp cực kỳ cứng rắn, cùng với khả năng hồi phục, sinh sinh đem GoMinh cản lại.

"Hừ, hôm nay ca phải chấn chỉnh phu cương!!!" GoMinh hô to.

"Hừ, tới a, ai sợ ai a!!" Bulma cũng không cam lòng hô.

Hai người đánh từ mặt đất lên trời, lại đánh từ trên trời xuống đất.

GoMinh liền sử dụng "Bóp zú long trảo thuật." Sinh sinh nhào nặn hai đoàn to lớn trước ngực Bulma.

"Anh!!!" Bulma hét lên, một đấm táng vào mặt GoMinh.

"Không phải là hai cục sắt mà, em sốt ruột cái gì?" GoMinh cười hắc hắc nói, lấy tay cản lại.

"Trẻ con không biết xấu hổ!" Bulma giận dữ hét, một cước đá ngang hông: "Anh học được mấy trò đó ở đâu vậy?"

"Không phải là xem sách cấm ở trong thư viện mà, có gì khó khăn đâu?" GoMinh đương nhiên nói, vội vàng né tránh.

"Khốn nạn! Ai cho anh xem sách đó!" Bulma giận dữ hét, lại một cước nhắm ngay háng GoMinh.

"Ai da da, không được, chỗ này không được." GoMinh vội vàng hô, lập tức che lại bộ phận nguy hiểm: "Nếu hỏng rồi, làm sao sinh con được nữa."

"Lại còn biết cả cái đó." Bulma giận dữ cho GoMinh một cái bạo lật.

GoMinh vuốt đầu nói: "Anh cũng đến tuổi rồi mà...."

"Hừ, biết thế em không dẫn anh đến trường." Bulma đen mặt nói: "Ơ, Eve đâu rồi?"

"Cậu ấy vừa nãy đã chạy đi đâu đó rồi." GoMinh nói, xem ra là không chịu được hai người giở trò ngay trước mặt nên đã đi ra chỗ khác.

"Nói chính sự." GoMinh tiếp tục nói: "Em chiến đấu chả có chương pháp gì cả."

"Biết sao được?" Bulma cau mày nói: "Em có phải võ giả đâu."

"Như vậy hiện tại có hai cách." GoMinh cười nói.

"Cách gì?" Bulma tò mò hỏi.

"Cách thứ nhất là em đi học võ. Không cần huấn luyện như bọn anh nhưng phải học được các chiêu thức, phân thế." GoMinh nghiêm nghị nói.

"Vậy a, em thử xem, cách khác là gì?" Bulma hỏi.

"Em có đang sử dụng trí tuệ nhân tạo không?" GoMinh hỏi.

"Anh cũng không phải mù khoa học mà." Bulma cười nói: "Không, hiện tại chỉ là trí năng bình thường thôi."

"Vậy em nên sử dụng trí tuệ nhân tạo, sau đó đưa cơ sở dữ liệu về các thuật cách đấu cho trí tuệ nhân tạo. Như vậy khi chiến đấu, trí tuệ nhân tạo có thể điều khiển chiến giáp thay em." GoMinh nghiêm nghị nói: "Nhưng em nhất định phải quản lý thật chặt trí tuệ nhân tạo, không thể ra sai lầm."

"Được rồi, em sẽ suy nghĩ về hai cách của anh." Bulma nghĩ nghĩ rồi nói: "Có điều trí tuệ nhân tạo bị quản lý rất nghiêm ngặt, không biết bố có cho phép em dùng không?"

"Vậy em phải cho bác ấy xem thành quả của mình, có thể bác ấy sẽ kinh ngạc há hốc mồm đấy." GoMinh cười nói.

"Đương nhiên, đây là thành quả của em cùng Eve mà." Bulma cười khúc khích nói: "Được rồi chúng ta nên tìm Eve."

Bulma liền liên hệ vào bộ đàm: "Eve à, đang ở đâu đấy, mau quay về đi."

Chỉ nghe thấy giọng mơ màng của Eve: "Hai người ân ái xong rồi sao?"

"Cậu làm sao thế? Anh ấy còn chưa đủ lớn." Bulma hét toáng lên.

"Ra là chưa ân ái à." Eve cười vui vẻ: "Tớ quay lại đây."

"Hừ, chưa ân ái thôi mà làm sao vui vẻ như vậy." Bulma bất mãn nói.

GoMinh ho khan một tiếng, thầm nghĩ: "Ai da, lẽ nào lại có ý tưởng với mình, thật là, ca vẫn còn là trẻ con đâu."

"GoMinh, không được nghĩ linh tinh, rõ chưa?" Bulma níu lấy tai GoMinh, hung thần ác sát nói.

"Rồi rồi...." GoMinh vội vàng xin tha, trong lòng lại khổ sở nghĩ: "Ai, xem ra muốn mở hậu cung gần như là không tưởng a..."

Ba người trở về nhà, lúc này mới buổi chiều, Oolong còn chưa trở về, ở nhà chỉ có Dr Brief cùng Mẹ Bulma. Android số 11 từ trước cũng đã rời đi, nghe nói là đến làm công cho một xưởng máy móc của nhà Eve.

Vừa về đến nhà, Bulma liền kéo Dr Brief tới phòng thí nghiệm của nàng, xem ra là định cho bố xem thành quả của mình cùng với đòi hỏi quyền sử dụng trí tuệ nhân tạo.

GoMinh nghĩ Iron Man mà không có trí tuệ nhân tạo thì thật là một điều tiếc nuối, cho nên rất hy vọng Bulma có thể được cho phép.

Eve cũng đi theo Bulma, cho nên hiện tại cũng chỉ còn lại một mình GoMinh. Hắn suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục bài tập của mình mà cũng lần theo tới phòng thí nghiệm của Bulma.

Lúc này Bulma đang cố gắng thuyết phục Dr Brief: "Bố, chỉ là trí tuệ nhân tạo mà thôi, bố xem chiến giáp này mạnh mẽ làm sao? Nếu có thêm trí tuệ nhân tạo nhất định có thể khiến cho nó càng mạnh mẽ hơn."

Dr Brief vẫn lắc đầu như trông bỏi: "Không được, trí tuệ nhân tạo nếu không được kiểm soát cẩn thận thì quá nguy hiểm. Con đọc lịch sử mà không nhớ rõ đoạn lịch sử kia sao? Đó quả thực là vết nhơ của nhân loại."

"Người ta có bao giờ xem lịch sử đâu." Bulma lầm bầm.

Dr Brief cho Bulma một cái gõ đầu: "Con đó, chả chịu tìm hiểu lịch sử." Lại nói tiếp: "Đoạn thời gian đó quả thực là đen tối nhất của nhân loại chúng ta. Đó là cuộc chiến hơn bốn trăm năm về trước giữa trí tuệ nhân tạo và loài người. Mặc dù loài người cuối cùng là thắng nhưng vẫn thắng thảm, một nửa dân số trên thế giới đã biến mất."

"M... một nửa?" Bulma kinh hãi kêu lên: "Nhưng vì sao trí tuệ nhân tạo lại mất kiểm soát?"

"Không có ai biết!" Dr Brief nói: "Điều đó cực kỳ bỗng nhiên xảy ra, không có ai kịp phản ứng. May mắn là lúc đó bom nguyên tử đã bị hủy diệt hết, nếu không hành tinh này thì xong rồi."

"Nói chung." Dr Brief nghiêm túc kết luận: "Con là không thể sử dụng trí tuệ nhân tạo vào những việc như thế này."

Nói xong liền đi ra ngoài, để lại Bulma với một vẻ mặt buồn bực.

"Bulma, nếu không chúng ta chỉ cần thiết kế một cái trí năng vật lộn cho chiến giáp, không thì xong rồi?" Eve ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Không được, nếu không có trí tuệ nhân tạo, sức mạnh của bộ chiến giáp không thể được thể hiện tới tối ưu nhất." Bulma ngẫm nghĩ rồi kiên định nói: "Hừ, không cho tớ sử dụng trí tuệ nhân tạo, vậy tớ liền tự tay thiết kế một cái. Không tin dưới sự thiên tài của tớ, trí tuệ nhân tạo không được hoàn thiện."

"T... tự tay thiết kế?" Eve kinh ngạc kêu lên: "Cậu có biết đó là một công trình khổng lồ không?"

"Hừ, nói chung là tớ sẽ thiết kế nó." Bulma ưỡn ngực nói: "Từ giờ chúng ta sẽ phân một nửa thời gian, một nửa là nghiên cứu chiến giáp, một nửa là thiết kế trí tuệ nhân tạo."

"Tớ thấy xem ra chúng ta phải cần thêm người, chứ đây đều là công việc khổng lồ." Eve suy nghĩ rồi nói.

"Hừ, chỉ cần thiết kế ra trí tuệ nhân tạo, cái gọi là không đủ người cũng không thành vấn đề." Bulma tự tin nói: "Bất quá, cậu nói đúng, chúng ta nên mời thêm vài thành viên nữa, tốt nhất là dân IT và dân cơ giới."

Lại nghĩ đến GoMinh và cái tật mê trai cần phải cai của mình, kết luận: "Ừ, phải là con gái, chúng ta sẽ lập Team Girls."

"Vậy đăng báo tuyển việc làm?" Eve hỏi.

"Trước xem xem trong trường có ai không đã." Bulma nghĩ nghĩ rồi nói: "Trường chúng ta là một trong những trường mạnh nhất mà, sẽ có nhiều thiên tài thôi,"

GoMinh xem đến đây liền gật gù: "Xem ra Bulma đã có mục tiêu riêng của mình, không giống như trong truyện được chăng hay chớ, chỉ đến khi nào nước đến chân mới nhảy."

Sau đó, GoMinh cũng rời đi, đi thực hiện các bài tập của mình.

Ngày hôm sau, GoMinh dậy sớm, thực hiện các bài tập vào buổi sáng, lại có bữa ăn với nhà Bulma cùng Oolong.

Trong bữa ăn, Dr Brief hỏi: "GoMinh, sắp tới kỳ Tenkaichi Budokai lại tổ chức, cháu tham gia chứ hả?"

GoMinh suy nghĩ rồi nói: "Thôi ạ, cháu chả tham gia."

"Ồ tại sao thế? Cháu từng vô địch cơ mà? Không tham gia kiếm lần thứ hai sao?" Dr Brief tò mò hỏi.

"Bố, hiện giờ GoMinh mà tham gia thì quá bắt nạt người khác." Bulma cười nói.

"Nhưng bố có thể thiết kế cái bộ siêu phụ trọng cho cậu ấy mà." Dr Brief không hiểu hỏi.

"Thế cũng quá bắt nạt người khác, lực phản ứng của cậu ấy vẫn quá nhanh, cái đó thì áo phụ trọng không tài nào áp chế nổi." Bulma lắc đầu nói.

"Cũng không phải như thế." GoMinh cười nói: "Chẳng qua lần này cháu chỉ muốn làm một người xem, quan sát anh Goku mà thôi."

Lần này không tham gia là vì GoMinh không muốn bại lộ sức mạnh của mình quá sớm trước mặt Piccolo, ai biết hắn có thiết bị theo dõi trận đấu nào không? Nếu biết mình quá mạnh sợ rằng sẽ không nhảy ra đâu... Mặc dù trong truyện thì Piccolo vừa ra sân thì giải đấu cũng kết thúc, nhưng GoMinh thật không muốn mạo hiểm chút nào, nhỡ đâu Pilaf cũng sẽ theo dõi? Hắn không phải còn có vệ tinh sao?

"Vậy à, vậy cũng tốt. Một cái giải thưởng mà thôi." Dr Brief cũng không sao cả nói.

"Hai bác có muốn đi xem không?" GoMinh cười nói: "Lần này cũng có thể quan sát đến sức mạnh vượt qua nhân loại tưởng tượng."

"Vượt qua nhân loại tưởng tượng à, nghe cũng có vẻ thú vị đấy." Dr Brief nói, lại quay sang Mẹ Bulma: "Thế nào em? Đi xem không?"

"Đi, vì sao không đi? Lâu rồi gia đình mình có đi như thế này đâu? Xem như đi nghỉ mát đi." Mẹ Bulma gật gù.

"Quyết định vậy nhé!" Bulma hoan hô: "Cả nhà chúng ta sẽ đi xem Tenkaichi Budokai!!!!"

..........

Và thế là đến ngày tổ chức Tenkaichi Budokai:

GoMinh, Oolong cùng gia đình Bulma đáp máy bay tư nhân xuống Papaya Island. Bọn họ nhanh chóng đi xe riêng tới khu tổ chức Tenkaichi Budokai. Đến đó, bọn họ lại gặp được Quy lão và đồng bạn như đã hẹn.

Quy lão lần này mang tới Yamcha, Krillin, Launch, con rùa, Puerh. Đội người có thể nói là cực kỳ hùng hậu.

Hai đội người gặp nhau ngay tại cổng của Tenkaichi Budokai. Quy lão cười đùa tí tửng nói: "GoMinh à, không biết sức mạnh của con đến đâu rồi? Rất muốn nhìn con và Goku lại gặp nhau ở trận chung kết."

"Xin lỗi Sư tổ, lần này con sẽ không tham gia Tenkaichi Budokai." GoMinh cười nói.

"Cái gì?" Nhóm người Quy lão kinh ngạc kêu lên.

"Lần này con chỉ muốn xem anh Goku thi đấu như thế nào thôi." GoMinh cười nói.

"Vậy à." Quy lão gật gù, lại xoay tròn con mắt, không biết nghĩ tới cái gì.

"Mọi người đi đăng ký đi." GoMinh cười nói.

"OK, đi thôi Yamcha, Krillin." Quy lão gật gù nói.

Mọi người đăng ký xong, GoMinh lại chú ý tới Quy lão lén lén lút lút, thế là âm thầm cười trôm.

Lại chờ một lúc, đợi không tới Goku, lại đợi tới khách không mời mà đến. Đó là một bộ ba: Một ông già, một thanh niên và một đứa trẻ con.